Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm

Quyển 2 - Chương 2: Khắc cốt minh tâm (2)



Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.



Thư viết đơn giản ngắn gọn, ý diễn đạt lại kinh tâm động phách.

Kì Trạch gấp thư lại gọn gàng, thả vào lư hương, nhìn nó cho đến khi tro tan hết, mới quay đầu nhìn Khuyết Thư đang thất thần trên sạp, “Đột Quyết nội loạn, họa phúc khó liệu, không thể ở lâu. Vương, chúng ta vẫn là thừa dịp nội loạn chưa tới cao trào, trước rời khỏi đi.”

Khuyết Thư thu hồi ánh mắt khỏi chiếc cầu vòng hai tầng màu ở phía xa, lạnh nhạt nói: “Trong các ngươi, ai có khả năng chế trụ Hách Cốt?”

Kì Trạch ngẩn ra, nhìn về phía đội trưởng vệ đội vương cung Tháp Bố.

Tháp Bố cuống quít xua tay nói: “Ta ta ta, ta không có. Đại tướng quân võ công xuất thần nhập hóa, nhập thiên quân vạn mã như vào chỗ không người, lại là sư huynh của Ni Khắc Tư Lực, ta trăm triệu không phải đối thủ!”

Khuyết Thư nói: “Bổn vương thấy công phu thoái thác của ngươi nhưng thật ra xuất thần nhập hóa.”

Kì Trạch thấy sắc mặt Khuyết Thư không vui, nói: “Nếu đã biết tướng quân ở tại Đột Quyết, chúng ta không ngại lấy lui làm tiến, trước quay về Tây Khương lại từ từ tính toán.”

“Nếu hắn bỏ trốn thì sao?”

“Này……”

“Biển người mờ mịt, bổn vương biết tính toán từ đâu?” Khuyết Thư dừng một chút nói, “Huống chi, là ngươi đề nghị bổn vương mượn danh nghĩa xuất sứ để đến Đột Quyết tìm hắn, sẽ không phải chỉ nghĩ đến chuyện tìm, không nghĩ đến sau khi tìm ra phải làm sao đi?”

Kì Trạch trầm ngâm một lát nói: “Không thể dùng sức, thì dùng trí được không?”

Khuyết Thư mâu quang chợt lóe, “Dùng trí như thế nào?”

Kì Trạch nói: “E là phải mạo hiểm.”

Khuyết Thư bình thản nói: “Bổn vương đang ở Đột Quyết, chẳng lẽ không phải đang mạo hiểm?”

Kì Trạch nói: “Theo ý vương, người mà Đại tướng quân bình sinh hận nhất là ai?”

Khuyết Thư trầm mặt.

Kì Trạch nói: “Theo ý thần, chính là Mẫn Mẫn vương bội bạc, bán thuộc hạ cầu an.”

Khuyết Thư nói: “Hắn đã bị bổn vương nhất tiễn xuyên tâm, còn nhắc đến làm gì?”

Kì Trạch nói: “Lúc Mẫn Mẫn vương ở Cổ Mạt Tháp bị một tên trúng tim, Đại tướng quân vẫn là tù nhân của vương, căn bản chưa từng tận mắt thấy. Chỉ cần vương truyền ra lời đồn kẻ chết trên chiến trường chỉ là thế thân của Mẫn Mẫn vương, Mẫn Mẫn vương kỳ thật vẫn đang bị vương nhốt ở mật địa, tin tưởng Đại tướng quân sẽ sinh nghi ngờ.”

“Mặc dù tâm sinh nghi ngờ, hắn cũng sẽ không vì vậy mà theo bổn vương quay về Tây Khương. Lúc trước, hắn có trăm ngàn cơ hội có thể giết bổn vương, nhưng vẫn chọn buông tha.” Nghĩ đến đây, ý tứ Khuyết Thư liền thay đổi, “Ngươi thấy, có phải nói lên trong lòng hắn có bổn vương hay không?”

Kì Trạch khẽ cười nói: “Nếu như vô tâm, vậy hôm nay ở tại phủ Tiểu Khả Hãn là Tây Khương Hồn Hồn vương mà không phải Khiết Túc.”

Khuyết Thư mát hết cả lá khoai, cười to.

Kì Trạch nói: “Thần đúng là nhìn ra tướng quân có tâm với vương, mới nghĩ ra kế này.”

Khuyết Thư nói: “Nói.”

Kì Trạch nói: “Nói tiếp ban nãy (nếu không phải tại vương lanh chanh ngắt lời), tướng quân chính là ngoài lạnh trong nóng miệng cứng tâm nhuyễn, nếu lúc này bên trong Tây Khương truyền ra lời đồn Mẫn Mẫn vương đã được Thánh Nguyệt giáo cứu ra, mà vương lại cố ý ở lại đây không muốn rời đi, mặc cho tình hình trong nước càng ngày càng nghiêm trọng, tin tưởng tướng quân tuyệt sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.”

