Đại hán kia xoa mồ hôi trán, nhìn bạch y nữ tử, không kiên nhẫn nói “ngươi không phải bán mình chôn cha sao? Vậy lão tử đưa bạc cho ngươi, ngươi còn không chịu theo ta về nhà, là ngươi ghét bỏ bộ dáng ta xấu không xứng với ngươi sao?”
Nàng kia lắc đầu “vị đại gia này, ta bán mình chôn cha là muốn vong phụ được chôn cất tử tế, trên vải trắng kia cũng đã viết cần mười lượng bạc, tiểu nữ mới bán mình nhưng ngài chỉ đưa ta hai lượng bạc, sao ta có thể đi theo ngươi.
Các vị hương thân phụ lão, xin các ngươi phân xử cho tiểu nữ”
Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người.
Hai mắt Khánh vương liền sáng lên.
Nàng khuôn mặt trắng nõn, mày như viễn sơn, mắt long lanh trong suốt, trên hàng mi dài còn vươn lệ làm người ta trìu mến.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong đầu xoay chuyển muôn vàn ý niệm
Đúng lúc này đại hán kia quát lên “xử cái gì, ta cho bạc, vậy ngươi chính là ta, làm nô làm thiếp là tùy lão tử phân phó, mau theo ta cề” Nói xong đưa tay kéo cánh tay nữ tử kia đi, muốn lôi nàng đi
Khánh vương đang gấp gáp, đột nhiên trong đám đông có thanh âm nữ tử hô lên “buông nàng ra”
Trong đám người liền có một mỹ nhân tuyệt sắc được các tỳ nữ vây quanh đi ra.
Khánh vương kích động nắm chặt khung cửa xe ngựa, ánh mắt không rời nàng kia.
Một người thanh lệ thoát tục như hoa sen, một người đẹp đẽ diễm lệ như thược dược, mỗi người một vẻ làm hắn không chịu nổi
Nữ tử diễm lệ rút cây trâm trên tóc xuống, môi đỏ mọng khẽ mở “ngọc trâm này ít nhất cũng năm mươi lượng, vị gia này, nếu nói cô nương này là của ngươi, vậy Lăng nương muốn mua lại nàng từ tay ngươi, ngươi xem thế nào?”
Đại hán kia vừa thấy ngọc trâm, hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu “được, ngươi mang người đi đi”
Bạch y nữ tử lên tiếng “cô nương, ngài không thể đưa ngọc trâm này cho hắn, ta vốn không có bị hắn mua đi, ngươi như vậy…”
Nàng còn chưa nói xong, đại hán kia đã cắt lời “lằng nhằng cái gì, cây trâm đưa cho lão tử thì chính là của lão tử, ngươi ngoan ngoãn đi cùng người ta đi” Nói xong hắn nhét cây trâm vào ngực, rời đi
Lăng nương nhìn bạch y nữ tử, mỉm cười “cô nương, ngươi yên tâm, chỗ ta còn mấy chục lượng bạc, đủ cho ngươi lo hậu sự cho cha”
Bạch y nữ tử từ chối “không, ta không thể nhận ân huệ của ngài”
Lăng nương lấy tay che miệng cười, mi mục sinh xuân “cô nương, đương nhiên sẽ không để ngươi nhận không”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?” Bạch y nữ tử bất ổn nhìn nàng, ánh mắt ngập nước, vô cùng câu người
Lăng nương tiến lên đỡ nàng, cười phong tình “chỉ cần ngươi vào Tỉnh Ngọc lâu của ta là được”
Người vây xem vừa nghe tới tên Tỉnh Ngọc lâu đều ồ lên.
Tỉnh Ngọc lâu là thanh lâu mới mở được một năm nay ở Lương kinh, bên trong đều là mỹ nhân chim sa cá lặng, có điều giá cũng rất mắc, bá tánh bình dân không thể trả nổi, có thể vào trong đều là vương công quý tộc.
Nữ nhân kia là người của Tỉnh Ngọc lâu, thảo nào lại ra tay rộng rãi như vậy.
