Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 246: Thiên sai địa biệt



Nữ tử kia nghe Trầm Thanh Lê hỏi vậy, cười nhạo một tiếng, mang theo khinh miệt và đắc ý.

Nàng đưa tay lên, chậm rãi lấy mũ áo choàng xuống /

Trầm Thanh Lê nhìn không chớp mắt, chỉ thấy khuôn mặt nàng kia thanh nhã thoát tục, khuynh thành khuynh sắc, mi mục tú lệ mà không yêu mị, hai mắt như hồ nước mang theo chút gợn sóng, trở nên âm u, không chút thiện ý.

Nàng vốn không quen biết người này nhưng không hiểu sao khi nhìn khuôn mặt này, trong lòng nàng lại thấy cực kỳ chán ghét.

Nhiễn Mặc vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Thanh Kiểu, giận tới mức cả người run lên.

Chính nàng ta đã đẩy tiểu thư vào hoàn cảnh nguy hiểm, làm tiểu thư chịu mọi đau khổ, nếu không có nàng ta, cuộc đời tiểu thư sẽ không bi thảm như thế

Nhiễm Mặc hai mắt đỏ bừng, nghiến răng căm hận nói “Trầm Thanh Kiểu, nữ nhân tâm địa rắn rết này, ngươi sao còn sống chứ?”

Trầm Thanh Kiểu vẫn đang thưởng thức biến hóa trên mặt Trần Thanh Lê, suy tư bị thanh âm của Nhiễm Mặc cắt nàng, nàng có chút không vui, nụ cười trở nên âm độc như ác quỷ khoác lớp da mỹ nhân “ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nhiễm Mặc.

Ta với ngươi cũng xem như là cố nhân lại vừa gặp đã ác mồm như thế, bộ dáng hung ác này của ngươi khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra Trầm Thanh Lê chết đã khiến tính tình của ngươi thay đổi”.



Thời gian qua nàng vẫn luôn điều tra Trầm Trầm Thanh Lê nghe Trầm Thanh Kiểu nói vậy, có chút sững sờ mới xác định được nàng ta đang nhắc tới vong thê của Lục Hoài Khởi.

Lúc trước nàng từng hỏi Nhiễm Mặc về chuyện của tiền phu nhân, cũng biết tới Trầm Thanh Kiểu.

Theo lời Nhiễm Mặc, nữ tử này khẩu phật tâm xà, vô cùng độc ác, thường xuyên bày ra bộ mặt nhu nhược giả nhân giả nghĩa mà lừa người khác xoay quanh, người bị nàng hại thảm nhất chính là tiền phu nhân.

Hiện biết nữ tử trước mặt, nghi ngờ trong lòng nàng càng sâu, vì sao nàng ta lại gọi nàng là muội muội, chẳng lẽ vì nàng giống tiền phu nhân nên nhận lầm người? Nhưng giải thích như vậy cũng không thông, tiền phu nhân đã chết, mà tướng mạo của nàng với tiền phu nhân cũng không phải giống nhau hoàn toàn.

Chỉ có thể nói là Trầm Thanh Kiểu chuyển dời oán hận đối với tiền phu nhân lên trên người mình, nghĩ thế này thì mới thấy thông được.

Tuy nhiên lý do này chỉ giải thích được thái độ của Trầm Thanh Kiểu đối với nàng, nhưng nàng cùng nàng ta không có oán cừu, nàng không nên có hận ý với nàng ta như vậy

Nhiễm Mặc nghe Trầm Thanh Kiểu châm chọc như thế, lửa giận ngập tràn “Trầm Thanh Kiểu, người làm nhiều việc ác như ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị lửa thiêu đốt, trọn đời không được siêu sinh” Mắng xong còn đưa tay bóp cổ nàng ta/

Tào Thu Vạn lập tức quát lớn “mau ngăn nàng ta lại”

Hai cái nha dịch liền dùng chuôi đao đánh lên tay Nhiễm Mặc, nàng dù bị đau vẫn không thu tay lại, trong đầu nàng hiện tại chỉ có sự thống hận đối với Trầm Thanh Kiểu và những thống khổ mà Trầm Thanh Lê đã qua đời phải chịu đựng

Trầm Thanh Lê tiến lên kéo nàng lại “Nhiễm Mặc, bình tĩnh một chút, ngươi như vậy không thể tổn thương được nàng còn khiến nàng thêm đắc ý”

Nhiễm Mặc nghe được thanh âm của Trầm Thanh Lê liền bình tĩnh lại, áy náy nói “xin lỗi phu nhân, ta đã khiến ngươi lo lắng”

Trầm Thanh Lê lắc đầu ‘không sao, ngươi cũng chỉ là nghĩ tới tiểu thư nhà ngươi nên mới tức giận” Nàng vẫn nhớ rõ vẻ mặt đau thương của Nhiễm Mặc khi nhắc tới tiền phu nhân, làm cho nàng bất giác cũng thấy đau lòng

Trầm Thanh Kiểu thản nhiên nhìn Trầm Thanh Lê và Nhiễm Mặc, thấy hai người thân thiết như thế, cảm thấy rất thú vị, còn nhịn không được bật cười thành tiếng



Trầm Thanh Lê thấy nàng như vậy, trong lòng chợt thấy chán ghét, lạnh lùng nói “vị phu nhân này, ngươi rốt cuộc là đến đây làm gì?” Nàng thấy nàng ta vấn kiểu tóc của phụ nhân nên mới gọi như vậy

Trầm Thanh Kiểu cười đầy ác ý “ta sẽ không vô duyên vô cớ đến lao tù ẩm ướt này chịu tội, ta tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi, Lục phu nhân”

Trầm Thanh Lê nghe ra thâm ý trong lời nàng, chợt có dự cảm bất an, hỏi lại “chuyện gì?”

