Trầm Thanh Lê suốt đêm bị Ân Ly Cận mang về Bắc Tề, như sợ bị Lục Hoài Khởi phát hiện, bọn họ còn đặc biệt đi bằng đường thủy
Mỗi ngày dược liệt và đủ thứ quý hiếm như nước chảy vào viện của A Kha, mà thân mình của nàng được chăm sóc tỉ mỉ cũng dần dần tốt hơn.
Nhưng không chỉ Chu thị, cả Lục Hoài Khởi cũng phát hiện nàng sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, tính tình có chút thay đổi.
Trước kia nàng cũng không phải là người nhiều lời nhưng ở trước mặt Chu thị vẫn là một nữ nhi nhu thuận, thường xuyên tâm sự cùng Chu thị nhưng gần đây, nàng trầm ổn hơn cũng ít nói chuyện với Chu thị hơn
Lục Hoài Khởi từng hỏi nàng đêm đó nàng đã trải qua những gì, vì sao lại cầm kiếm kề lên cổ mình? Vì sao lại bỏ chạy như điên? Nàng đã chạy đến nơi nào, đã xảy ra chuyện gì lại khiến nàng hôn mê nằm trên ngã tư đường ở phố Tây?
Nàng mềm giọng trả lời hắn “đêm đó ta cũng không biết mình rốt cuộc bị gì.
Toàn thân không nghe khống chết của ta, hai chân không tự chủ mà chạy như điên, sau đó ta thấy trên phố tây có rất nhiều sát thủ giết người, máu nhuộm đỏ cả con đường.
Ta muốn chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp đó, song sát thủ lại nhìn thấy ta, vung đao nhắm vào ta”
Trả lời như thế đã giải đáp những nghi hoặc của hắn nhưng Lục Hoài Khởi vẫn cảm thấy kỳ quái.
Hắn đã hỏi Tư thiên giám, quan viên Tư thiên giám đã xem thiên tượng, thời tiết đêm đó vốn không có sấm sét mà trên đời này, người có thể hô mưa gọi gió bất chợt cũng chỉ có Ân Ly Cận.
Hắn đoán, sấm sét đêm đó là do Ân Ly Cận làm ra, như vậy đám sát thủ kia cũng là người của hắn ta.
Ân Ly Cận gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định có mưu đồ nhưng người của hắn ta lại sát hại A Lê, còn ném nàng ở trên đường, đây không giống là chuyện ngu xuẩn Ân Ly Cận chịu làm.
Lục Hoài Khởi trong lòng có nghi hoặc nhưng đối diện với gương mặt điềm đạm của A Lê, hắn dường như quên hết.
Hơn nữa Lương kinh gần đây không yên, không chỉ cần chiếu cố người dân phố Tây bị lửa thiêu cháy nhà cửa, mà trong Lương kinh còn bùng phát bệnh lạ.
Không biết người bệnh bị bệnh gì, chỉ là toàn thân vô lực, dù uống bao nhiêu nước vẫn thấy khát, mà vừa uống nước vào liền toát mồ hôi đầm đìa.
Người dân Lương kinh bàng hoàng lo lắng, hắn không không thể không tập trung tinh thần trấn an dân tâm.
Hắn thực sự rất bận, buổi tối hồi phủ thì nàng đã ngủ, sáng sớm lên triều thì nàng chưa tỉnh lại.
Nếu có thời gian rảnh muốn cùng nàng ăn bữa cơm thì luôn có Chu thị ở cạnh nàng.
Mà nàng mỗi lần ở riêng với hắn đều ngượng ngùng xấu hổ, giống như thiên kim tiểu thư được thế gia đại tộc tỉ mỉ dạy dỗ, là một bộ dáng hiền thê lương mẫu nhưng lại không phải là kiểu hắn thích.
Hắn cảm giác có gì đó sai, nhưng vẫn là khuôn mặt đó, giọng nói đó, vì vậy hắn chỉ cho rằng tối đó, Ân Ly Cận đã làm gì với nàng mới khiến tính tình nàng thay đổi
Bôn ba suốt nửa tháng, rốt cuộc Trầm Thanh Lê cũng bị Ân Ly Cận đưa đến Bắc Tề.
