Có tiểu thái giám lập tức dẫn nàng ra đến cửa điện, bên ngoài mưa đã ngớt, chỉ còn những hạt mưa bụi bay bay
Trầm Thanh Lê đi đến cửa đại điện thì một cơn gió lạnh ùa tới làm nàng rùng mình một cái, ánh mắt thoáng đụng phải một ánh mắt độc ác đang nhìn về phía nàng.
Trầm hoàng hậu quỳ trong màn mưa, gió lạnh vẫn không dập tắt được thù hận của nàng ta đối với nàng, ánh mắt oán độc như muốn đem nàng thiên đao vạn quả, phanh thây vạn đoạn.
Trầm Thanh Lê nhếch môi, nàng thực sự không hiểu vị cô cô hoàng hậu này vì sao lại hận tới mức muốn giết nàng như thế.
Nàng tránh ánh mắt của nàng ta, theo tiểu thái giám tiến lên hành lễ với Trầm hoàng hậu và Thái tử Mộ Vân Hành
Từ lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt của Mộ Vân Hành chưa từng rời khỏi nàng.
Trầm hoàng hậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn lại liếc mắt nhìn Trầm Thanh Lê, hận ý trong mắt lại tăng thêm vài phần.
Từ sau khi Trầm Thanh Lê trở về, mẫu tử nàng và Trầm gia bị đủ thứ chuyện quấy nhiễu.
Trầm Thanh Lê này sinh ra là để hủy diệt bọn họ mà.
Nàng nhất định phải mau chóng sai người giết Trầm Thanh Lê
Mặc kệ hai đạo ánh mắt khác nhau soi mói, Trầm Thanh Lê rời khỏi tẩm cung của Minh Hoài đế, cùng Nhiễm Mặc lên xe ngựa hồi Lục đô đốc phủ
Xe ngựa mới đi không bao lâu đã bị người ngăn lại.
Trầm Thanh Lê vén rèm xe, muốn nhìn xem là ai cản trở xe ngựa thì màn xe đã bị xốc lên, bên cạnh nàng đã thêm một người
“Đi Lâm Giang lâu.” Người kia ra lệnh với phu xe
Lúc này trong cung phong vân nổi lên, hắn không ở lại trong cung đã khiến Trầm Thanh Lê kinh ngạc, giờ nghe hắn nói muốn đến Lâm Giang lâu, mày của nàng không tự chủ mà nhăn lại.
Đô đốc phủ ở phía đông, Lâm Giang lâu lại ở phía tây, hai nơi cách nhau xa mà nàng hiện chỉ muốn về Đô đốc phủ
Trầm Thanh Lê ngước đôi đồng tử đen âm u nhìn Lục Hoài Khởi đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên hỏi “Đô đốc gia, đến Lâm Giang lâu làm gì?”
Nghe nàng hỏi vậy, biết chắc là nàng muốn hồi Đô đốc phủ, vẻ sắc bén trong mắt Lục Hoài Khởi lập tức được thay thế bằng sự biếng nhác, khóe môi nhẹ cong lên “không có chuyện gì, chỉ muốn đến Lâm Giang lâu ngồi một lát.
Ngươi cùng cùng đi đi”
Trầm Thanh Lê rũ mi, nếu không có chuyện gì, nàng vẫn muốn hồi Đô đốc phủ hơn, có điều Lục Hoài Khởi vừa mới cứu nàng, nếu hắn đã yêu cầu, nàng cũng không tiện cự tuyệt.
Vì thế nàng liền an tĩnh ngồi chờ
Trầm Thanh Lê không nói tiếng nào, Nhiễm Mặc cũng không dám nhiều lời với Lục Hoài Khởi, bầu không khí trong xe vô cùng trầm mặc
Lục Hoài Khởi dựa vào vách xe, khóe môi hiện nụ cười như có như không.
Hắn có chút đau đầu, trước đó hắn cảm thấy Trầm Thanh Lê chuyên phá hỏng không khí nói chuyện, lúc này xem ra tiểu cô nương này đâu chỉ biết phá hỏng bầu không khí, nàng hoàn toàn không biết nói chuyện ah.
Hắn đang ở bên cạnh nàng, nàng lại không có ý mở miệng nói chuyện
Đưa tay lên miệng, ho nhẹ vài tiếng, Lục Hoài Khởi mới nói “Hoàng hậu gạt Thái tử thông qua Binh bộ thị lang Vương Lương tham ô khoản bốn mươi vạn lượng bạc.