Nhiễm Mặc vội khuyên Trầm Thanh Lê “phu nhân, ngài đừng nghe ác phụ này nói, nàng nói không phải là chuyện tốt gì”

Trầm Thanh Kiểu nhìn Nhiễm Mặc, cười nói “Nhiễm Mặc, ngươi đúng là trí tuệ hơn người” U quang trong mắt càng sâu thẳm “ta tới đây là có tin dữ muốn báo cho các ngươi, Nhiễm Mặc, ngươi nên đỡ Trầm Thanh Lê đi, sợ nàng nghe tin xong sẽ đứng không vững ah”

Bấn ổn trong lòng Trầm Thanh Lê càng nhiều

Trầm Thanh Kiểu đắc ý cười nói “hôm qua tiền tuyến báo tin về, nghe nói đã tìm được thi thể của phu quân ngươi Lục Hoài Khởi”

Trong đầu Trầm Thanh Lê liền trống rỗng, thân mình lảo đảo, sắc mặt tái nhợt không chút máu

Nhiễm Mặc vội đỡ nàng “phu nhân, ngươi đừng nghe ác phụ này nói, nàng là mang tin giả đến lừa ngươi thôi, ngươi đừng nghe những lời giả dối của nàng mà rối loạn tinh thần” Lại quay sang mắng Trầm Thanh Kiểu “ngươi im miệng.

Cửu thiên tuế sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như thế.

Ác nhân như ngươi còn sống, Cửu thiên tuế sao có thể bỏ mặc phu nhân, hắn chắc chắn sẽ còn sống trở về, một lưới bắt hết bọn ác nhân các ngươi”/

Trầm Thanh Kiểu cười lạnh, châm chọc khiêu khích “Nhiễm Mặc, ngươi cũng quá coi thường ta, vì lừa gạt các ngươi mà ta phải cất công tới nơi lao tù tăm tối này? Hoặc là ngươi quá coi trọng Lục Hoài Khởi, hắn dù thần thông quảng đại cỡ nào thì hắn cũng chỉ là phàm nhân, có máu thịt bình thường, hắn không phải thần, rơi xuống vách núi cao vạn trượng như thế, hắn làm sao sống được? Tin tức tiền tuyến truyền về nói thi cốt hắn dưới vách núi đã bị sói hoang cắn nuốt gần hết, đúng thảm nha”

Trầm Thanh Lê loạng choạng lui ra sau, Nhiễm Mặc vội đỡ nàng “phu nhân, ngài đừng tin lời ác phụ này, nàng cố ý khiến ngươi tâm thần đại loạn nên mới nói thế” Tuy nhiên chính nàng cũng hoài nghi những lời Trầm Thanh Kiểu nói, nếu là thật, phu nhân sẽ sống tiếp thế nào đây? Thời gian qua phu nhân còn cố gắng chống đỡ vì tin rằng Cửu thiên tuế vẫn còn sống, nhưng giờ niềm tin đó đã bị Trầm Thanh Kiểu đánh vỡ



Trầm Thanh Lê ánh mắt tan rã, không biết nhìn về đâu, nghe cái gì.

Nàng nhéo lòng bàn tay mình, ngước đầu nhìn Trầm Thanh Kiểu, cố duy trì trấn định “ta đã biết tin, hiện ngươi có thể đi được chưa? Lao tù này không phải nơi ngươi nên đến, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.

Cút” Nói xong liền nhắm mắt lại, nàng không có tinh thần để đối phó với Trầm Thanh Kiểu cũng không muốn nói thêm câu nào.

Nhiễm Mặc đau lòng đỡ Trầm Thanh Lê, căm hận mắng Trầm Thanh Kiểu “không nghe phu nhân nói sao? Nơi này không chào đón ngươi”

Tào Thu Vạn nheo mắt, quan hệ của Trầm Thanh Kiểu và Trầm Thanh Lê không bình thường ah, có lẽ hắn có thể xuống tay từ chỗ này, lót đường cho mình sau này thăng tiến.

Trầm Thanh Kiểu sầm mặt, lạnh lùng nói “Trầm Thanh Lê, ngươi cho rằng mình hiện có thân phận gì? Chỉ là một tù nhân cũng dám hô to gọi nhỏ với ta? Ta nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của ngươi sẽ càng khổ sở hơn, mỗi một ngày đều như ở trong địa ngục, sống không bằng chết.

Đây chính là trừng phạt ta dánh cho ngươi, người ngàn vạn lần không nên dây đến ta, đời ngươi kể từ giây phút này xong rồi”

Ngữ khí lạnh lùng, lời lẽ ác độc khiến Trầm Thanh Lê phải mở mắt, nàng cảm giác như đang bị độc xà nhìn chằm chằm, đáng sợ lại ghê tởm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv