Giang Trừng tiếp tục ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó càng thêm nỗ lực khắc khổ, có khi Lam Khải Nhân không ở, Lam Hi Thần sẽ thay mất tiết khoá, kể cho bọn họ một chút chuyện lý thú hiểu biết lúc giao du bên ngoài.
Giang Trừng ngồi ở hàng đầu tiên dễ thấy nhất, Lam Hi Thần mỗi lần nhìn xuống đều có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn ngồi nghiêm chỉnh nghiêm túc lắng nghe, một đôi mắt lạnh lùng một chút cũng không thấy được dấu vết yếu đuối ngày đó.
Lam Hi Thần nhu hoà tất thảy mặt mày mỉm cười với hắn, gọi tên hắn: “Giang Vãn Ngâm.”
Ba chữ này từ miệng Trạch Vu Quân gọi ra đặc biệt dịu dàng, giống như mang theo ý nghĩa vốn có của nó. Danh tự như vậy quá mức mềm mại nhẹ nhàng không tương xứng với cá tính của hắn, nhưng lại xác thực đại diện cho hắn.
Giang Trừng hơi ngẩn người, lại vẫn mặt không đổi sắc mà đứng dậy đối đáp trôi chảy, sau khi ngồi xuống liền cúi đầu không nhìn y nữa. Đôi mắt vẫn luôn hàm chứa ý cười kia của Lam Hi Thần có chút giống một người, một người vẫn luôn đem nụ cười thương yêu dành cho người khác.
Lam Hi Thần phát hiện Giang Trừng có chút né tránh tầm mắt y, lúc y nhìn sang thiếu niên vẫn luôn chăm chú cúi đầu, dây cột tóc màu tím rủ xuống trên vai, gò má đường nét góc cạnh rõ ràng trầm lạnh như nước. Lam Hi Thần yên lặng đi qua bên người hắn, ngay lúc dừng lại một khắc, một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, khẽ thổi lên dây cột tóc tím cùng mạt ngạch trắng thuần, quấn quýt, chạm vào, chợt gần, chợt xa, cuối cùng theo Lam Hi Thần rời đi mà đều bình lặng lại.
Lam Khải Nhân rất nhanh đã trở lại, Lam Hi Thần không cần tiếp tục dạy thay, nhưng bình thường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không thấy y xuất hiện, Giang Trừng hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không quá am hiểu giao tiếp với người giống như Lam Hi Thần, không biết làm sao đối diện với đôi mắt cười kia.
Buổi trưa mỗi ngày là thời gian các học trò ăn uống nghỉ ngơi, Giang Trừng không hề thả lỏng bản thân, không phải ở trong sân luyện kiếm chính là đi thao trường bắn tên. Ngày hôm đó trùng hợp gặp phải Kim Tử Hiên cũng đang bắn tên, Giang Trừng lạnh lùng trừng hắn cũng không nhiều lời, chỉ âm thầm cùng hắn bắn tên so cao thấp. Cuối cùng Kim Tử Hiên kiêu ngạo ngẩng đầu rời đi, Giang Trừng nhìn bia ngắm của đối phương bắn đầy tại hồng tâm, cắn chặt răng gần như muốn xiết gãy một cây cung trong tay.
“Làm sao thế, sắc mặt khó nhìn như vậy?”
Sau lưng bỗng vang lên một thanh âm tựa dòng suối mát, dội tắt lửa giận ngập trong lòng hắn. Hắn quay đầu nhìn Lam Hi Thần đột nhiên xuất hiện, nhất thời có chút xấu hổ, cúi đầu thi lễ với y: “Trạch Vu Quân.”
Lam Hi Thần khẽ xua tay: “Ngươi không cần giữ lễ với ta, sau đó cũng không cần.”
Giang Trừng ngẩng đầu nhìn y, hơi ngừng lại một chút mới nói: “Được.”
Lam Hi Thần cười nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao lại không vui rồi?” Thiếu niên này, dường như chưa từng nhìn thấy qua hắn thoái mái cười một lần.
Nếu đã bị người nhìn thấy, Giang Trừng cũng đơn giản hào phóng mà thừa nhận: “Tài không bằng người thôi.”
Lam Hi Thần nhìn bia ngắm của Giang Trừng một chút, thành tích hơi kém hơn một chút, an ủi nói: “Kim gia thiện về bắn tên, huống hồ Kim công tử sử dụng cung tên đều là thượng phẩm, ngươi dùng cung tên bình thường do môn sinh Lam gia lúc thao luyện sử dụng, không sánh bằng cũng là có thể thông cảm được.”
