Trương Lực đưa mắt ra hiệu, hạ nhân áp giải Trầm Thanh Kiểu liền đẩy nàng vào chuồng heo
Chuồng heo cực kỳ hôi thối, cứt heo dính đầy lên xiêm y của Trầm Thanh Kiểu.
Nàng vẻ mặt ghét bỏ, muốn tìm một nơi sạch sẽ để dừng chân, nhưng tìm một vòng, người nàng càng dơ bẩn hơn.
Trầm Thanh Kiểu nàng dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất cũng sẽ không bạc đãi bản thân, nàng chưa từng phải chịu cảnh dơ bẩn như thế này, tức giận gào lên “mau thả ta ra ngoài”
Trương Lực lạnh lùng liếc nàng một cái, phất tay ra lệnh, lão hán đứng cạnh chuồng heo ngay lập tức dùng sức ấn vào cơ quan trên vách tường, một tiếng ầm vang, vách tường mở ra, hơn mười con heo mập mạp vừa kêu vừa chạy về phía Trầm Thanh Kiểu
Đây là lần đầu tiên trong đời Trầm Thanh Kiểu rơi vào tình trạng túng quẫn thế này, vẻ mặt hoảng sợ, la hét ‘các ngươi mau thả ta ra, nếu không ta nhất định không để cho Trầm Thanh Lê và Lục Hoài Khởi dễ chịu”
Đã tới mức này, nàng còn có gì để áp chế phu thê Lục Hoài Khởi? Trương Lực đứng ngoài chuồng heo, khinh bỉ nói “thiên đạo luân hồi, nếu lúc trước ngươi dám độc hại phu nhân nhà ta thì lúc này cũng nên gánh vác hậu quả đi.
Ngươi còn cho là mình oan uổng?” Dứt lời rời đi
Lúc này, đám heo đã ùa lên vây quanh Trầm Thanh Kiểu, khiến nàng càng thêm la hét điên cuồng
Trương Lực đi ra ngoài, lạnh nhạt phân phó hạ nhân “trước tiên để nàng ở trong chuồng heo bị dày vò mấy ngày đi, sau đó hãy dùng hình.
Ý của Cửu thiên tuế là muốn moi ra tung tích của nhi tử nàng” Nói xong trở về phục mệnh với Lục Hoài Khởi, nhưng vừa đến trước thư phòng, hắn lại đụng phải một thân hình nho nhỏ, nhìn xuống liền thấy người bị hắn đụng ngã là A Chí.
Hắn vốn có ấn tượng với hài tử này, lập tức đỡ A Chí đứng dậy
A Chí liên tục xin lỗi “Trương quản sự, thật xin lỗi, A Chí đã không cẩn thận đụng trúng ngài”
Trương Lực thấy hắn chớp hai mắt, vẻ mặt khả ái đáng yêu, liền đưa tay sờ đầu hắn “không sao, lần sau đi đường cẩn thận hơn là được”
A Chí lại cảm kích hành lễ với hắn
Trương Lực đang muốn rời đi lại cảm giác góc áp của mình bị người kéo lấy, đưa mắt nhìn lại thì là A Chí, hắn có chút ngạc nhiên, cước bộ cũng dừng lại
A Chí cẩn thận dò hỏi “Trương quản sự, ta nghe bọn họ nói nữ nhân đêm nay bị giam vào chuồng heo rất xấu, là thật sao?”
Một đứa bé sao lại có hứng thú với Trầm Thanh Kiểu? Tuy nhiên Trương Lực cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói “chuyện người lớn, nói ngươi cũng không hiểu”
A Chí lại kéo góc áo hắn “phu nhân và tiểu thư đã cứu A Chí, kẻ thù của Lục phủ cũng là kẻ thù của A Chí.
Trương quản sự, ta chỉ là muốn biết thêm chuyện của Lục phủ, sau này cũng tiện báo ân”
Một đứa bé lại có thể nghĩ như thế thật không tệ, Trương Lực không khỏi tán thưởng hắn “nếu ngươi đã biết nghĩ như vậy, ta cũng nên nói với ngươi một chút đi.
Nữ nhân kia rất xấu, phi thường xấu, trước kia nàng khắp nơi tranh đoạt với phu nhân, phàm là thứ phu nhân có, nàng đều tìm trăm ngàn cách cướp lấy.
Nếu không đoạt được thì hủy diệt, ngươi nói xem, nữ nhân như thế có xấu hay không?”
A Chí dùng sức gật gật đầu “đương nhiên là xấu rồi, rất xấu”
Trương Lực yêu thương sờ đầu hắn “được rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi” Nói xong rời đi
A Chí nhìn theo bóng dáng hắn, trong mắt lộ ra u quang thâm trầm
Sau khi Trương Lực bẩm báo xong chuyện của Trầm Thanh Kiểu.
Đồng Vạn Kim nắm chặt bàn tính mạ vàng trong tay, thở phào nói “tai họa này cuối cùng cũng đã bị báo ứng” Lại nhớ tới tuyến đường hải vận của Lạc Nam, hắn hưng phấn hỏi “tuyến đường hải vận của Lạc Nam, ngươi giao cho ta đi, ta cam đoan giúp ngươi xử lý ổn thỏa”
Lục Hoài Khởi còn chưa đáp lời, bên ngoài lại vang lên thanh âm của Nhiễm Mặc.
