Lục Hoài Khởi thật khó có thể hình dung tâm tình của mình lúc này, hưng phấn, nhảy nhót lại thấp thỏm, giống như trân bảo mất đi lại tìm được.
Hắn không tự chủ mà siết chặt chén rượu trong tay, mắt hồ ly sắc bén nhìn chằm chằm ra cửa đại điện, rượu trong chén tiết lộ tâm tình hắn không sót chút gì
Ngược lại Minh Hoài đế rất cao hứng.
Trầm Thanh Lê mất tích, hắn vốn cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn dốc lòng nghiên cứu nghề mộc nhiều năm, khó có lúc gặp được một người trẻ tuổi lại có thiên phú về phương diện này.
‘Mau, mau mời nàng vào điện’ Minh Hoài đế lập tức thúc giục thái giám đưa Trầm Thanh Lê vào
Tiểu thái giám vội khom người lui ra
Tâm tình vốn bình thản của Mộ Vân Hành lại như bị một trận gió thổi qua, tạo nên những cơn sóng.
Hắn đã quyết định làm một phu quân tốt, một người cha tốt nhưng ánh mắt hắn lại không tử chủ mà nhìn về phía cửa đại điện.
Nếu bọn họ không phải là thân huynh muội thì tốt biết bao
Trầm Thanh Kiểu cảm nhận được Mộ Vân Hành khác thường, trong mắt lóe lên vẻ không vui, một tay gắt gao nắm tay áo của hắn, tựa hồ như muốn tuyên bố chủ quyền của nàng với Mộ Vân Hành
Trầm Thanh Lê mặt che khăn mỏng, chậm rãi đi vào Hoa Dương điện trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Tối nay nàng mặc cẩm y nguyệt sắc, bên trên thêu máy đóa hồng mai, ngoài ra không có trang sức gì nhiều.
Nàng nhẹ bước đi đến, dáng người duyên dáng…
“Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” Trầm Thanh Lê quỳ gối hành lễ với Minh Hoài đế
Minh Hoài đế nhìn nàng, cười nói ‘A Lê, hai tháng qua ngươi đã đi đâu, trẫm nghe nói ngươi mất tích, còn cho người đi tìm ngươi khắp nơi’ hắn và nàng có chung sở thích, mà trước đây nàng cũng thường xuyên chỉ điểm cho hắn, vì thế lúc này Minh Hoài đế cũng học theo Lục Hoài Khởi, gọi Trầm Thanh Lê là A Lê.
Nhìn thấy nàng bình an vô sự xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng hắn cũng thật lòng cao hứng cho nàng
Trầm Thanh Lê hai mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, khom người đáp lời “khởi bẩm Hoàng thượng, ngày đó tỳ thiếp ở Đông cung gặp phải kẻ xấu, bị thương lại bị bắt đi, may mà lão thiên gia thương xót để cho tỳ thiếp một lần nữa có thể trở về gặp Hoàng thượng”
Nếu nàng nói ra chuyện ngày đó cũng đồng nghĩa với việc cả Lương kinh đều biết việc Yến Dương hầu cho Liễu Nguyên Tông đội nón xanh.
Một người là ân nhân của Minh Hoài đế, một người là quốc cữu gia, bọn họ mà công khai chống đối nhau thì Minh Hoài đế sẽ không biết phải giúp ai, nói không chừng lại trách ngược nàng đã lộ ra chuyện dơ bẩn đó khiến hắn khó xử.Dù sao nàng đã trở lại, sẽ có chơ hội giết chết Yến Dương hầu
Minh Hoài đế lần đầu nhìn thấy Trầm Thanh Lê ở Hoa Dương cung đã cảm thấy nàng một thân cô tịch, không hòa hợp với đại điện xa hoa.
