Con người khi bị ủy khuất, nếu không có đối tượng để tâm sự thì sẽ cắn môi kiên trì nhưng nếu ở bên cạnh có người nguyện nghe mình nói hết, chút ủy khuất trong lòng sẽ như sóng tràn bờ, cuối cùng chiếm ngự cả trái tim.
Bây giờ Trầm Thanh Lê cũng có tâm tình như vậy.
Nàng ủy khuất, khổ sở đã hơn mười năm, sớm đã trở thành thói quen nhưng Lục Hoài Khởi thì khác, rõ ràng không phải lỗi của hắn, hắn lại ngu ngốc ôm hết vào mình.
Trầm Thanh Lê khóc rối tinh rối mù, cũng oán hắn “là ngươi sai, ngươi không phái người bảo hộ ta” nhưng thật ra nàng hiểu rõ những gì nàng gặp phải, hoàn toàn không liên quan gì với Lục Hoài Khởi.
Nàng chỉ đang làm kiêu, muốn làm nũng với hắn
Tiểu cô nương vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc này đang khóc lóc tả oán với hắn, khiến Lục Hoài Khởi vô cùng đau lòng, cẩn thận được khăn tay của mình cho nàng, mềm giọng như dụ dỗ hài tử, nói “đúng, là lỗi của ta.
Là ta không đúng, ngươi đừng khóc nữa”
Trầm Thanh Lê nhận lấy khăn tay, xoa lung tung lên mặt.
Mặt nàng vốn đã bẩn, lau lung tung như vậy càng khiến nàng trở nên lem luốc như một con mèo hoa nhỏ
Lục Hoài Khởi cảm thấy nàng cực kỳ khả ái, nhịn không được đưa tay vuốt tóc nàng, cầm lấy khăn tay từ tay nàng, nghiêm túc lau mặt cho nàng.
Hắn lau rất nghiêm túc, đôi mắt hồ ly chuyên chú mà thâm thúy, như đang làm chuyện quan trọng nhất đời.
Trầm Thanh Lê đã ngừng khóc, ủy khuất trong lòng đã phát tiết xong, trái tim lại trở nên mờ mịt.
Nhưng khi nàng ngửa đầu nhìn thấy Lục Hoài Khởi đang chăm chú lau mặt cho nàng, mờ mịt trong lòng nhanh chóng được thay thế bởi cảm giác ngọt ngào không rõ tên.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc, trên đời này lại có một huynh trưởng như Lục Hoài Khởi yêu thương nàng như thế.
Nàng nhìn hắn, khóe miệng nhịn không được giương lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào với Lục Hoài Khởi, đôi đồng tử đen láy cũng sáng lên
Lục Hoài Khởi thấy nàng lúc thì khóc thương tâm khổ sở, khi thì cười ngọt ngào, trong lòng liền mềm nhũn, cũng lộ ra tươi cười,ngón tay thon dài chọt chọt thái dương của nàng,sủng nịch nói “ngươi nha, hết khóc lại cười, y như tiểu hài tử vậy”
Miệng “quở trách” nhưng trong lòng cũng không nghĩ vậy, thậm chí lúc này, trong đầu hắn còn nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ.
Hắn xong rồi, Trầm Thanh Lê nhất định là do ông trời phái đến “tra tấn” hắn
Hai chân Bùi Diễm như chôn chặt dưới đất, không bỏ sót nhất cử nhất động của Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê, bởi hắn vẫn luôn hi vọng từ trên người Trầm Thanh Lê có thể nhìn thấy thân ảnh của thanh mai của hắn nhưng rồi hắn nhận ra rằng Trầm Thanh Lê chính là Trầm Thanh Lê, hai người bọn họ chỉ có khuôn mặt giống nhau mà thôi
Nàng ủy khuất khóc lóc với Lục Hoài Khởi, sau đó lại thoải mái cười với hắn.
Đôi mắt của nàng luôn dõi theo Lục Hoài Khởi, có lẽ chính nàng cũng không biết, khi ánh mắt nàng nhìn Lục Hoài Khởi luôn sáng lên.
Nàng như vậy nhìn rất sinh động cũng rất đẹp.
Mà thanh mai của hắn lại khác,vì được định thân từ nhỏ nên ánh mắt nàng luôn dõi theo hôn phu của nàng.
Nàng nhu nhược, thiện lương, khi bị người khác khi dễ luôn thỏa hiệp.
Vị hôn phu của nàng rất có dã tâm, đối với quyền thế vô cùng khát vọng, hắn sao có thể chấp nhận hôn thê của hắn là một nữ tử nhu nhược đơn thuần.
Thế nên nàng phải nhận lấy một chén độc dược, hương tiêu ngọc vẫn.
Trong lòng Bùi Diễm như bị một tảng đá đè nặng.
Lúc này Lục Hoài Khởi đã sai người mang xe ngựa đến, đưa tay nâng cánh tay của Trầm Thanh Lê, muốn đỡ nàng lên xe ngựa nhưng nàng vừa đi một, hai bước, hắn liền phát hiện ra nàng đi rất chậm.
Hắn cau mày, dứt khoát bế nàng lên.
Cảm giác nhẹ bẫng trên tay làm Lục Hoài Khởi nhíu mày càng chặt hơn, bình thường chỉ thấy nàng gầy yếu, lúc này bế lên mới cảm thấy nhẹ tới mức một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng.
Tiếp xúc thân thể đột ngột làm toàn thân Trầm Thanh Lê nhất thời cứng ngắc, nhưng Lục Hoài Khởi cũng chỉ cẩn thận đặt nàng lên xe ngựa mà thôi, không có bất kỳ động tác nào khác, vì thế nàng nhanh chóng bình phục tâm tình lại
“Ta để Trương Lực đưa ngươi hồi phủ trước, ta xử lý xong chuyện ở đây sẽ trở về thăm ngươi’ Lục Hoài Khởi đưa tay vuốt tóc nàng, giống như một trưởng bối dặn dò hậu bối nghịch ngợm
Trầm Thanh Lê ngẩng đầu, lúm đồng tiền hiển lộ “vậy được, ta ở trong phủ chờ ngươi.
Ngươi nhất định phải về nha”
Lục Hoài Khởi sủng nịch gật đầu
Trương Lực nhìn hành động hai người, khẽ cau mày.
Khoản thời gian trước chủ tử nhà hắn đang êm đẹp lại trốn đến Phong Xuân lâu, hắn đã thầm đoán được chủ tử của hắn vì phu nhân mới trốn ra ngoài.
Nhưng trải qua chuyện hôm nay, hắn lại thấy chủ tử nhà hắn không trốn được nữa rồi, cả trái tim đều chạy theo phu nhân rồi.
Tâm đã đi theo, người còn có thể giữ lại sao, chắc chắn sẽ chạy theo phu nhân mà thôi.
Trương Lực có chút dở khóc dở cười, chủ tử nhà hắn quả thật như hắn phỏng đoán, cả trái tim đều đã giao vào tay Trầm Thanh Lê
“Trương Lực, ngươi hộ tống A Lê trở về cẩn thận một chút.
Sau khi về tới phủ, lập tức cầm phủ bài tiến cung tìm ngự y đến chẩn bệnh cho A Lê” Lục Hoài Khởi cẩn thận dặn dò Trương Lực, rất sợ Trầm Thanh Lê lại có gì không hay xảy ra
Trương Lực cung kính vâng mệnh, ngồi vào vị trí xa phu, tự mình đánh xe đưa Trầm Thanh Lê về
Lục Hoài Khởi chờ xe ngựa của Trầm Thanh Lê hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hắn, mới quay đầu đi về phía Lưu Trực
“Lưu đô đốc, vừa rồi thật đắc tội, bây giờ ngươi và người của ngươi có thể ra khỏi thành” Lục Hoài Khởi chắp tay nói với Lưu Trực
Lưu Trực cảm giác được từ sau khi Trầm Thanh Lê xuất hiện, tâm tình của Lục Hoài Khởi liền tốt hơn nhiều.
Hắn muốn châm chọc Lục Hoài Khởi nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lục Hoài Khởi bao phủ cả ngươi hắn, nghĩ tới hắn chưa lần nào đấu võ mồm thắng Lục Hoài Khởi, hắn liền đem lời đến bên miệng nuốt xuống bụng, dù sao thời gian còn dài, ngày nào đó hắn cũng sẽ có cơ hội giết chết hắn ta
Tin tức Trầm Thanh Lê còn sống trở về rất nhanh đã lan truyền khắp nơi.