Giờ này nàng đến đây làm gì? Có phải A Lê đã xảy ra chuyện? Thần kinh của hắn lập tức căng lên, vội ra lên tiếng cho nàng đi vào
Nhiễm Mặc tươi cười hành lễ với hắn “Cửu thiên tuế, phu nhân không có chuyện gì.
Nhưng lại có chuyện vui muốn ngài đến đó sẽ nói cho ngài biết”
“Việc vui lớn nhất của phu nhân nhà ngươi lúc này chẳng phải là bắt được Trầm Thanh Kiểu sao? Nàng còn việc gì vui hơn chứ?” Đồng Vạn Kim lầm bầm
Nhiễm Mặc không trả lời hắn, cười càng tươi hơn “phu nhân nói, việc vui này muốn đích thân nói với Cửu thiên tuế, nô tỳ không thể lắm miệng”
Đồng Vạn Kim và Trương Lực không hiểu ra làm sao, bất quá bọn họ cũng đã quen với việc Trầm Thanh Lê và Lục Hoài Khởi thể hiện ân ái nên không hỏi thêm
Lục Hoài Khởi lập tức trở về hậu viện, vừa đi đến phòng của Trầm Thanh Lê liền được các ma ma, nha hoàn không ngừng chúc mừng, hắn liền rảo bước nhanh hơn.
Đi đến cửa phòng liền nghe bên trong truyền ra tiếng cười vui vẻ của Chu thị, đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng còn cho Trương ngự y chuyên chẩn trị cho Trầm Thanh Lê
Chu thị vừa thấy Lục Hoài Khởi liền tươi cười nói ‘con rể, chúc mừng ngươi, ông trời vẫn là hậu đãi phu thê các ngươi nha”
Nàng nói vậy, Lục Hoài Khởi đã mơ hồ đoán được gì đó, hai mắt sáng lên, đi về phía Trầm Thanh Lê đang nằm trong nội trướng, kích động cầm tay nàng, hỏi “A Lê, ngươi có phải…”
Trầm Thanh Lê cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, ngượng ngùng rũ mi, đáp “thật ra trước kia ta đã thấy thân mình không thoải mái nhưng không dám xác định, dù sao các ngự y cũng đã nói ta không thể lại mang thai.
Đêm nay, sau khi từ tiền sảnh trở về, bụng liền khó chịu, Nhiễm Mặc lo lắng nên tìm ngự y cho ta, lại chẩn ra…”
Lục Hoài Khởi nắm chặt tay Trầm Thanh Lê, kích động không nói nên lời.
A Lê đã phải chịu quá nhiều đau khổ cũng vì hắn không có thủ hộ nàng, làm nàng vướng bệnh căn nghiêm trọng, không thể làm mẹ được nữa.
Mấy năm qua hắn liên tục cầu y hỏi dược, vơ vét đủ loại dược liệu quý hiếm, hi vọng có thể làm thân thể nàng khá hơn.
Cũng may, trời không phụ lòng người, A Lê lại có thai
Lục Hoài Khởi vui vẻ nói với Trương ngự y “Trương ngự y, A Lê mang thai có phải thân mình nàng đã khôi phục? Thai vị có ổn không? Thế này đi, về sau mỗi ngày ngươi đều đến phủ bắt mạch cho A Lê đi, mỗi ngày đều phải báo cáo tình trạng thân thể của nàng cho ta”
Trầm Thanh Lê thấy hắn kích động như thế, nhẹ kéo tay áo hắn, mỉm cười nói “Trương ngự y vừa mới nói, ta mạch tượng vững vàng, chỉ cần hảo hảo điều trị, cái thai này không có ảnh hưởng gì với ta”
Lục Hoài Khởi quá khẩn trương, dù Trầm Thanh Lê nói vậy, hắn vẫn sợ nàng có chuyện giấu hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Trương ngự y
Trương ngự y đưa tay lau mồ hôi trán, nghiêm túc bẩm báo “khởi bẩm Cửu thiên thuế, phu nhân nói rất đúng.
Thân mình phu nhân hiện tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần tĩnh tâm an thai, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì”
Có lời này của Trương ngự y, Lục Hoài Khởi mới yên tâm.
Hắn cũng không để ý còn có những người khác, liền hôn lên mặt Trầm Thanh Lê một cái, sau đó ra lệnh “truyền lời của Cô, phu nhân có hỉ, tất cả mọi người trong phủ đều được thưởng mười lượng bạc”
Mười lượng bạc đối với người cầm quyền như hắn là không đáng kể nhưng đối với bá tánh bình dân, mười lượng cũng đủ bọn họ chi tiêu trong một năm, vì thế hạ nhân trong Lục phủ nghe được, đều hân hoan vui sướng
A Nhiễm nghe được tin vui này, khuôn mặt nghiêm túc liền tươi cười nở rộ.
Hắn thật lòng cao hứng thay Trầm Thanh Lê, cũng vui vẻ vì được thưởng mười lượng.
A Chí ở cùng phòng với hắn, nghe được tin này, bàn tay cầm chén trà chặt tới mức suýt bóp nát chén trà, vẻ mặt âm sương.