Từ sau đêm chúc mừngthất tình mà say rượu, ta nghĩ ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ta nhớ đếnbản đồ cuộc sống ở cổ đại được ta xây dựng khi sáu tuổi, nhớ tới mụctiêu phẫn trư ăn hổ, nhớ tới kế hoạch đi ăn máng khác, cũng nhớ đến tình cảnh khêu đèn đọc sách suốt đêm vì muốn lấy lòng Chu Du……
Thúy Vi nói đúng, nữ nhân thời đại này nếu thật sự gả phải một gã nam nhânlà rùa đen, ngoại trừ khóc còn có thể làm gì. Nhưng ta không phải cácnàng, ta sẽ không khóc, bởi vì ta sẽ không đợi rùa đến cưới ta, ta nhấtđịnh chạy trốn nhanh hơn rùa.
Ta đã từng thề phải đường đườngchính chính rời khỏi Tống phủ, còn phải đường đường chính chính sống,sống tốt hơn bọn hắn. Thật ra, chỉ với tư cách là đệ tử của Huyền ThiênTông, ta cũng có thể làm được tất cả. Nhưng ta không muốn, bản chất củaviệc này so với việc làm tổ ở Tống phủ cũng không có gì khác. Ta đangnghĩ xem làm sao có thể phát huy hết trí tuệ hiện đại ở thời không này,dù sao đi nữa có thể nằm ở ổ gạo của chính mình mới là một con sâu gạothực sự tiêu sái.
Mà tất cả những chuyện này đều không thoát khỏi hai chữ — tiền tài.
Kiếp trước ta đọc sách, công tác đều ở phương diện khoa học xã hội, không có tri thức hay kinh nghiệm về buôn bán. Nhưng thời điểm đó toàn TrungQuốc đang thịnh hành “Cha giàu, cha nghèo”*, ta cũng chạy theo xu hướngmột thời gian, học được không ít kiến thức đầu tư quản lý tài sản. Chonên ta biết, phương thức đầu tư kiếm tiền tốt nhất đó là mở công ty, lập xí nghiệp.
*Cha giàu cha nghèo (Rich dad, poor dad): là cuốnsách bán chạy nhất của Robert Kiyosaki. Trong đó, ông bày tỏ thái độ ủng hộ cho sự độc lập về tài chính nhờ đầu tư, bất động sản, kinh doanh vàsử dụng tài chính hợp lý.
Mặc dù ta không phải thiên tài buônbán, nhưng cũng biết chút ở tiền lệ ở xã hội hiện đại để đạt được thànhcông, áp dụng những thứ đó ở thời đại này cũng có thể kiếm ra tiền.Chuyện này không giống đạo văn thơ, một cái hư danh một cái thực lợi,cho nên, ta làm! Mấu chốt nhất là phải tìm được đồng bọn hợp tác, phải là một thiên tài buôn bán thực sự, có thể đảm đương được khoản đầu tư tài chính, lại có thể phụ trách kinh doanh quản lý, không có quản lý tốt, phương pháp kinh doanh hay thế nào cũng trở thành phế thải.
Ta đối với phương pháp làm ăn buôn bán của Lăng Quốc một chút đều khôngnắm rõ, xem ra vẫn phải nhờ cậy Huyền Thiên Tông. Võ lâm và giới thươngnhân chắc chắn không liên quan đến nhau. Thế thì tìm ai đây? Duyệt Duyệt bảo bối không được, hắn mà biết tính toán của ta, chỉ sợ sẽ lấy chăngói ta lại, khiêng trở về Phiếu Miểu Phong. Mỹ nhân sư phụ cũng khôngđược, một người không biết đến củi gạo đắt tiền rẻ thế nào sao có thểtrông cậy vào. Vậy chỉ còn lại sư tổ biến thái.
Đúng là nhắc TàoTháo, Tào Tháo tới, ta đang nghĩ xem phải làm thế nào để liên hệ với sưtổ biến thái, thì sư tổ biến thái lại phá lệ đến cửa. Theo hắn nói làđến kinh thành bàn bạc vài chuyện, nhân tiện đến thăm ta. Bởi vì nghenói ta bị nam nhân đá, mượn rượu giải sầu, say mèm, sợ ta lại làm rachuyện mất mặt sư môn.
Ha ha, kỳ thật ta biết sư tổ biến tháicũng không thờ ơ với ta giống như trong lời nói. Huống chi người đời đều cho rằng Duyệt Duyệt bảo bối mới là đồ đệ của mỹ nhân sư phụ, cho dù ta thực sự làm ra chuyện gì mất mặt, cũng không có người nghĩ đến HuyềnThiên Tông. Chỉ là những nam nhân này, vì sao nhất định cho rằng ta sẽvì tình mà tự ngược.
