Minh Hoài đế rất nhanh đã được đưa đến hậu điện Tương Quốc tự nghỉ ngơi
Hắn cho những người khác lui ra hết, chỉ để lại một mình Lục Hoài Khởi, yếu ớt nói “Hoài Khởi, chỗ Thái tử và An quốc công…ngươi không cần tiếp tục điều tra, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm nhìn hắn lớn lên, thực sự không đành lòng giết hắn”
Lục Hoài Khởi mày kiếm nhíu lại, chắp tay nói “Hoàng thượng, ý của ngài, vi thần hiểu” dù sao hắn cũng không định giết chết Mộ Vân Hành vào lúc này, kết quả hôm nay cũng không tệ
Minh Hoài đế thở dài “Hoài Khởi, ngươi giúp ta nói với A Lê một tiếng, lần này thực sự ủy khuất nàng’nói tới đây, trong mắt hắn lóe lên sự hoảng hốt.
Huynh muội Trầm thị vì tiền đồ của mình mà ngay cả hài tử ruột thịt cũng bị bọn họ đưa ra làm kẻ chịu tội thay, may mà lần này hắn mạng lớn, không xảy ra chuyện gì.
Vận khí của đứa nhỏ A Lê cũng không quá tốt.
Nhắc tới Trầm Thanh Lê, tâm của Lục Hoài Khởi không tự chủ mà mềm lại, khóe môi cong lên “khởi bẩm hoàng thượng, A Lê không phải là cô nương thích tính toán chi li, nàng sẽ không để chuyện hôm nay vào lòng”
Có lẽ xuất phát từ tâm lý cùng bị người thân vứt bỏ, đồng bệnh tương liên mà Minh Hoài đế lại có thêm vài phần thương tiếc đối với Trầm Thanh Lê, vẻ mặt sầu khổ nói “Hoài Khởi, A Lê là đứa nhỏ số khổ, ngươi hãy quan tâm, bao dung nàng nhiều hơn”
“Hoàng thượng, ngài vẫn nên lấy long thể làm trọng” Lục Hoài Khởi vội an ủi, lại nói “Hoàng thượng, vị thần còn có chuyện phải tạ tội với ngài.
Vi thần rõ ràng đã sớm nắm được ý đồ của Thái tử cùng An quốc công bọn họ nhưng vi thần nếu cứ vậy mà bẩm báo với Hoàng thượng, ngài sẽ không tin lời vi thần, cho nên vi thần cả gan lấy tính mạng của hoàng thượng làm tiền đặt cược.
Vi thần tự biết có tội, cũng không dám thỉnh tội với ngài.
Hoàng thượng muốn xử trí vi thần thế nào cũng được”
Lục Hoài Khởi hơi cúi đầu, làm cho Minh Hoài đế không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Tuy vậy Minh Hoài đế cũng không hề nghi ngờ hắn, bởi vì Lục Hoài Khởi quyền khuynh triều dã thì tiếng xấu cũng ngập trời, quan viên trong triều đều chán ghét hắn.
Hiện tất cả những gì hắn ta có đều do hoàng đế hắn ban tặng, ngày nào đó hắn rời đi, người khác lên ngôi, người đầu tiên bị giết chắc chắn là Lục Hoài Khởi.
Cho nên so với các quan viên khác còn có đường lui, Lục Hoài Khởi là kẻ không có khả năng phản bội hắn nhất, vì vậy hắn không cho rằng thần đàn bị nổ là âm mưu của hắn ta
“Được rồi, ngươi cũng không cần tự trách.
Ta biết ngươi sợ ta quá mức tín nhiệm Thái tử.
Lần này ngươi làm không sai, cũng do trẫm nhân từ nương tay nên phải chịu khổ một chút” ngữ khí Minh Hoài đế vô cùng u oán “hơn nữa, nếu lần này không có ngươi, có khả năng trẫm đã đi gặp các huynh đệ của mình rồi”
Lục Hoài Khởi rũ mi, che giấu u quang trong mắt “Hoàng thượng nói quá lời, vì hoàng thượng phân ưu giải nạn vốn là trách nhiệm của vi thần”
Minh Hoài đế khẽ gật đầu “ngươi lui xuống trước đi”
Lục Hoài Khởi không nói thêm gì nữa, chắp tay lui ra
Không khí trong điện trở nên yên tĩnh, trong đầu Minh Hoài đế lại đột nhiên hiện lên những lời của Thần toán tử.
Hắn là mệnh nhạc phụ, hai nữ nhi của hắn sẽ gả cho hai nam nhân có thể ảnh hưởng tới bố cục thiên hạ.
Trước kia hắn còn may mắn cho rằng hắn còn có Thái tử ôn lương, giang sơn của hắn sẽ không rơi vào tay người khác nhưng giờ xem ra Thái tử đáng tin nhất cũng gặp chuyện không may, càng không cần nói tới những hoàng tử khác của hắn.