Tháp Bố cả kinh nói: “Như vậy chẳng lẽ không phải khiến cả nước đại loạn?”

Kì Trạch cười nói: “Đại loạn là đại loạn, nhưng là loạn chỉ có mấy người chúng ta biết.”

Tháp Bố mờ mịt nói: “Là ý gì?”

Khuyết Thư nói: “Ngươi là nói, rải tin giả trước mặt Hách Cốt?”

Kì Trạch nói: “Không sai. Chỉ cần tín hàm vương trách cứ triều thần Tây Khương bị tướng quân vô ý nhìn thấy là được, quốc nội Tây Khương đương nhiên vẫn là gió êm sóng lặng.”

Tháp Bố nói: “Vậy thăm dò thử không phải sẽ lộ ngay tức khắc sao?”

Kì Trạch nói: “Thăm dò từ ai? Đột Quyết nội loạn đang lên, Mật Gia Diệp hộ, Xác Châu Tiểu Khả Hãn cùng A Lực Phổ Đặc cần ba người thừa dịp Đột Quyết Khả Hãn bệnh nặng chưa lành người nào người nấy ra sức củng cố thế lực bài trừ đối địch còn chưa xong, làm sao còn có hơi sức đi quản Tây Khương ở xa xôi ngàn dạm? Huống chi, tướng quân chỉ nghĩ cho an nguy Tây Khương, tuyệt sẽ không lộ chuyện này cho Đột Quyết biết.”

Khuyết Thư chậm rãi nói: “Nếu như hắn bất vi sở động?” sự lạnh lùng của Hà Dung Cẩm hắn hôm nay đã được lĩnh hội rồi.

Kì Trạch nói: “Nếu đã như thế, thì chỉ còn có thể dùng hạ hạ sách. Kế này một khi sử dụng, cho dù có thể khiến tướng quân che chở bên cạnh vương, nhưng…… Về sau chân tướng rõ ràng, chỉ sợ sẽ tăng thêm hiềm khích.”

“Hiềm khích……” Khuyết Thư nhắm mắt cười khổ nói, “Giữa ta với hắn, có thể nào chỉ dùng hiềm khích để diễn tả? Ngươi cứ nói ra đi.”

“Vầng.” Kì Trạch nói, “Vương còn nhớ mẫu thân của Mẫn Mẫn vương không?”

Trong mắt Khuyết Thư đột nhiên hiện lên một tia ngoan độc, “Đột Quyết Ngân Linh công chúa.” Lúc hắn nói đến tên này tuy không tính là nghiến răng nghiến lợi, có điều sắc mặt tuyệt đối không dám gọi là đẹp.

Kì Trạch nói: “Ngân Linh công chúa kỳ thật cũng không phải em gái ruột của Đột Quyết Khả Hãn, mà chỉ là em họ xa, chỉ vì bộ lạc của phụ thân nàng ngay kề Tây Khương, mới khiến lão vương đối với nàng trăm ngàn kiêng kị.”

“Kiêng kị?” Khuyết Thư cười lạnh không ngừng, “Không bằng gọi thẳng là nói gì nghe nấy.” mẫu thân hắn qua đời sớm, Ngân Linh công chúa từ lúc hắn còn nhỏ đã liên tiếp hạ độc thủ muốn diệt cái đinh này, Tề Khế vương lại ngoảnh mặt làm ngơ, làm như không thấy, nếu không có ngoại tổ phụ cùng với nguyên lão trong triều che chở, hắn sớm trở thành vong hồn dưới âm mưu của nàng. Bởi vậy, hắn đối với kẻ ham việc lớn thích công to mà nhát như chuột giống Mẫn Mẫn vương vô cùng khinh miệt, nhưng đối với Ngân Linh công chúa là hận thấu xương! Nếu không phải Ngân Linh công chúa sau khi Mẫn Mẫn vương binh bại tự biết không thể thoát chết, uống rượu tự sát, thi thể lại đốt cháy thành tro tẫn rải xuống sông lớn, nói không chừng hắn sẽ bất chấp cả đạo lý thiên hạ, tiên thi tiết hận!

(*) tiên thi: đào mộ lên dùng roi đánh, đây là xúc phạm lớn nhất với người đã chết. Bà này cũng khôn dữ = =

Kì Trạch nói: “Kỳ thật từ thái độ của Đột Quyết với Tây Khương sau khi vương lên ngôi có thể thấy được, Đột Quyết Khả Hãn đối với vị công chúa này cũng không để tâm bao nhiêu.”

Khuyết Thư bình tĩnh lại, từ từ nói: “Đột Quyết mười mấy bộ lạc, lớn nhỏ không đồng nhất, thân thiết gần xa với Khả Hãn cũng không tương đồng. Trước khi Khả Hãn đăng cơ, thủ lĩnh Hàn Ban Lợi Cáp của bộ lạc chỗ Ngân Linh công chúa ủng hộ chính là em trai hắn Mật Gia, Khả Hãn tự nhiên sẽ không lưu tâm con mụ đó.”