Bạch y nữ tử vì có thể an táng phụ thân cuối cùng cũng theo Lăng nương rời đi
Khánh vương nhìn theo các nàng, ngứa ngáy khó nhịn, lệnh cho xa phu “đêm nay đi Tỉnh Ngọc lâu”
Xa phu nhận lệnh, trong lòng lại cười thầm, lão sắc phôi quả nhiên đã mắc câu
Đêm nay Tỉnh Ngọc lâu rất náo nhiệt, chỉ vì trong lâu có một tuyệt sắc giai nhân, eo nhỏ như liễu, tên gọi Liên Y.
Rất nhiều khách nhân đến đây đều tung ra số tiền lớn, muốn được ngắm dung mạo của mỹ nhân nhưng nàng đã bị Khánh vương dùng thiên kim để mua đêm đầu
Đêm khuya mà Tỉnh Ngọc lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, mãi đến rạng sáng mới tắt
Tờ mờ sáng, bên trong Tỉnh Ngọc lâu vang lên tiếng thét chói tai của nữ tử “Khánh vương chết”
Rất nhiều khách trong lâu đều bị tiếng thét này chói tai này làm bừng tỉnh, lại khiếp sợ vì tin tức lão hoang đường Khánh vương đã chết.
Rất nhanh Khánh vương phi đã dẫn theo một đám quan binh đến Tỉnh Ngọc lâu, nhìn phu quân của nàng nằm trên giường, hận đến nghiến răng.
Hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được, lão già này cuối cùng là chết trên người nữ nhân.
Nàng nhìn thoáng qua, hai mắt đỏ hồng “người tới, phủ y phục cho thi thể vương gia, mang về” Lại quay sang đám kỹ nữ, âm lãnh hỏi “tối qua là ai hầu hạ vương gia?”
Không ai lên tiếng, không ai đứng ra
Khánh vương phi tay nắm thành quyền, khí lực lớn tới mức làm móng tay bị gãy, hung hăng nói “nếu không ai thừa nhận, vậy đều giết toàn bộ người trong lâu cho ta, không chừa một mống”
Quan binh lập tức rút kiếm xông lên
Đám kỹ nữ nhất thời hoảng loạn
Đúng lúc này một thanh âm vang lên “khoan đã”
Khánh vương nhướn mày “ai?”
“Hoàng tẩu, ngay cả thanh âm của ta mà cũng không nhận ra sao?” Một nam nhân mặc cẩm bào cợt nhả từ trong đám người đi ra
Khánh vương phi trầm mặt “Cửu đệ, sao ngươi lại ở đây?”
Người nọ chính là Ngô vương, đương kim Cửu vương gia.
Nhìn thấy hắn, Khánh vương phi nhíu chặt mặt, sửa lời “trừ Ngô vương, những người khác đều giết”
Ngô vương lắc đầu, hoàng thân quý tộc ở nơi này không chỉ một mình hắn, ngoài ra còn có rất nhiều quan to quý nhận.
Khánh vương phi không thể động vào bọn họ, cuối cùng đành phẫn uất mà về nhưng vẫn muốn bọn họ cam đoan không được tiết lộ việc này ra ngoài, nếu không chính là đối đầu cùng Khánh vương phủ
Khánh vương phủ chỉ có danh hiệu hoàng thân quốc thích, Khánh vương không có thực quyền, Khánh vương phi lại không thể sinh nở, Khánh vương chết đi, Khánh vương phủ không có người kế tục mà mẫu tộc của Khánh vương phi cũng không thể dựa vào, Khánh vương phủ cứ thế mà tuột dốc.
Vài ngày sau, khắp các trà lâu tửu quán trong Lương kinh đều bàn tán xôn xao việc này
Khánh vương phi cũng vì việc này mà đi tìm Tây Lương đế, lại bị hắn khiển trách, nói Khánh vương phủ bọn họ bôi nhọ danh tiếng hoàng gia.
Từ đó, Khánh vương phủ trở thành trò cười bị mọi người khinh thường
Trầm Thanh Lê sờ sờ cái bụng nhô cao, cầm bút viết thư cho Lục Hoài Khởi
Nhiễm Mặc từ ngoài đi vào, bẩm báo “phu nhân, Lăng nương và Liên Y cô nương đã thu xếp ổn”
Trầm Thanh Lê gật đầu “tốt, ta đã biết”
Chuyện của Khánh vương là nàng làm.