Hắn có chút bất an, liệu những lời của Thần toán tử có thành sự thật?
Khi Lục Hoài Khởi ra khỏi tẩm cung của Minh Hoài đế liền nhìn thấy một đám quan viên đang tụ tập bên ngoài, nóng lòng bày tỏ lòng trung thành.
Tây Hán đô đốc Lưu Trực tròng mắt xoay chuyển, đi đến trước mặt thái giám tâm phúc của Minh Hoài đế là Từ Phúc, tươi cười nói “Từ công công, thỉnh ngươi bẩm báo với hoàng thượng một tiếng, ta và các vị đại nhân khác muốn thỉnh an Hoàng thượng”
Từ Phúc nhẹ nhàng vung phất trần một cái, cười xấu hổ nói “Lưu đô đốc, không phải lão nô không muốn giúp các ngươi, chỉ là Hoàng thượng đã nói không muốn ai quấy rầy hắn”
Nụ cười trên mặt Lưu Trực lập tức nhạt xuống.
Hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện, hắn luôn cảm thấy rất cổ quái, hắn hoài nghi là do Lục Hoài Khởi dở trò quỷ.
Hắn muốn gặp Hoàng thượng, bẩm báo những nghi hoặc trong lòng hắn nhưng lúc này hoàng thượng lại bị ma quỷ ám ảnh, chỉ tín nhiệm tên hỗn đản Lục Hoài Khởi kia.
Lưu Trực nhịn không được mà quay đầu về phía Lục Hoài Khởi, gắt một tiếng
Các quan viên khác, nhất là Tây Lâm đảng cũng dùng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen ghét nhìn Lục Hoải Khởi.
Trải qua việc hôm nay, Lục Hoài Khởi vốn đã là sủng thần của Minh Hoài đế đã nghiễm nhiên trở thành công thần trung tâm nhất, địa vị chỉ có tăng mà không giảm, mà vị thế của bọn họ trong cảm nhận của hoàng thượng lại bị Lục Hoài Khởi áp chế, đã thấp lại càng thấp hơn
Lục Hoài Khởi không thèm để ý tới các loại ánh mắt bất mãn trên người hắn, nhanh chóng rời đi
Trầm Thanh Lê là thiếp thất của Lục Hoài Khởi nên được đưa đến tiểu viện tốt nhất ở hậu viện của Tương Quốc tự
Khi Lục Hoài Khởi đi tới, nhìn thấy nàng và Nhiễm Mặc đang đứng trước một bụi hoa mẫu đơn.
Một cơn gió thổi qua, tà áo củ nàng bay lên, vờn qua đóa hoa mẫu đơn hồng diễm, làm cho cả người nàng trở nên gầy yếu như là lập tức bị gió thổi bay
Lục Hoài Khởi hơi nheo mắt, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn
Lúc này Trầm Thanh Lê cũng đã nhìn thấy hắn, nàng nghiêng đầu nói với Nhiễm Mặc vài câu, Nhiễm Mặc liền rơi đi
Tại lương đình thủy tạ giờ chỉ còn lại Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời, rồi lại đồng thời kinh ngạc sửng sốt
“Ta…”
“Ta…”
Lại là trăm miệng một lời
Trên mặt hai người lóe lên vẻ bối rối, cuối cùng là Lục Hoài Khởi mở miệng trước “A Lê, Hoàng thượng bảo ta nói với ngươi, hôm nay đã ủy khuất ngươi” đây cũng là lời hắn muốn nói với nàng
Nữ tử vốn gian nan hơn nam tử, mà A Lê lại trải qua đủ loại tao ngộ, nữ tử bình thường không thể so sánh.
Có lẽ hắn bị tư tưởng đại nam nhân chi phối, cho nên từ lúc trong lòng xác định muốn phụ rách nàng, hắn làm chuyện gì cũng nghĩ tới nàng, vì nàng mà suy xét.
Có chút không giống hắn trước kia
Trên mặt Trầm Thanh Lê hiện lên hai lúm đồng tiền ngọ ngào, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hoa nguyệt quý ở phía sau hắn nở rộ nhưng cảnh sắc lộng lẫy đó vẫn không sánh bằng nụ cười trên mặt hắn
“Ta không sao, may mà có ngươi” Trầm Thanh Lê mỉm cười nói.
Một cơn gió thổi qua làm sợi tóc trên trán nàng bay bay, tóc đen mềm mại càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng của nàng
“Trước kia ta đã nói với ngươi rồi, ngươi muốn đánh đổ bọn người Trầm tài nhân, vốn không cần kết thành đồng minh với phe cánh Liễu quý phi, ngươi chỉ cần ôm đùi ta là được, tiếc là ngươi không thấy hứng thú với đề nghị này của ta” Lục Hoài Khởi che miệng cười, cước bộ nhẹ nhàng tiến lên, kéo khoảng cách của hai người gần hơn nhưng hắn cũng không có hành động thân mật nào khác
Nụ cười trên mặt Trầm Thanh Lê nhạt hẳn.