Lần này tái kiến nàng, nàng vẫn ưỡn ngực thẳng lưng như trước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhưng hắn lại cảm thấy thương xót khi biết nàng bị bắt cóc
“Thế nhưng lại có kẻ xấu lẫn vào Đông cung” Minh Hoài đế cau mày nhìn Mộ Vân Hành “Thái tử, A Lê một người lớn như vậy còn có thể gặp chuyện không may ở Đông cung của ngươi, ngươi nên tra xét cho kỹ”
Hai mắt Mộ Vân Hành không tự chủ mà dính chặt trên người Trầm Thanh Lê, vội vàng gật đầu ứng phó với Minh Hoài đế
Trầm Thanh Lê ngước mắt nhìn Mộ Vân Hành
Ánh mắt hai người giao nhau, Mộ Vân Hành hoảng hốt, vội vàng né tránh ánh mắt của nàng nhưng sau đó hắn lại thấy luyến tiếc, lại vụng trộm giương mắt nhìn nàng
“Vừa rồi nô tỳ ở ngoài điện nghe được tin Thái tử phi có thai, nô tỳ chúc mừng Thái tử điện hạ” Trầm Thanh Lê híp mắt thành hình trăng non
Nàng như vậy là đang tươi cười chúc phúc hắn? Mộ Vân Hành đơ người.
Từ lúc bị nhập liệm hạ táng rồi tái xuất ở Lương kinh, nàng chưa từng cười với hắn, nhưng lần này nàng lại cười với hắn
Trầm Thanh Kiểu ở bên cạnh hận không thể cắn nát răng nanh.
Chẳng phải Hoàng hậu nói với nàng là Trầm Thanh Lê đã chết sao? hiện tại là thế nào?sao Trầm Thanh Lê lại an ổn đứng trước mặt nàng?
Trầm Thanh Lê cảm nhận được ánh mắt oán độc của Trầm Thanh Kiểu, trừng mắt nhìn lại, thoải mái nói ‘nô tỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào ngày đại hôn của Thái tử và Thái tử phi, không thể tặng lễ cho hai vị, mấy ngày nữa nô tỳ nhất định sẽ bù lại”
Nghe nàng nói vậy, Trầm Thanh Kiểu nhịn không được toát mồ hôi lạnh, ánh mắt lướt nhanh về chỗ Bát hoàng tử Mộ Vân Húc.
Hài tử trong bụng nàng chính là của hắn, nhưng Trầm Thanh Lê cho rằng chỉ dựa vào chuyện này có thể áp chế được nàng, nằm mơ đi
Ngoài mắt, Trầm Thanh Kiểu vẫn nở nụ cười duyên dáng, xinh đẹp hơn mẫu đơn “Nhị muội, nếu ngươi muốn đưa đại lễ, tỷ tỷ mỏi mắt mong chờ.
Hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không khiến tỷ tỷ thất vọng”
Người ngoài chỉ thấy các nàng tỷ muội tình thân, chỉ hai người trong lòng hiểu rõ bọn họ đang tuyên chiến lẫn nhau.
Giữa hai người bọn họ chỉ có một kết cuộc người chết ta sống
“Hoài Khởi, A Lê đã là thiếp của ngươi, ngươi phải quan tâm an nguy của nàng nhiều hơn nữa ah” Minh Hoài đế lên tiếng căn dặn Lục Hoài Khởi.
Từ lúc Lục Hoài Khởi giúp triều đình truy thu hơn trăm vạn lượng bạc thuế muối, Minh Hoài đế liền gọi hắn như thế
Lục Hoài Khởi liếc nhìn Trầm Thanh Lê, dù Minh Hoài đế không lên tiếng, hắn cũng sẽ làm vậy.
Dù thời gian ở chung không lâu, nhưng hắn đã thực sự xem Trầm Thanh Lê là muội muội.
Là huynh trưởng lại không chiếu cố tốt cho nàng, để nàng phải chịu tội, đều là lỗi của hắn
Lục Hoài Khởi đứng dậy, sải bước đi đến cạnh Trầm Thanh Lê “Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ chiếu cố tốt cho A Lê” hắn nói những lời này là cam đoan với Minh Hoài đế nhưng cũng như đang nói với chính mình
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Bùi Diễm luôn đặt trên người Lục Hoài Khởi.
