Đồ Lam Hi Thần yêu cầu rất nhanh đã được đưa từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến Liên Hoa Ổ, linh đan diệu dược Lam Hi Thần đều tự mình sắc tốt đưa đến cho Giang Trừng, Giang Trừng muốn đứng muốn đi, y đều vội vàng qua đỡ hắn, y vốn là muốn ôm, nhưng roi của Giang Tông chủ không cho.
Lam Hi Thần quá đáng ghét, đuổi đều đuổi không đi, Giang Trừng khí nghẹn tâm phiền ngồi trong thư phòng lật công văn.
Quản gia cười hì hì nói: "Tông chủ, có lẽ là Lam Tông chủ vì vết thương của ngài trong lòng băn khoăn, ngài xem trên thành ý của ngài ấy, yên tâm để ngài ấy ở lại một thời gian. Chờ vết thương của ngài tốt rồi, nếu như Tông chủ thật sự không muốn thấy y, lại mời y quay về cũng không muộn."
Giang Trừng vuốt trang giấy, đăm chiêu, vết thương của hắn tầm mười ngày là tốt rồi, đến lúc đó Lam Hi Thần sẽ không có lý do gì mà lưu lại nữa. Giang Trừng cúi đầu nói: "Ừm, cứ như vậy đi."
Nếu như nói Lam Hi Thần là bởi vì trong lòng băn khoăn, vậy thì cũng quá ân cần rồi đi, các môn sinh Liên Hoa Ổ đều nhìn trong mắt. Vị Lam Tông chủ này mỗi sáng đều chuẩn bị nước ấm, chén thuốc, bữa sáng bưng đến phòng Giang Trừng. Giang Trừng đi thư phòng, y liền đưa một cánh tay hắn vòng qua vai mình nửa ôm nửa đỡ, để trọng tâm Giang Trừng một nửa tựa trên người mình, tránh để bên chân bị thương chịu lực. Giang Trừng cảm thấy thật mất mặt lại từ chối không được, bởi nếu không như vậy Lam Hi Thần sẽ không ngại ôm ngang hắn.
Đường đến thư phòng không một bóng người, quản gia tri kỷ sớm đã dặn dò mọi người tránh ra. Đến thư phòng, Giang Trừng làm việc, Lam Hi Thần cũng đặt cho mình một cái bàn ở bên cạnh xem công văn của y. Trong lúc đó Giang Trừng muốn uống trà, muốn lấy thứ gì đó, muốn ăn cơm, y đều thập phần tận tình từng chút một giúp hắn.
Đến buổi tối, quản gia đến báo, nước ấm chuẩn bị xong để Giang Trừng đi tắm. Lam Hi Thần làm giúp đã quen lập tức nói: "Để ta." Đỡ Giang Trừng đến phòng, Lam Hi Thần mới phản ứng lại, là tắm rửa, phải cởi y phục đó! Giang Trừng đỡ cạnh bồn tắm nói: "Được rồi, ngươi có thể ra ngoài."
Lam Hi Thần ngập ngừng nói: "Nhưng mà, ngươi bị thương làm sao tự mình tắm, vẫn là ta...ta...Ta giúp ngươi..." Nói xong muốn đưa tay cởi y phục Giang Trừng, lại căng thẳng đến run rẩy.
Giang Trừng nhìn dáng vẻ y một mặt khó khăn, đẩy tay y ra, nói: "Thôi đi, Trạch Vu Quân một tông chi chủ cao quý sao có thể làm chuyện hầu hạ người khác, hôm nay đã rất cảm tạ ngươi, ngươi quay về nghỉ ngơi đi." Nói xong quay lưng về phía y, tự mình bắt đầu cởi ngoại sam. Giang Trừng trước giờ không cần nha hoàn hay nô bộc, chuyện gì cũng tự mình làm, vì thế hắn căn bản cũng chưa từng nghĩ để Lam Hi Thần hầu hạ mình.
Ngoại sam cởi xong, bắt đầu cởi thắt lưng, Lam Hi Thần vẫn như cũ không đi, có người ngoài nhìn, Giang Trừng cũng thật sự không quen cởi đồ y phục không chỉnh trước mặt người khác. Hắn quay đầu nghi hoặc trừng mắt nhìn y, Lam Hi Thần đột nhiên như hạ xuống quyết tâm gì vậy, bước lại gần hắn một bước, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn, giữ lấy cổ tay hắn đặt trên thắt lưng, nói: "Ngươi bị thương, nhất định phải có người giúp ngươi, để ta."