Lục Hoài Khởi thật lợi hại, nàng phía bao công sức an bài chỉ để kéo Thái tử và Trầm tài nhân xuống ngựa, còn hắn, dường như không cần nghĩ nhiều đã có thể dễ dàng ép buộc bọn họ.
Nếu là trước kia, nàng vì không tin hắn nên mới không hợp tác với hắn, còn bây giờ, những lời của Đồng Vạn Kim hiện lên trong đầu nàng, Lục Hoài Khởi đã giúp nàng quá nhiều, nàng đã không biết dùng cái gì để hoàn trả ân tình của hắn.
Có lẽ nàng nên cố hết sức không gây phiền toái cho hắn là cách báo đáp tốt nhất.
Nàng đột nhiên im lặng làm Lục Hoài Khởi có chút không thoải mái.
Tiểu cô nương này, thật không hiểu phong tình.
Hắn nói với nàng như thế, là muốn nàng biết: bây giờ ngươi tới ôm đùi của ta cũng không muộn, mau đến ôm đi.
Lục Hoài Khởi thở dài một tiếng, nàng không hiểu phong tình, hắn thực sự không có cách nào.
Hắn thật lo lắng, nếu hắn nói ra thân thế của mình, không biết nàng có bị dọa hay không.
Nghĩ tới đây, Lục Hoài Khởi đột nhiên có chút chờ mong phản ứng của Trầm Thanh Lê khi biết thân thế của hắn, nàng có thích hắn hay không?
Hiện tại không thể nói chuyện tư tìn với nàng, Lục Hoài Khởi chỉ có thể nói thêm “A Lê, ta biết lần này các ngươi nhất định có mưu đồ khác, có điều ta khuyên ngươi, tạm thời nên gác kế hoạch của các ngươi lại, ngươi bây giờ làm gì đó đều là phí công’ bởi vì kéo Thái tử xuống ngựa chỉ là một bước trong kế hoạch của hắn mà thôi, hắn còn có những chuyện khác phải làm, mà Thập nhị hoàng tử vốn cũng không thể thay thế được Thái tử Mộ Vân Hành
Hắn đột nhiên nghiêm túc làm Trầm Thanh Lê cũng phải nhíu mày, đang định lên tiếng hỏi thì thấy Nhiễm Mặc hối hả đi tới, hành lễ với Lục Hoài Khởi xong liền ghé vào tai nàng thì thầm
Lục Hoài Khởi thấy rõ sắc mặt Trầm Thanh Lê trở nên trắng bệch
Nàng nhíu mày, đi đến trước mặt Lục Hoài Khởi “Đô đốc gia, ta có một số việc cần xử lý, thứ lỗi” nói xong hành lễ với hắn rồi lập tức cùng Nhiễm Mặc vội vàng rời đi
Trực giác nói cho Lục Hoài Khởi biết bên phía Trầm Thanh Lê đã xảy ra chuyện, đang định phái người âm thầm đi theo nàng,phía sau vang lên thanh âm cấp bách của Đồng Vạn Kim “Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi xoay người, thấy Đồng Vạn Kim thở hổn hển đi tới, nói ‘không tốt, người chúng ta dùng bồ câu đưa tin nói…thế thân của ngươi ở nơi đó có lẽ đã bị phát hiện, bên kia chắc sẽ cho người ngầm điều tra hành tung của ngươi.
Lục Hoài Khởi, ta lo lắng…”
Bí mật che giấu nhiều năm như vậy, sao lại đột nhiên bị phát hiện? trong mắt Lục Hoài Khởi lóe lê lệ sắc, phẩy tay áo, cùng Đồng Vạn Kim vội vàng rời đi
Minh Hoài đế toàn thân mỏi mệt nhưng lại không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng như có tâm sự đè nặng, bất đắc dĩ, hắn cho người truyền triệu Liễu quý phi
Liễu quý phi phong tình vạn chủng, có nàng làm bạn, tâm tình của Minh Hoài đế cũng tốt hơn nhiều
“Hoàng thượng, tâm tình của ngài không tốt, hay là để Thập nhị hoàng tử đến trò chuyện giải buồn cho người, Thôi đại nho nói Thập nhị hoàng tử gần đây…”Liễu quý phi muốn nói tốt với Thập nhị hoàng tử trước mặt Minh Hoài đế nhưng hiện tại Minh Hoài đế nghe nhắc tới mấy vị hoàng tử là nhức đầu, lập tức phất tay cắt ngang lời của Liễu quý phi
Liễu quý phi vội sửa miệng “hay là thiếp cho người triệu A Lê đến, Hoàng thượng có thể cùng nàng thảo luận nghề mộc”
Minh Hoài đế hiện đang phiền lòng, ai cũng không muốn gặp, Hắn vừa tính mở miệng cự tuyệt thì Từ Phúc sắc mặt kích động chạy vào “Hoàng thượng, Quý phi nương nương, không tốt…Thập nhị hoàng tử…hắn không biết sao lại chạy tới phía sau núi, kết quả không thấy”
“A” Liễu quý phi kinh hãi kêu lên thành tiếng
Sắc mặt Minh Hoài đế cũng trắng bệch “xảy ra chuyện gì? mau, mau phái người tìm kiếm Thập nhị hoàng tử”
Từ Phúc lĩnh mệnh vội vàng lui ra, Liễu quý phi vẫn chưa hoàn hồn nhưng Minh Hoài đế không cho nàng rời đi, nàng cũng không tiện hành động, chỉ có thể ở đây sốt ruột lo lắng
Phía sau núi, Trầm Thanh Lê đang đứng đối diện với nam nhân ác ma.