Hắn phát hiện từ lúc vị thiếp thất kia bước vào Hoa Dương điện, ánh mắt của Lục Hoài Khởi liền sáng lên, mày kiếm càng thêm xinh đẹp, ý cười bên môi cũng thâm thúy ôn nhu hơn, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ khiến Lục Hoài Khởi như thần tiên hạ phàm, làm người ta không thể dời mắt
Bùi Diễm lại ý vị thâm trường nhìn về phía Trầm Thanh Lê.
Hắn đã nghe nói qua chuyện của nàng, cảm thấy nàng hoàn toàn không xứng với Lục Hoài Khởi.
Nghe nói nàng vô cùng xấu xí, còn không tuân thủ nữ tắc, dám cùng nam nhân tư định chung thân, thế mà nữ nhân này vừa xuất hiện, hai mắt của Lục Hoài Khởi liền sáng lên
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hắn nghĩ trên người nữ nhân Trầm Thanh Lê này có điểm khiến cho Lục Hoài Khởi mê muội
Lục Hoài Khởi nhìn Trầm Thanh Lê, hơn hai tháng không gặp, tiểu cô nương này đã trưởng thành một chút
Nàng cũng mở to đôi mắt sáng ngời, ngưỡng mộ nhìn hắn, tròng mắt đen âm u lúc trước nhiều hơn sự mềm mại nhu hòa
“Lục đô đốc…” Nàng mềm giọng gọi hắn.
Ở cùng “ác ma’ kia một thời gian, lần nữa gặp được Lục Hoài Khởi liền có cảm giác thân thiết nói không nên lời
Tiểu cô nương mở to hai mắt dịu dàng nhìn hắn cười, hai mắt cong thành hình trăng non, khiến Lục Hoài Khởi cảm giác như có dòng nước ấm quanh quẩn trong lòng.
Hắn nheo mắt, vươn một tay muốn sờ đầu nàng nhưng đến giữa chừng lại kềm chế mà đặt lên vai nàng, ngữ khí dịu dàng “A Lê, ngươi trở về thì tốt”bao nhiêu bất an và tưởng niệm cuối cùng lại hóa thành những lời này
Hai người một cao một thấp.
Một buông mi, một ngưỡng mặt.
Một tuấn dật như tiên, một xấu xí như quỷ.
Thấy thế nào cũng không hài hòa nhưng giờ phút này bọn họ đứng cùng một chỗ lại cảm thấy rất ấm áp
Thấy thế nào đều không hài hòa hai người, giờ phút này đứng chung một chỗ, tại cả điện ánh nến hồng chiếu xuống, lại có vẻ ấm áp vô cùng.
Có thái giám nhanh trí đặt thêm một chiếc ghế để Trầm Thanh Lê ngồi cạnh Lục Hoài Khởi,sự đối lập giữa hai người đã làm mọi người không còn để ý đến Trầm Thanh Kiểu vừa tuyên bố mang thai
“Hoàng thượng” yến tiệc sắp kết thúc, tân khoa Trạng nguyên Bùi Diễm đứng dậy, chắp tay cao giọng nói với Minh Hoài đế “vi thần trước kia ở Tây Vực từng may mắn bái sư học nghề mộc với một đại sư ở đó, lúc trước nghe nói Lục phu nhân tài nghệ siêu quần, có thể tự tay chế ra mộc phượng hoàng biết bay, vừa lúc vi thần có thể làm ra chim gỗ biết bay.
Vi thần muốn nhân cơ hội này cùng Lục phu nhân bàn luận một hai”
Bùi Diễm đề nghị đột ngột và trực tiếp như vậy làm Trầm Thanh Lê phải chú ý tới hắn
Nam nhân này mắt ưng, mũi thẳng, diện mạo thanh tú lại mang theo tối tăm.