Ta kiềm chế cảm động trong lòng, nói những tính toán của mình với sư tổ biến thái.
Sư tổ biến thái thổi râu, trừng mắt điệu bộ giống hệt hoàng đế Càn Long:“Nữ hài tử sao lại làm những chuyện này! Lên Phiếu Miểu Phong, sư tổ còn không nuôi nổi ngươi sao?”
“Không cần! Ngây ngốc trên đỉnh núi đó vài năm, con cũng sẽ trở nên mù đường giống như mỹ nhân sư phụ mất.”
“Vậy ta mua một tòa nhà ở kinh thành cho ngươi?”
Ta không ngại được nam nhân nuôi, nhưng nếu nam nhân kia là sư tổ của mình…… Á, thực sự là biến thái!
“Sư tổ, để cho Đa Đa thử thôi. Nếu thành công, Huyền Thiên Tông cũng có mặt mũi đúng không? Nếu không thành, con nhất định sẽ lên Phiếu Miểu Phong, ngoan ngoãn để người nuôi.”
Sư tổ biến thái còn dây dưa rất lâunhưng cuối cùng cũng đáp ứng giúp ta tìm một lão thủ thương trường, cònkhông quên dặn dò, nếu không thành công phải trở về Phiếu Miểu Phong.
“Ôi! Sư tổ biến thái là tốt nhất!”
Ta cao hứng ôm lấy sư tổ biến thái, hắn hơi mất tự nhiên mắng vài câu,nhưng có thể nhìn ra được hắn thật sự cao hứng, bởi vì hắn không hiểu từ biến thái có hàm ý ra sao.
Hôm nay ta ngồi trong xe ngựa, đúnglà muốn đi gặp người kia, người mà trong miệng sư tổ biến thái là kỳ tài trong giới thương nhân.
Thương Dung, nam, hai mươi tuổi, nhân sĩ kinh thành Lăng Quốc, thiếu chủ của Thương gia.
Đối với hắn, ta không hiểu biết nhiều. Nhưng ta biết Thương gia là tập đoàn buôn bán lớn nhất Lăng Quốc, được xưng là Lăng Quốc đệ nhất thương, ởvài quốc gia lân cận cũng có sản nghiệp, hiển nhiên là một công ty đaquốc gia. Thương gia không chỉ có địa vị trọng yếu đối với nền kinh tếcủa Lăng Quốc, mà ở phương diện chính trị cũng có ảnh hưởng không nhỏ.Tuy rằng gia huấn của Thương gia là nam nhi không làm quan, nhưng hoàngthái hậu quá cố chính là nữ nhi của Thương gia, cũng là đường muội củatổ phụ Thương Dung.
Phụ thân của Thương Dung cũng là gia chủ củaThương gia, nhưng địa vị gia chủ Thương gia không phải do cha truyền con nối, mà dùng phương thức đề cử. Nhưng hiện tại Thương Dung cũng là ứngcử viên sáng giá nhất, dựa vào điều này có thể thấy được thực lực củahắn. Thương gia uy danh, hơn nữa nghe đồn Thương Dung tuổi trẻ đầy hứahẹn, tướng mạo anh tuấn, mặc dù không phải là văn nhân tài tử, nhưngcũng là hình tượng phu quân bậc nhất trong lòng các thiên kim tiểu thưthời đại này.
Ta lại hơi hoài nghi, kinh doanh dù sao cũng khôngthể so với đọc sách, ở xã hội hiện đại, nam nhân ba mươi mấy tuổi mớiđược nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cho dù người cổ đại trưởng thành sớm,nhưng một nam hài hai mươi tuổi thì có thể lợi hại đến mức nào.
Túy Hoa Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, cũng là sản nghiệp số một của Thương gia. Trong một gian phòng trang nhã của lầu 3, ta cùngThương Dung mặt đối mặt ngồi.
Một gia tộc có lịch sử trên trămnăm, một gia tộc đào tạo ra thế hệ thương nhân cho quốc gia, nữ nhi, nam nhi sinh ra tự nhiên sẽ không xấu. Nhưng nhìn chằm chằm khuôn mặt vôcùng dễ nhìn của Thương Dung, ta lại nghĩ đến một từ — hồ ly.
Ta thu hồi lời nói lúc trước, nam nhân trẻ tuổi này không đơn giản.