Giang Trừng bị giữ cạnh thùng tắm, tay Lam Hi Thần vòng tới phía sau hắn cởi ra nút thắt trên thắt lưng hắn, hơi nước mịt mờ, nhiệt khí nóng rực. Nút thắt không hề phức tạp, y vẫn cứ mò mẫm hồi lâu, y phục Giang Trừng chất liệu vô cùng tốt, trơn mịn mềm mại, dưới tầng tơ lụa tuyệt hảo này bao lấy là một thân cốt thế nào đây. Cổ họng Lam Hi Thần khẽ động, trên người Giang Trừng còn có hương sen trong veo không ngừng bay vào trong mũi y, cũng không biết là mùi hương xông trên y phục hay là nước trong bồn thiêm hương, phiêu lãng trong nhiệt khí không ngừng thăng hoa. Hai gò má Lam Hi Thần ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, hô hấp hỗn loạn, khuôn mặt tuấn dật trước mắt hơi nhíu mày có chút mông lung ngước mắt nhìn y. Lòng bàn tay Lam Hi Thần không tự chủ ở trên hông hắn dùng lực, cúi người đến gần mặt hắn.
Trái tim Giang Trừng đột nhiên đập loạn không biết vì sao, thời điểm thắt lưng rơi xuống, theo bản năng đẩy Lam Hi Thần ra, quát: "Cút!"
Lam Hi Thần bị đẩy ra ngoài cửa, trơ mắt nhìn cánh cửa rầm một tiếng đóng lại. Lam Hi Thần mím môi, nhiệt độ trên mặt chưa giảm, ban nãy thiếu chút nữa thì... Y thầm than một tiếng thật tệ, Giang Trừng liệu rằng có cảm thấy bị mạo phạm sau đó càng tránh xa mình. Y ở tại chỗ chắp tay đi tới đi lui, đột nhiên giống như nhớ lại nỗi đau khi trước mà hạ quyết tâm, nếu như thật sẽ như vậy, vậy liền hướng hắn bày tỏ tâm ý, dù sao sớm muộn cũng cần phải nói.
Nhưng Giang Trừng sẽ tiếp nhận sao? Lam Hi Thần nghĩ rồi lại nghĩ, thật lòng nghiêm túc cặn kẽ mà nghĩ, thật sự không cách nào để bản thân tìm thấy một chút lí do để Giang Trừng tiếp nhận. Đáp án này đem y đóng tại chỗ, nhất thời hành động cùng suy nghĩ đều bị đình trệ lại.
Lúc Tiểu Ngư ôm một chồng sách trên tay đi ngang qua, nhìn thấy Trạch Vu Quân sững người đứng ngoài cửa phòng Giang Trừng, biểu tình vô cùng ngưng trọng, vẫn không hề nhúc nhích. Cậu đi qua gọi một tiếng: "Trạch Vu Quân, người tìm Tông chủ sao, Tông chủ không có đây sao?"
Lam Hi Thần hồi thần nhìn cậu, trước mắt quan trọng nhất vẫn là vết thương của Giang Trừng, "Ngươi đến rất đúng lúc, hắn bị thương tắm rửa không tiện, ngươi vào giúp hắn một chút đi."
Tiểu Ngư đặt sách xuống hành lang, gõ gõ cửa, "Tông chủ, là ta, Tiểu Ngư, ta có thể tiến vào không?"
Giây lát từ trong phòng truyền ra giọng nói có chút buồn buồn: "Vào đi."
Lm Hi Thần thở ra một hơi, vẫn may, hắn còn đồng ý để người khác tiến vào, y nhẹ giọng nói với thiếu niên, "Tiểu Ngư, cẩn thận chú ý miệng vết thương của hắn, ta ở ngay đây, có chuyện thì gọi ta."
Tiểu Ngư cung kính thi lễ với y nói: "Trạch Vu Quân yên tâm."
Tiểu Ngư đi vào, Giang Trừng đã tiến vào thùng tắm, bả vai trần tựa trên thành gỗ thùng tắm, đang nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Ngư đi qua múc nước dội lên vai hắn.
Giang Trừng nhìn cậu nói: "Muộn như vậy sao vẫn chưa nghỉ ngơi, lại đi thư các đọc sách?"
Thiếu niên vội đáp: "Tiểu Ngư hôm nay đã luyện võ xong xuôi, vào thời gian nghỉ ngơi mới đi đọc sách."
Giang Trừng nhìn dáng vẻ cậu căng thẳng, "Sợ cái gì, ta cũng chưa nói ngươi, đọc thì đọc đi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng nghiên cứu mấy thứ tà đạo kia cho ta, nếu không ta đánh gãy chân ngươi!"
Tiểu Ngư vui mừng đáp ứng, "Vâng, Tông chủ. Ách...Tông chủ..." Tiểu Ngư nhớ tới Lam Hi Thần đứng ngoài cửa, "Trạch Vu Quân vẫn đứng ngoài cửa đó, Tông chủ đang giận y sao?"