Bọn họ dùng số tiền này âm thầm chiêu binh mãi mã, sau khi Hoàng thượng biết chuyện này rất tức giận, hẳn là mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ xuống tay chèn ép vây cánh của Hoàng hậu”
Ánh mắt của Lục Hoài Khởi tròi chắt trên người Trầm Thanh Lê, vì thế khi hắn vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy đôi đồng tử đen tối của nàng lóe sáng.
Khóe môi của hắn cũng cong lên, trong lòng lại cảm thán, hắn dầu gì cũng là Đông Hán Đô đốc thế nhưng lại có ngày lưu lạc đến mức tìm đề tài để chủ động bắt chuyện cùng một tiểu cô nương.
Hắn đúng là rơi xuống rồi
“Trầm Thanh Lê, ngươi cảm thấy Hoàng thượng lần này có phế bỏ phượng vị của Hoàng hậu không?” Lục Hoài Khởi lại hỏi
Trầm Thanh Lê cũng nghe nói về án tham ô của Vương Lương.
Nghe nói vì Vương Lươn cắt xén quân lương của tướng sĩ biên quan, mấy vạn tướng sĩ y phục không đủ che thân, bụng không đủ no, mất tinh thần chiến đấu khiến mấy vạn đại quân bị quân địch chém giết hầu như không còn.
Hiện tại đã có chứng cớ chứng minh Trầm hoàng hậu có liên quan tới chuyện này, đừng nói là phế hậu, nàng nên lấy cái chết tạ tội mới đúng.
Có điều…Nàng ngước mắt nhìn Lục Hoài Khởi, sóng mắt khẽ nhúc nhích, tâm tư xoay chuyển cũng thông suốt hơn
“Hoàng thượng sẽ không phế bỏ hoàng hậu.” Trầm Thanh Lê trả lời hắn “dưới gối Hoàng thượng tuy có nhiều hoàng tử nhưng thực sự có dũng có mưu có thể làm đại sự cũng chỉ có Thái tử điện hạ, các hoàng tử hoặc chỉ ham hưởng lạc hoặc là tuổi còn nhỏ.
Hoàng thượng say mê nghề mộc đã không còn tinh lực lại đi bồi dưỡng một hoàng tử khác có trí tuệ như Thái tử, hơn nữa Thái tử cũng không biết về án tham ô lần này.
Hoàng thượng từng trải qua việc các phiên vương phản loạn vào mười năm trước, hắn càng muốn triều cương ổn định.
Khi không có hoàng tử trí tuệ khác, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không phế bỏ Thái tử mà chỉ cần Thái tử còn ở Đông cung một ngày, Hoàng thượng sẽ vì duy trì thể diện cho hắn mà nhiều lắm là tước bỏ quyền lực của Hoàng hậu nhưng sẽ không phế hậu”
Lục Hoài Khởi phát hiện khi Trầm Thanh Lê phân tích những vấn đề này thì đồng tử đen âm u liền sáng láng linh động như rơi vào thần thái kỳ dị
“Ngươi phân tích không sai.
Cho nên mấy năm nay dù Liễu quý phi được sủng, Trầm hoàng hậu vẫn có thể ngồi yên trên phượng vị.
Ngươi và Liễu Nguyên Tông bọn họ liên hợp, dù cắt bỏ toàn bộ vây cánh của Hoàng hậu, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn nể trọng Thái tử thì Trầm hoàng hậu sẽ không đổ”
Lục Hoài Khởi vừa chỉ điểm một chút, tâm tư của Trầm Thanh Lê liền động.
Xem ra nàng cần thay đổ kế hoạch ban đầu một chút
‘Khởi bẩm Đô đốc, đã đến Giang Lâm lâu” xa phu ở bên ngoài lên tiếng
Lục Hoài Khởi sửa sang lại y phục, nhảy xuống xe trước
Mưa không biết đã ngừng lại từ lúc nào
Trầm Thanh Lê theo Lục Hoài Khởi tiến vào Lâm Giang lâu.
Lão bản Lâm Giang lâu dường như đã được thông báo trước, vừa nhìn thấy Lục Hoài Khởi liền tiến lên đón tiếp, trực tiếp đưa bọn họ đến nhã gian trên lầu hai
“Lục đô đốc, việc ngài phân phó trước đó thảo dân đã cho người chuẩn bị xong” lão bản khom người, cẩn thận nói
Lục Hoài Khởi thấp giọng nói với lão bản vài câu, hắn lập tức lui xuống.