Nàng mua chuộc vài hạ nhân trong Khánh vương phủ, làm cho bọn họ khơi mào mâu thuẫn giữa phu thê Khánh vương, dẫn Khánh vương ra phủ, sau đó để xa phu đánh xe ngựa đến một ngã tư đường, để hắn gặp được Lăng Nương và Liên Y, sau đó đến Tỉnh Ngọc lâu, lại để mấy kỹ nữ hạ mãnh dược trong rượu của hắn, làm cho vết thương của hắn phát tác, sau cùng còn tung tin Khánh vương chết nơi phong nguyệt ra ngoài, làm cho Khánh vương phủ trở thành trò cười ở Lương kinh.
Lúc đầu, Đồng Vạn Kim muốn ra tay, hắn muốn đưa mấy nữ tử mỹ mạo vào Khánh vương, khiến cho Khánh vương bệnh phát nhưng nàng lại thấy chưa đủ.
Khánh vương ở trong cung gây rối với nàng, còn hạ độc, nàng không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Đồng Vạn Kim khi đó còn cười nàng ngoan độc, hắn còn tưởng nàng là mèo con vô hại, tùy ý bị người khi dễ
Nhớ tới chuyện này, nàng lắc đầu cười khẽ.
Nàng không phải không có móng vuốt, chỉ là sau khi gả cho Lục Hoài Khởi, có hắn che chở, nàng không có cơ hội giơ ra móng vuốt nhưng nếu có người cho rằng nàng yếu đuối dễ chọc, nàng đương nhiên sẽ không ngồi yên.
Trong Thanh Nguyệt lâu, Trầm Thanh Kiểu đập vỡ tất cả các bình hoa ngọc khí trong phòng, nhìn mảnh sứ vỡ vụn trên sàn, nàng nở nụ cười âm lãnh
Lạc Nam đi vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thở dài một hơi, bảo hạ nhân đến thu dọn, còn hắn đi đến ngồi bên cạnh nàng, khuyên nhủ “Thanh Kiểu, cần gì tức giận như vậy, trong bụng ngươi còn có hài tử, ngươi như vậy sẽ làm hài tử sợ”
Trầm Thanh Kiểu lạnh lùng nhìn hắn “Lạc Nam, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, chỉ cần Trầm Thanh Lê nàng còn sống trên đời một ngày, ta chính là sống không bằng chết, ta đã như vậy, sao còn có thể lo lắng cho hài tử?” Nàng đưa tay gạt lệ “nếu ngươi thực sự nghĩ cho ta và hài tử, vậy ngươi hãy giúp ta nhanh chóng trừ khử nàng, được chứ?”
Lạc Nam nhìn ánh mắt thống hận lại tuyệt vọng của nàng, trong lòng ngập tràn yêu thương “Thanh Kiểu, không cần gấp, ta sẽ giết chết Trầm Thanh Lê, ngươi chờ, ta rất nhanh sẽ để ngươi và hài tử trải qua cuộc sống vô ưu vô lo”
Trầm Thanh Kiểu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn hắn.
Thời gian qua tâm thần nàng đều căng thẳng, hiện tại không có lòng để ứng phó hắn.
Cũng có lẽ gần đây hài tử trong bụng quá mức ầm ĩ, lãng phí nhiều tinh lực của nàng, khiến nàng không có nhiều khí lực giả vờ chu toàn với Lạc Nam
Lạc Nam nhìn sườn mặt của nàng, thở dài, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Có lẽ hắn đã làm nàng thất vọng.
Ánh mắt trở nên tàn nhẫn, tay siết thành quyền, Trầm Thanh Lê khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Nếu đã không thể xuống tay từ chỗ nàng, có lẽ hắn nên sai người động thủ từ chỗ Lục Hoài Khởi thôi.
Dù sao bọn họ là phu thê một thể, một người bị thương, người kia cũng sẽ không dễ chịu.