Giang Trừng cũng không cảm kích, hừ một tiếng vừa nhấc lên một mũi tên vừa nói: “Không sánh bằng chính là không sánh bằng, ta còn không đến mức đến sự thực cũng nhìn không rõ.” Mũi tên bay nhanh ra ngoài, lại lệch khỏi hồng tâm một chút, Giang Trừng nhíu mày, lại nâng một mũi tên, “Không chỉ Kim Tử Hiên, Nguỵ Vô Tiện ta cũng không sánh bằng, vì thế…”
Giang Trừng không có nói tiếp, đột nhiên bất chấp kéo căng dây cung, cung gỗ cong đến mức gần như gãy đôi, mũi tên run lên càng thêm mất chính xác, hắn rủa thầm một tiếng, lửa giận ban nãy vừa được dập tắt lại rất nhanh không nhịn được bốc lên trong lòng.
Trên vai bỗng nhiên chịu chút sức nặng, một cánh tay đặt trên vai hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, Lam Hi Thần đứng sau lưng hắn nói: “Thả lỏng, không cần vội.”
Ngắn ngủi mấy chữ bay vào tai Giang Trừng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức mê hoặc kỳ lạ, lông mày Giang Trừng càng nhíu chặt hơn, sức nặng trên vai lại chuyển đến khuỷu tay nắm cung, Lam Hi Thần vòng qua bên người nhẹ nhàng nâng cánh tay hắn, gần như sát gần khuôn mặt hắn, giọng nói luôn luôn dịu dàng trầm thấp mấy phần, vừa ôn nhu vừa tràn đầy từ tính, “Chú ý hô hấp, kéo dây không cần quá căng, cũng không cần một mực nghĩ phải bắn trúng. Ngươi có thể đem mũi tên tưởng tượng thành chính bản thân mình, chỉ cần vừa buông tay, ngươi liền có thể buông bỏ hết thảy ràng buộc giải thoát chính mình, mà đó chính là nơi ngươi thuộc về.”
Dây cung rung lên, mũi tên lao nhanh ra, trúng giữa hồng tâm.
Giang Trừng đứng sững sờ, hít sâu mấy lần, trấn định trái tim ban nãy gần như quên mất nhịp đập.
Trước kia một lòng nỗ lực mong đợi làm sao cũng kém người một đoạn, bây giờ nhìn lại dường như bắn trúng hồng tâm cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Lam Hi Thần cười nói: “Lam gia chú trọng cưỡng cầu sẽ phản, thuận theo tâm ý, hi vọng có thể giúp được ngươi.”
Giang Trừng phản ứng lại được đây là đã nhận được chỉ giáo, vội vàng thi lễ nói: “Đa tạ Trạch Vu Quân.”
“Không phải nói rồi sao, ngươi không cần giữ lễ với ta như vậy, ở Lam gia có chuyện gì cần bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”
“Ừm.”
Giang Trừng có chút bất ngờ, lại liền nhớ đến Lam Hi Thần trước giờ đối với người khác đều ôn hoà thân thiết, đối Nhiếp Hoài Tang và các tiểu bối vô cùng săn sóc.
Lam Hi Thần lại lấy một mũi tên đưa cho hăn. “Lại thử một chút?”
Giang Trừng nhận lấy giương cung, liếc mắt nhìn Lam Hi Thần, trong lòng nghi hoặc, làm sao còn đứng ở đây? Muốn tiếp tục xem sao? Bỏ đi, hắn lại không tiện đuổi người, muốn nhìn thì cứ nhìn đi.
Lam Hi Thần nhìn hắn giương cung lại bắn mấy mũi tên, tán thưởng gật đầu, “Ngày càng tốt hơn, không tồi.”
Giang Trừng:…Vậy nên ngươi tại sao còn chưa đi?
Lam Hi Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hắn, đôi lúc chỉ điểm mấy câu, mãi đến lúc sắp đến giờ lên lớp, Lam Hi Thần cười xin lỗi nói với hắn: “Thật sự chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của ngươi, có cảm thấy mệt hay không, ta có thể thay ngươi hướng thúc phụ xin nghỉ một tiếng.”
Khoé mắt Giang Trừng không nhịn được giật giật, hắn trong mắt Lam Hi Thần là yếu đuối như vậy sao? Thu dọn xong cung tên, hăn nhướn mày cao giọng nói: “Hôm nay vất vả Trạch Vu Quân, ta bây giờ liền lên lớp.”
Lam Hi Thần nhìn theo bóng người chạy xa, vuốt cằm yên lặng suy xét, làm sao vậy, đây là giận rồi sao?