Kì Trạch nói: “Mẫn Mẫn vương, Hàn Ban Lợi Cáp, Mật Gia Diệp Hộ…… Ba người này chẳng lẽ còn không phải đã gắn thành một tuyến?”

Khuyết Thư nhíu mày nói: “Có ý tứ gì?”

Kì Trạch nói: “Mẫn Mẫn vương ở Tây Khương có dị động, bên ngoại của Ngân Linh công chúa là Hàn Ban Lợi Cáp tự nhiên sẽ không ngồi im. Lúc này, nếu tin tức vương đang ở Đột Quyết lộ ra, Mật Gia Diệp Hộ phái người đuổi giết cũng là hợp tình hợp lý.”

Tháp Bố bỗng nhiên tiến lên, dùng nửa người ngăn trở Kì Trạch, vội vội vàng vàng xua tay nói với Khuyết Thư: “Trăm triệu lần không thể, quyết không thể! Tin tức vương đang ở Đột Quyết vạn nhất để lộ, khó bảo đảm sẽ không giỡn quá hoá thật, thật sự sẽ dẫn tới kẻ lòng dạ khó lường!”

Khuyết Thư thấy Kì Trạch cười mà không nói, nhướng mày: “Điểm này, Kì Trạch đại nhân đương nhiên cũng đã nghĩ đến đối sách.”

Kì Trạch nói: “Tin tức đương nhiên không thể rò rỉ, nhưng thích khách lại có thể an bài. Không cần nhiều, chỉ cần ngẫu nhiên xuất hiện một hai tên là được. Nếu còn chưa đủ, thì hạ chút mê dược, thỉnh thoảng ngáng chân chút, bảo đảm đường xá hiểm trở lại không nguy hiểm tính mạng.”

Tháp Bố nói: “A? Lại là giả?”

Kì Trạch nói: “Không sai, vẫn bày trò thôi. Đây cũng là chuyện thần lo lắng nhất, nếu tướng quân sau này biết chân tướng, hiểu lầm sẽ lại tăng thêm một bậc.”

Khuyết Thư nói: “Như vậy, nếu hắn vẫn không mắc câu?”

Kì Trạch chần chờ một lát mới nói: “Vậy chỉ còn có thể dùng hạ sách trong hạ sách, hạ hạ hạ hạ hạ sách.”

Tháp Bố nói: “Sao nghe cứ làm người ta lạnh lòng hết cả vậy?”

Khuyết Thư nói: “Cứ nói thẳng không sao.”

Kì Trạch nói: “Chỉ có thể thỉnh vương viết một phong thư, đưa cho Khả Hãn, nói toạc ra thân phận tướng quân, cưỡng chế đòi người!”

Khuyết Thư nheo mắt.

Kì Trạch nói: “Bất quá, tốt nhất là dùng kế này ngay lúc Đột Quyết đang nội chiến ngày càng kịch liệt. Khi đó Khả Hãn sứt đầu mẻ trán, để bảo đảm biên cương an bình, không phải hãm sâu vào thế cục bức bách loạn trong giặc ngoài, chắc chắn sẽ đáp ứng.”

Khuyết Thư thong thả bước tới bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc tươi mát sau cơn mưa mây rẽ sương tan, mù mịt trong lòng lại càng dày đặc, “Bổn vương cùng hắn, chỉ còn lại hai con đường lừa gạt cùng bắt buộc này sao?”

Kì Trạch thở dài nói: “Thần vẫn muốn nói câu kia, thượng sách chân chính, là động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lí, giao chi dĩ tâm, từ từ tính toán. Chính là tướng quân thành kiến với vương quá sâu, chỗ này lại không nên ở lâu. Còn có một điểm, vương không thể không đề phòng, Mật Gia Diệp Hộ tuy rằng hiện tại ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng hắn dù sao cũng giữ trong tay Ngân Lang Ngân Hổ lưỡng sư của Đột Quyết, thực lực không thể khinh thường. Vạn nhất hắn đắc thế, xét quan hệ giữa hắn với bộ lạc Hàn Ban Lợi Cáp, khó bảo toàn hắn sẽ không xuống tay với sứ đoàn Tây Khương. Vương phải sớm lo liệu.”

(*) Câu của Kì Trạch là học theo Luận ngữ của Khổng Tử, đại để là dùng tình cảm lý lẽ chân thành để thuyết phục, còn nói trắng ra là – anh van em anh lạy em em phải quay về với anh bởi vì thế này thế kia bla bla bla…

Cái thượng sách này tui khoái XD



Khuyết Thư chắp tay sau lưng, trầm mặc hồi lâu sau mới nói: “Ngươi giúp ta nghĩ nội dung thư khiển trách…… Sát Long, nghĩ xong ta sẽ xem xét rồi mới quyết định.”

“Vâng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv