“Tôn Ngọc” cũng chính là Vệ Hồng Anh, nàng nhìn cánh tay bị cụt, trong mắt lóe lên sự phức tạp.
Nàng biết Cổ Chân chính là Vũ Thanh Hành của Dược sư cốc năm đó.
Hắn đã nhận ra nàng còn giao nàng cho Lục phủ, nàng bị cụt tay cũng có phần của hắn, thù này nàng nhất định sẽ báo.
Nàng sẽ khiến hắn phải hối hận
Trầm Thanh Kiểu vào trong lâu, vừa ngồi xuống, thấy nha hoàn xách đèn lồng cho nàng thần sắc có chút không thích hợp, mặt mày tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, người cũng không thể đứng thẳng.
Nàng bất mãn nói “sao vậy? Nếu khó chịu thì ngươi lui xuống đi, không cần ở trước mặt ta bày bộ dáng thế này” Dáng vẻ là một chủ nhân vô cùng khắt khe
Nha hoàn kia cũng không cố ý như vâ, nhưng nàng đau đớn khó nhịn mới vậy, vội nói “tiểu thư, nô tỳ sai rồi” Đột nhiên cảm giác toàn thân như bị ngàn vạn kim châm, đau đớn không chịu được, thống khổ tới mức khiến nàng cuộn người, nằm trên đất
Trầm Thanh Kiểu thấy vậy gắt gao nhíu chặt mày, đột nhiên xoay chuyển tâm tư, nhìn Vệ Hồng Anh đứng bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào
Vệ Hồng Anh khinh miệt nhìn nha hoàn nằm trên đất giống như nhìn một con kiến, thứ hạ nhân mắt chó nhìn người thấp này, nàng luôn không để vào mắt nhưng do vừa rồi nàng ta chọc giận nàng, nàng nhất thời ngứa tay mới thu thập một chút
Trầm Thanh Kiểu cũng đoán ra được, không vui nói “xem ra nha hoàn này bị như thế là bút tích của ngươi? Tôn Ngọc, ngươi có quá đề cao mình hay không?Ở chỗ của ta, ngươi chẳng khác gì nàng”
Tục ngữ có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, Vệ Hồng Anh làm như thế khác nào không để chủ tử là nàng vào mắt.
Nếu nàng ta muốn đầu nhập dưới trướng của nàng, làm việc cho nàng thì phải biết tôn ti trật tự
Vệ Hồng Anh là người cơ trí, sao lại không hiểu Trầm Thanh Kiểu đang nhắc nhở mình không được tự chủ trương, tự tiện động vào người của nàng.
Nàng nhìn Trầm Thanh Kiểu, nở nụ cười, ánh mắt lại lóe lên u quang “Trầm tiểu thư, ta không có ý bất kính với ngài, chỉ là nha hoàn này quá vô lễ, làm mất mặt ngài nên ta mới dạy dỗ một chút để nàng biết cấp bậc lễ nghĩa, quan trọng nất là ta muốn dùng chuyện này để chứng tỏ mình với ngài, dù sao muốn hạ độc Trầm Thanh Lê cũng cần chút bản lĩnh, không phải sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Trầm Thanh Kiểu thoáng động, lẳng lặng nhìn Vệ Hồng Anh một lát, lại nhìn nha hoàn đau đớn nằm trên đất, cười nói “độc này vô thanh vô thức, còn chưa phát giác ra thì độc đã vào thân thể, độc thuật của ngươi đúng là khiến người ta tin nhưng mà…”Nàng dừng lại, liếc Vệ Hồng Anh một cái “trước kia đã bị người của Lục phủ phát hiện, khiến bọn họ cảnh giác giờ ngươi làm thế nào để lại có thể trà trộn vào trong?”
Lo lắng như vậy không phải không có lý, Vệ Hồng Anh lại lắc đầu, ánh mắt lóe lên “ta sẽ không vào Lục phủ nữa, lần này ta sẽ làm cho bọn họ tự mang độc của ta vào.
Trầm tiểu thư, nếu ngài tin thì cứ giao mọi việc cho ta”
Trầm Thanh Kiểu trầm mặc, nghĩ Vệ Hồng Anh làm được việc hay kh6ong cũng không ảnh hưởng gì tới nàng liền gật đầu, gương mặt thanh lệ nở nụ cười ác độc
Từ lúc biết Lục Hoài Khởi không rõ tung tích, Trầm Thanh Lê luôn mơ thấy hắn nhưng khi tỉnh lại vẫn chỉ một mình, dù đang là ngày hè vẫn cảm giác thấy lạnh.
Nàng rời giường, nhìn chậu chu sao tử bào bên bệ cửa sổ, lại nghĩ tới hôm qua mưa to, không biết hoa trà trong viện thế nào rồi, liền khoác thêm áo, cùng Nhiễm Mặc ra ngoài xem thử
Hoa trà trong viện luôn có hạ nhân trông coi nhưng vẫn không tinh tế như Lục Hoài Khởi, nhìn lá rơi đầy sân, nàng thở dài một hơi, hắn không ở đây, đám hoa trà này liền không được chăm sóc chu đáo.
Mấy hạ nhân thấp thỏm nhìn Trầm Thanh Lê, bọn họ ở nơi này chỉ lo quét dọn nhưng vì ít người đến cho nên sinh lười biếng, không ngờ sáng sớm nữ chủ tử đã tìm đến
Nhiễm mặc nhăn mày, trước kia nàng theo tiểu thư đến đây cũng biết Cửu thiên tuế rất thích hoa trà trong viện, không ngờ hắn vừa đi, đám hạ nhân này liền lơ là chểnh mảng, quá đáng giận
Trầm Thanh Lê không nhìn đám hạ nhân đang cúi đầu, thản nhiên nói “chủ tử không ở đây, các ngươi lại lười biếng như vậy, xem ra là ta dễ nói chuyện quá rồi”
Đám hạ nhân vội cầu xin tha thứ, rất sợ Trầm Thanh Lê phạt nặng bọn họ
Trầm Thanh Lê không để ý đến, lúc trước nàng đã nói rõ gần đây trong phủ xảy ra không ít chuyện, nhưng làm hạ nhân vẫn nên giữ bổn phận, không nên dao động tâm tư, làm việc biếng nhác, nếu là như thế chắc chắn sẽ bị phạt
“Phạt lương tháng ba tháng, nếu lại để ta thấy các ngươi lại lười nhác, ta sẽ bảo quản gia đuổi các ngươi ra ngoài”
Đám hạ nhân vui vẻ tạ ơn, may mà không bị đuổi đi
Trở lại trong viện, sắc mặt Trầm Thanh Lê tĩnh lặng như nước, ngay cả Nhiễm Mặc ở bên cạnh cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
Trầm Thanh Lê nghĩ tới lần đầu nàng đến đây là mùa xuân, giờ hạ quan đông đến, bất tri bất giác nàng đã gả vào Lục phủ lâu như vậy, sờ sờ cái bụng, thầm cầu nguyện Lục Hoài Khởi bình an trở về, nàng và hắn còn chưa đặt tên cho hài tử trong bụng.
Dùng cơm trưa xong, Trầm Thanh Lê bảo Nhiễm Mặc cùng nàng ra ngoài mua sắm
Nhiễm Mặc đặt hàng hóa mua được lên xe, đang định đỡ Trầm Thanh Lê lên xe lại thấy nàng nhìn một gian hàng đến xuất thần, vội nhắc nhở nàng “phu nhân, chúng ta trở về chứ?” Tin Lục Hoài Khởi gặp chuyện không may đã truyền khắp Lương kinh, nàng sợ người có tâm sẽ âm thầm mai phục ám toán các nàng, tuy vẫn có ám vệ đi theo nhưng cẩn thận vẫn hơn
Trầm Thanh Lê hiểu ý nàng, chỉ nói “đợi một lát, ta muốn qua bên kia nhìn một chút”
Đó là một gian hàng bán hoa, trên sạp bày bán các loại hoa theo mùa, còn có vài đóa hoa trà màu sắc rất đẹp.
Nàng nhớ tới những chậu hoa trà héo rũ trong phủ, nghĩ nên chọn vài chậu về thay thế, chắc sóc cho tốt, đến khi hắn trở về, nhìn thấy sẽ vui hơn
Lão bản tiệm hoa nhiệt tình chào hàng “phu nhân, nếu thích hoa trà, chỗ ta có rất nhiều loại, ta mang cho phu nhân nhìn một chút” Nói xong lấy dưới gầm ra mấy chậu hoa trà màu sắc khác nhau, mùi hương thanh nhã, đều là thượng phẩm
Trầm Thanh Lê chọn vài chậu, đem lên xe ngựa, hồi phủ
Nhìn xe ngựa rời đi, lão bản tiệm hoa lập tức thu dọn, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị
Sau khi hồi phủ, Nhiễm Mặc cùng mấy nha hoàn mang đồ xuống xe, nhìn mấy chậu hoa trà, hỏi “phu nhan, những chậu hoa trà này, ngài tính đặt ở đâu?”
Trầm Thanh Lê đưa tay rút ngọc trâm trên đầu xuống, đáp “để trong viện của ta đi” Nếu lại để đám hạ nhân chăm sóc, nàng không an tâm, chi bằng tự mình chiếu cố, dù sao nàng cũng chẳng có việc gì làm
Trước khi đi ngủ, Trầm Thanh Lê nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhớ tới mấy chậu hoa trà mới mang về liền xuống giường, tính chuyển chúng vào dưới mái hiên, tránh cho ban đêm trời mưa lại bị hỏng
Nhiễm Mặc nhìn thấy, vội nói “sao phu nhân còn chưa ngủ? Có chuyện gì cứ phân phó ta là được mà”
Trầm Thanh Lê phân phó, nàng liền đi chuyển mấy chậu hoa trà mới mua vào dưới mái hiên, còn tưới nước cho chúng.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không nhưng lại cảm thấy sau khi được tưới nước, mấy chậu hoa trà kia càng thơm hơn, nàng cúi đầu hít một hơi, nhất thời thần thanh khí sảng.
Một thân ảnh lén lút đứng chờ ở cửa sau của Thanh Nguyệt lâu
Mãi một lúc mới có người cầm đèn lồng đi ra mở cửa, sau khi nhìn rõ người đến liền hỏi “thế nào? Nàng mua những chậu hoa trà kia rồi chứ?” Thanh âm là của nữ tử, ánh mắt đen bóng mang theo lãnh quang khiến người ta e ngại, một bên ống tay áo trống rỗng
Nữ nhân này chính là Vệ Hồng Anh, người đợi ở cửa là lão bản tiệm hoa.