Đã lâu không gặp, hắn vẫn tà ác như vậy
Vừa thấy nàng, hắn cười gian nói “A Lê, đã lâu không gặp.
Nghe nói Lục Hoài Khởi giúp ngươi kéo Thái tử Mộ Vân Hành xuống ngựa.
Chúc mừng ngươi”
Chúc mừng không chút hảo ý.
Trầm Thanh Lê cau mày hỏi “Thập nhị hoàng tử đâu?hắn là một hài tử, ngươi bắt hắn cũng không có tác dụng gì”
Nam nhân ác ma chắp hai tay sau lưng, gió từ đáy vực bốc lên làm cho vạt áo của hắn bay bay.
Hắn thản nhiên đáp “ngươi yên tâm, ta chỉ cho người đẩy hắn xuống đáy vực, hắn hẳn là chưa chết”
Sắc mặt Trầm Thanh Lê lập tức thay đổi, nam nhân ác ma lại cười cười nói “A Lê, kế hoạch trước kia của chúng ta có thể thực hiện rồi.
Lần này ta trở về là vì biết một chuyện liên quan tới Lục Hoài Khởi, cho nên ta cần phải để Thập nhị hoàng tử bị thương”
Nghe hắn nhắc tới Lục Hoài Khởi, tâm của Trầm Thanh Lê liền treo cao “ngươi biết chuyện gì của hắn?” lông mày không tự chủ mà cau lại, chuyện liên quan tới Lục Hoài Khởi, nàng luôn rất để tâm
Nam nhân ác ma cong khóe môi, lộ vẻ nghiền ngẫm “A Lê, ngươi là một người vừa đáng thương vừa may mắn ah”
Trầm Thanh Lê khó hiểu truy vấn “là sao?ngươi nói những lời này là có ý gì? ngươi rốt cuộc biết bí mật gì của Lục Hoài Khởi?”
Gió từ đáy vực thở lên nghe như tiếng đao kiếm trên chiến trường, đáy mắt ác ma nam nhân lóe lên ý cười tà ác “A Lê, ngươi không cần phải gấp gáp, rất nhanh ngươi sẽ biết bí mật của hắn”
Trầm Thanh Lê còn muốn hỏi tiếp, Nhiễm Mặc đã thấy người của Minh Hoài đế phái người đến đây điều tra chuyện Thập nhị hoàng tử mất tích, vội kéo ống tay áo Trầm Thanh Lê nhắc nhở
Nam nhân ác ma bỡn cợt liếc nhìn Trầm Thanh Lê “A Lê, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, đến lúc đó, ngươi sẽ nợ ta càng nhiều, cả đời này ngươi cũng không trả hết” nói xong liền lắc mình rời đi
Trầm Thanh Lê vẫn không hiểu được những lời hắn nói là có ý gì, nhưng nếu nghĩ không ra, nàng cũng không muốn nghĩ tiếp, so với việc miệt mài tìm hiểu chuyện này, tìm được Thập nhị hoàng tử mới là quan trọng nhất.
“Nhiễm Mặc, ngươi trở về tìm vài người xuống đáy vực tìm người đi” Trầm Thanh Lê phân phó
Nhiễm Mặc nhận mệnh rời đi nhưng được vài bước, nàng như nhớ ra cái gì, dừng lại, quay đầu hỏi Trầm Thanh Lê “tiểu thư, vậy còn ngươi?”
“Không cần lo cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân’ Trầm Thanh Lê nhíu mày thúc giục
Nhiễm Mặc nghĩ nghĩ, lại nhìn thấy người dưới chân núi đã sắp lên đến, Trầm Thanh Lê không có khả năng xảy ra chuyện, vì thế nàng cũng an tâm rời đi.