Đêm nay hắn mặc xiêm y Trạng nguyên, khi thỉnh cầu với Minh Hoài đế lại bày ra dáng vẻ tự cao tự đại
Trầm Thanh Lê mím môi, khóe miệng cong lên
Tây Lương quốc xem trọng thế gia, con em thế gian cũng thuận lợi trên con đường công danh hơn là hàn môn học sinh.
Thanh niên tài tuấn của mấy đại thế gia ở Lương kinh, nàng đều biết nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng với Trạng nguyên lang năm năm, hẳn là hắn xuất thân từ hàn môn.
Loại học sinh hàn môn này nếu không mau chóng được Minh Hoài đế trọng dụng thì phải mượn sức các phe cánh trong triều, nếu không cùng lắm chỉ được phong làm huyện lệnh ở một nơi nào đó
Thật hiển nhiên là Bùi Diễm muốn thông qua tỷ thí cùng nàng để thu hút sự chú ý của người ở Lương kinh.
Nếu hắn thắng nàng, Minh Hoài đế sẽ càng thêm coi trọng hắn, sau này Bùi Diễm có thể thay thế nàng trở thành hồng nhân bên cạnh hắn.
Dù hắn thua nàng, hắn cũng có thể thông qua trận tỷ thí này khiến thế nhân chú ý tới hắn, nói không chừng ngày nào đó sẽ được phe cánh nào đó mời chào
Nhìn đi, nàng vừa trở lại Lương kinh đã bị người khác xem là đá kê chân
Minh Hoài đế kinh ngạc nhìn Bùi Diễm “Bùi ái khanh, ngươi cũng có thể làm ra chim gỗ biết bay?trẫm đúng là càng sống càng đáng giá, có thể nhìn thấy nhiều người tài ba như vậy”
Bùi Diễm cười khiêm tốn nhưng ánh mắt lại ngạo nghễ nhìn về phía Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê đứng lên,cười nhẹ ‘Bùi trạng nguyên, không cần so, thiếp thân nhận thua.
Sư phụ thiếp thân từng nói những người tập thuật Lỗ Ban chúng ta kiêng kị nhất là thi đấu với người ta.
Thiếp thân tài nghệ không tinh, không thể đấu với Bùi trạng nguyên”
Bùi Diễm nhướng mày, đang muốn thuyết phục Minh Hoài đế, để Minh Hoài đế gây áp lực với Trầm Thanh Lê
Lục Hoài Khởi lại cười tà ác “Bùi trạng nguyên, A Lê là nữ lưu,nàng đã nhận thua, vậy Bùi trạng nguyên là người thắng rồi.
Chúc mừng ngươi” rõ ràng là châm chọc Bùi Diễm cố ý gây sự khiến người khác chỉ có thể bất đắcdĩ nhận thua
Sắc mặt Bùi Diễm trầm xuống
Một trận phong ba cứ vậy qua đi.
Minh Hoài đế mệt mỏi nên được thái giám nâng về tẩm cung, ngay lúc đi ngang quan nhóm nhạc sĩ cung đình thì đột nhiên một nhạc sĩ rút nhuyễn kiếm được giấu trong đàn ra, đâm vế phía Minh Hoài đế
“Cẩu hoàng đế, ngươi dung túng cho Hoàng hậu và Thái tử tham ô quân lương khiến thành trì thất thủ, các huynh đệ chúng ta phải chết”
Cùng lúc đó các nhạc sĩ khác cũng đồng thời rút vũ khí của mình ra
Toàn bộ đại điện nhất thời vì chuyện này mà loạn thành một đoàn.Lục Hoài Khởi quay đầu dặn dò Trầm Thanh Lê một câu rồi vọt đến trước người Minh Hoài đế hộ giá.
Trầm Thanh Lê nghe lời Lục Hoài Khởi, đang tìm chỗ trốn thì đột nhiên phía sau có ai đó đẩy nàng một cái, thân mình của nàng lảo đảo, suýt chút nữa bị thích khách đâm trúng, may mà nàng né kịp mới khó khăn tránh được một kiếp.
Có điều mạng che mặt của nàng đã bị một kiếm kia kéo xuống.