Lục Hoài Khởi lại ngại Nhiễm Mặc nhướng mắt, cũng cho nàng lui ra ngoài
Lâm Giang lâu, ý nghĩa như tên,được kiến tạo trên dòng Lâm Giang, đầu bếp nơi này từng là ngự trù trong cung, tới đây ăn cơm uống rượu đều là người có thân phận.
Trầm Thanh Lê xuyên qua cửa sổ quan sát bên ngoài, bầu trời đã trở nên quang đãng, phía chân trời còn lóe lên ánh nắng chiều.
Mà lúc này trước cửa Lâm Giang lâu, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Nàng không đoán ra dụng ý Lục Hoài Khởi mang nàng đến đây
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng ngón tay gõ trên mặt bàn, Trầm Thanh Lê dời mắt, nghi hoặc nhìn Lục Hoài Khởi
Lục Hoài Khởi đã rót cho nàng một ly trà, hắn cũng cầm ly trà của mình đưa đến bên môi.
Hắn hoàn toàn trút bỏ khí thế bá đạo trên người, mi mục tuấn lãng như một quý công tử phong lưu đang nhàn nhã say mê thưởng thức trà thơm.
Lúc này cửa nhã gian bị đẩy ra, Trầm Thanh Lê nhìn thấy lão bản mang theo hai tiểu nhị bưng thức ăn đến.
Có cá dấm chua Tây Hồ, cua thịt, sủi cảo thạch anh…Trầm Thanh Lê nhìn lướt qua thức ăn trên bàn,phát hiện những món này đều là trước kia nàng thích ăn.
Chờ lão bản bọn họ lui xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Khởi, trong lòng nảy sinh cảnh giác.
Hắn hôm nay đối với nàng tốt quá mức, vô sự hiến ân cần, không phải tặc thì là trộm, rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Lục Hoài Khởi không nhìn vào ánh mắt đề phòng của nàng, động tác ưu nhã tự gặp thức ăn cho mình.
Hắn ăn được một lát mới phát hiện Trầm Thanh Lê vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hắn liền giương mắt hỏi ‘ngươi đừng ngồi đó, ăn đi.
Ăn xong ta còn có chuyện muốn nói với ngươi”
Khẩu vị của Lục Hoài Khởi dường như rất tốt, ăn rất ngon miệng, mà Trầm Thanh Lê đối diện với những món mình thích lại thấy nhạt như nước ốc
Lục Hoài Khởi rốt cuộc cũng buông đũa, Trầm Thanh Lê thấy vậy cũng đặt đũa xuống.
Hai người mặt đối mặt.
“Trầm Thanh Lê, thực ra hôm nay ta mời ngươi đến Lâm Giang lâu dùng cơm là có ba yêu cầu muốn nói với ngươi” Lục Hoài Khởi nhìn lướt qua bàn ăn.
Nàng ăn rất ít, hèn chi lại ốm như cây sậy
Rốt cuộc cũng vào chính đề, Trầm Thanh Lê khẽ cắn môi, vểnh tai lắng nghe
“Trầm Thanh Lê, Bản Giám biết ngươi lúc này tới Đô đốc phủ chẳng qua là tìm nơi che chở.
Bản Giám lớn hơn ngươi mười tuổi, tình huống giữa hai chúng ta nhất định sẽ không xảy ra quan hệ phu thê thực sự.
Vì để sau này sống cùng một chỗ không thấy xấu hổ, chúng ta lén dùng quan hệ huynh muội đi”
Huynh muội? Hắn năm nay hai mươi bốn tuổi, nàng gọi hắn một tiếng thúc thúc cũng dư sức ah
Trầm Thanh Lê lại ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn năm tháng lắng đọng trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn làm cho hắn càng thêm thành thục hoa quý.
Nam nhân này đi tới đâu liền khiến người khác trở nên ảm đạm, không còn chút ánh sáng.
Người tao nhã vô song như vậy muốn làm huynh trưởng của nàng, nếu nàng cự tuyệt thì có vẻ có mắt không tròng
“Được” Trầm Thanh Lê thấp giọng đáp ứng
Nàng “nhu thuận”như vậy khiến Lục Hoài Khởi rất hài lòng.
Trên danh nghĩa nàng là thiếp thất của hắn nhưng bọn họ chỉ ở chung một nhà, không có quan hệ kia.
Hắn thương tiếc nàng nhưng nếu cứ vậy mà giúp nàng, hắn thấy có chút không được tự nhiên.
Lúc này hắn lấy danh nghĩa là huynh trưởng, nàng là nghĩa muội, làm huynh trưởng chiếu cố nghĩa muội là việc nên làm.