Trầm Thanh Kiểu ở trong cung nghe được tin này, tức giận gạt phắt hết son phấn trên bàn trang điểm xuống đất “ta cũng không tin Trầm Thanh Lê thực sự không thể giết chết”
Đầu óc cũng đã nhanh chóng xoay chuyển.
Nếu Trầm tài nhân năm lần bảy lượt không thể giết chết Trầm Thanh Lê, vậy nàng sẽ tự mình ra tay.
Hộ giáp sắc bén khảm sâu trong lòng bàn tay, đáy mắt lóe lên vẻ thị huyết độc ác
Khi chiều xuống, Bùi Diễm và Lưu Trực đã về tới phủ Lưu đô đốc.
Lưu Trực nhìn tấm biển treo trên đại môn, nghiêng đầu nói với Bùi Diễm “hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi phải không, Lục Hoài Khởi đối với tiểu thiếp của hắn…”
Trước mắt Bùi Diễm chợt lóe lên khuôn mặt của Trầm Thanh Lê.
Nam nhân cường thế như Lục Hoài Khởi, có lẽ sẽ chướng mắt các tiểu thư khuê các nhưng người như Trầm Thanh Lê, đừng nói là Lục Hoài Khởi mà cả hắn cũng rất tò mò về nàng.
Rõ ràng là nữ nhi Quốc công phủ nhưng vì sao An quốc công phủ lại từ bỏ nàng?mặt của nàng đã đổi như thế nào? nàng và phe cánh Liễu quý phi cấu kết với nhau như thế nào?Trên người nàng tràn ngập bí mật.
Lục Hoài Khởi sẽ vì những bí mật này mà nảy sinh tò mò với nàng, sau đó chuyển thành hảo cảm.
Hắn không hề có chút ngạc nhiên khi Lục Hoài Khởi thích nàng.
Lưu Trực lại nói “Bùi Diễm, một hoạn quan tuyệt tử tuyệt tôn lại có thể thích một nữ nhân, đây chính là lão thiên gia muốn chúng ta đến thu thập hắn ah”
Lời này là muốn dùng Trầm Thanh Lê để uy hiếp Lục Hoài Khởi sao?đôi mắt ưng của Bùi Diễm lập tức trầm xuống
Trầm Thanh Lê trở lại Đô đốc phủ, Nhiễm Mặc tắm rửa cho nàng, thấy nàng toàn thân đều là vết thương, nàng rất thương tâm khổ sở “tiểu thư, sớm biết vậy ta đã không đi giúp đỡ Thập nhị hoàng tử mà ở cạnh ngươi.
Nếu lúc đó ta ở cạnh ngươi, ngươi đã không phải chịu tội như thế này”
Lúc này Trầm Thanh Lê không cảm thấy ủy khuất như khi đối mặt Lục Hoài Khởi, nàng còn an ủi Nhiễm Mặc “ chỗ Thập nhị hoàng tử rất quan trọng, hơn nữa không phải ta đã an toàn trở lại sao?”
Trầm Thanh Lê cười đứng dậy đi ra khỏi thùng tắm, Nhiễm Mặc vội vàng lau mình cho nàng.
Chờ nàng mặc quần áo xong, Nhiệm Mặc lại chuẩn bị châm các bọt nước trên chân Trầm Thanh Lê.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng thỉnh an của thị nữ “Đô đốc gia”
Trầm Thanh Lê và Nhiễm Mặc nhìn nhau.
Trầm Thanh Lê vội để Nhiễm Mặc mang vớ vào cho nàng, nhưng Nhiễm Mặc còn chưa kịp làm gì thì Lục Hoài Khởi đã đi vào phòng
Ánh mắt của hắn trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy đôi trắng nõn yêu kiều của Trầm Thanh Lê, trên mặt chợt hơi nóng, hắn vội vàng xoay người rời đi
Một lát sau, Nhiễm Mặc mới đi ra ngoài, cung kính nói với hắn “Đô đốc gia, tiểu thư nhà ta mời ngài vào”, nói xong lại nhớ tới khi Trầm Thanh Lê mất tích, Lục Hoài Khởi vẫn luôn cho người tìm kiềm, liền cảm kích nói “Đô đốc gia, đa tạ ngài đã chiếu cố tiểu thư nhà ta”.