Giang Trừng tức giận nói: "Đừng để ý đến y, chẳng hiểu ra sao, đột nhiên liền..."
Giang Trừng không nói nữa, Tiểu Ngư nghi hoặc nói: "Liền làm sao?"
"Không sao hết." Hồi tưởng lại ban nãy, Lam Hi Thần đến cùng muốn làm gì? Dựa gần như vậy, một bộ đoan chính lẫm nhiên, cũng không ép y giúp mình cởi y phục, thật sự không nghĩ ra được.
Tiểu Ngư: "Tông chủ, nước quá nóng sao, sắc mặt ngài có chút đỏ."
"Không, ngươi lấy y phục giúp ta, ta muốn đứng dậy."
Tiểu Ngư đỡ hắn dậy, mặc y phục cẩn thận, ngồi vào mép giường, Giang Trừng nói: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Ngư lại do dự không đi.
Giang Trừng: "Làm sao, còn có việc?"
Tiểu Ngư đột nhiên quỳ xuống, từ trong ngực lấy ra một trang giấy, "Xin lỗi Tông chủ,ta đã lật xem một tấm phù chú Tông chủ đặt lại trong thư các, cũng chép lại."
Giang Trừng nhận lấy nhìn một chút, là phù hoạ phong ấn lúc trước Lam Hi Thần đưa hắn, bản thân từng đi thư các tìm tư liệu kiểm tra xem có ghi chép nào hay không, cuối cùng cũng không tìm được gì, phù hoạ cũng vẫn đặt ở đó.
"Ngươi tại sao muốn chép lại?"
"Ta...Ta cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã thấy ở đâu, hoặc nhìn thấy thứ tương tự."
"Thật sự?" Giang Trừng kinh ngạc, "Ngươi nói chi tiết một chút."
"Tông chủ, ta nhớ không rõ lắm, nếu như là sau khi ta bắt đầu ghi nhớ chuyện nhìn thấy, ta nhất định sẽ không quên. Nhưng ta ấn tượng mơ hồ, có lẽ là khi còn nhỏ nhìn thấy, vậy cũng chỉ có khả năng là nhìn thấy trong nhà ta."
"Nhà ngươi? Ngu thị!" Giang Trừng vô cùng kinh ngạc, trước kia cũng chưa từng nghe nói Ngu thị cùng phong ấn có liên hệ gì, nhưng Tiểu Ngư trí nhớ siêu phàm sẽ không nhớ nhầm. Lại kết hợp với chuyện Lam Hi Thần hôn mê, là do mình dùng thanh tâm linh đánh thức, rất có thể cái ma lô đỉnh kia thực sự có quan hệ với Ngu thị.
Tiểu Ngư thấy sắc mặt hắn thay đổi: "Tông chủ, cái này...rất quan trọng sao?"
Giang Trừng đỡ cậu đứng dậy, nói: "Quan trọng, bất kể là phương pháp gì cũng phải tra rõ ý nghĩa phù chú này, Tiểu Ngư, có thể giúp ta không?"
"Đương nhiên, Tông chủ!"
"Như vậy, đại ca ngươi ngày mai có lẽ cũng sẽ trở lại, các ngươi lập tức đi Ngu gia, tìm thư tịch có liên quan, hỏi các lão nhân trong nhà một chút, có tin tức gì tuỳ thời liên hệ với ta."
"Vâng, Tông chủ."
"Còn có, việc này trước không nói cho Lam Hi Thần, đợi có manh mối ta sẽ nói cho y."
Giang Trừng phân phó xong, Tiểu Ngư cũng định lui ra, nhớ tới ngoài cửa còn đứng một người, "Tông chủ, Trạch Vu Quân vẫn còn đang chờ ngoài cửa."
"Nói y đi, cứ bảo ta ngủ rồi."
Tiểu Ngư ra cửa, hành lễ với Lam Hi Thần nói: "Trạch Vu Quân yên tâm, vết thương của Tông chủ không có ảnh hưởng, đã thoa thuốc lại, hiện đã nghỉ ngơi."
Lam Hi Thần: "Hắn...hắn..."
"Tông chủ chúng ta tâm tình như thường, Trạch Vu Quân không cần lo lắng."
Thiếu niên tuy còn nhỏ tuổi, lại thập phần hiểu ý, Lam Hi Thần gật đầu nói: "Được, đa tạ."
Mãi đến tận khi đèn trong phòng Giang Trừng đã tắt, Lam Hi Thần lại đứng một chút, xác định hắn thực sự đã nghỉ ngơi mới cất bước rời đi.