Ta không biết sư tổ biến thái đã nói với hắn cái gì, nhưng hắn không cóhỏi quan hệ của ta cùng với Huyền Thiên Tông. Ta nói ta họ Kim, hắn lạigọi ta là Tống tiểu thư, đối với lớp hóa trang “như hoa” của ta cũngkhông có dị nghị gì, xem ra đã biết chân tướng.
Ở trước mặt người sáng suốt diễn trò thì đúng là kẻ ngốc. Ta cũng không khách khí nữa, thẳng thắn nói ra tính toán của mình.
Thương Dung híp đôi mắt hồ ly lại, nhấp một ngụm trà, mắt hồ ly của hắn khôngquyến rũ như mắt hoa đào của mỹ nhân sư phụ, nhưng tràn ngập toan tính,tia sáng bắn ra bốn phía.
“Tống tiểu thư là thiên kim của phủ lễ bộ thượng thư, vị hôn phu tương lai không phú hẳn cũng quý, cần gì phải làm điều thừa?”
“Không phú cũng quý, chưa chắc không phải rùa đen.”
“Ha ha!” Cười như vậy hắn chắc đã nghe qua hành động vĩ đại của ta.
“Thương gia mặc dù không dám nói là nhà lớn nghiệp lớn, nhưng cửa hàng đúng làkhông thiếu, không biết là cửa hàng nào được Tống tiểu thư để mắt tới?”
Hừ! Nói chuyện với hồ ly đúng là mệt, biết rõ còn bày đặt thăm hỏi, đối với hắn ta cũng chỉ có thể tập trung tinh thần ứng phó.
“Thư Phàm không muốn mua cửa hàng Thương gia, mà là muốn cùng Thương công tử hợp tác.”
“Cùng ta hợp tác?” Hồ ly Thương Dung dường như có chút hứng thú.
Ta quyết định dùng phương pháp “thả con săn sắt, bắt con cá rô”, nói quamột chút biện pháp gây dựng sự nghiệp, đương nhiên không nói ra toàn bộ.
“Đúng thế. Ta phụ trách một phần tài chính cùng ý tưởng, Thương công tử phụtrách phần tài chính còn lại và chỉnh thể quản lý kinh doanh, đoạt đượclợi nhuận chúng ta chia bốn sáu, ta bốn, công tử sáu.”
“Nếu ý tưởng là của Tống tiểu thư, vì sao không chia lợi nhuận năm năm?”
Lời ta nói có thể hắn chưa từng nghe qua, nhưng ý tứ hẳn là hiểu được.
“Thư Phàm không muốn trở thành phú hộ một phương, huống chi, gây dựng sựnghiệp khó nhưng duy trì và phát triển nó càng khó hơn, trách nhiệm củaThương công tử quan trọng hơn.”
“Hay một câu ‘gây dựng sự nghiệpkhó nhưng duy trì và phát triển càng khó hơn’. Lời nói của Tống tiểu thư quả thật càng ngày càng thú vị.”
Ha ha, ngươi xem qua “Thời đại khủng hoảng”* là hiểu ngay ấy mà.
*Thời đại khủng hoảng: một bộ phim về đề tài kinh doanh, thương trường.
“Dù Thương mỗ không phải gia chủ Thương gia, nhưng cũng không thể khôngquan tâm đến chuyện làm ăn của Thương gia, chỉ sợ có lòng nhưng khôngthể giúp.”
“Thương công tử lo lắng nhiều rồi, lấy tài cán củangươi sao có thể không ứng phó được. Lại nói dốc sức vì Thương gia tấtnhiên là bổn phận của công tử, nhưng làm người…” Ta cố ý dừng một chút,“Dù sao cũng nên có thứ nắm trọn vẹn ở trong tay……”
Mắt hồ ly của Thương Dung đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm ta, chắc là không nghĩ ta lại nói ra loại chuyện thế này.
“Tống tiểu thư thật sự là người thú vị. Vậy hãy để Thương mỗ suy nghĩ mộtchút, mấy ngày nữa sẽ đưa đến cho tiểu thư một câu trả lời thuyết phục.Hôm nay Thương mỗ còn có hẹn khác, không tiện giữ tiểu thư.”
Người ta đã có ý bưng trà tiễn khách, đương nhiên ta cũng thức thời cáo từ.Khi ra khỏi cửa ta quay lại nói với hắn: “Thương công tử, hôm nay cùngngươi bàn việc làm ăn không phải Tống Thư Phàm Tống tiểu thư của phủ lễbộ thượng thư, mà là Kim Đa Đa, Kim tiểu thư.”
Ta nghĩ hắn hiểu.