Lúc này nàng đang ngồi trên xe ngựa, xuyên qua màn xe nhìn khung cảnh bên ngoài
Nàng đã đến Tây Lương, nơi đó phố xá náo nhiệt, kiến trúc hai bên phố huy phái phong cách, tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, chỉ một khung cảnh cũng có thể vẽ nên bức tranh.
Bắc Tề trước kia là quốc gia cường thịnh nhất đại lục, trên phố cũng tấp nập người qua lại nhưng kiến trúc trên đường lại chú ý tới phong cách đại khí
Xe ngựa đi được một lát liền đến cửa thành, sau đó đi thẳng ra ngoại ô mới dừng lại
Ân Ly Cận nhảy xuống xe, quay đầu, vươn tay muốn đỡ nàng xuống xe nhưng Trầm Thanh Lê chỉ liếc nhìn hắn, đẩy ta hắn ra, tự nàng vén váy nhảy xuống xe
Dọc đường đi, nàng luôn làm mặt lạnh với hắn, còn Ân Ly Cận luôn dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn nàng.
Nàng cho rằng hắn có bệnh.
Dù kiếp trước hai người có quan hệ thế nào thì nàng cũng đã chuyển thế, kiếp trước bọn họ đã không có duyên phận, chẳng lẽ kiếp này còn có thể cưỡng cầu đến với nhau?
Trầm Thanh Lê đưa mắt nhìn về phía trước, thấy cách đó không xa là một tòa cung điện.
Cung điện này cực kỳ rộng lớn, khí thế đồ sộ, có thể sánh với hoàng cung Tây Lương.
Hơn trăm nam nữ trẻ đẹp chia làm hai hàng đứng trước mặt bọn họ, cung kính hành lễ với Ân Ly Cận “cung nghênh Quốc sư hồi điện”
Ân Ly Cận nói “đến, bái kiến phu nhân đi, về sau nàng chính là nữ chủ nhân của các ngươi, nếu có ai dám bất kính với nàng, đừng trách Cô không khách khí”
Đám người hầu lập tức quay sang hành lễ với Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê cảm thấy không được tự nhiên, hôn sự của nàng và Ân Ly Cận chỉ do hắn đơn phương tình nguyện, nàng không muốn làm phu nhân của hắn
“A Lê, chúng ta vào đi thôi.” Ân Ly Cận lại vươn một tay về phía nàng, Trầm Thanh Lê không để ý tới hắn, hắn liền dùng sức kéo tay nàng, cùng đi vào đại môn.
Trầm Thanh Lê ra sức giãy dụa vẫn không chống lại được hắn, cuối cùng bị bắt dùng tư thái nữ chủ nhân bước vào hành cung của Ân Ly Cận.
Tâm tình của nàng còn phức tạp hơn so với lúc cùng Lục Hoài Khởi tiến vào Lục phủ
Trong hoàng cung Bắc Tề, thái giám tổng quản vội vàng đi vào tẩm điện của Cao Quân Thận
‘Hoàng thượng, ngoài cung truyền đến tin tức, nói Quốc sư đại nhân hồi cung” Thái giám tổng quản quỳ xuống, bẩm báo với Cao Quân Thận “cùng về với Quốc sư đại nhân còn có một nữ tử, Quốc sư giới thiệu với mọi người nữ tử kia là thê tử của hắn”
Cao Quân Thận lập tức híp mắt đầy nguy hiểm, nộ khí dâng lên “hắn còn biết trở về, trẫm cứ tưởng hắn ở Tây Lương mọc rễ nảy mầm rồi” Hắn vung tay áo ra lệnh “chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn đến hành cung của Quốc sư một chuyến”
Thái giám tổng quản không dám cãi lệnh hắn, cung kính đứng dậy, lui ra xử lý
Lúc này, một tiểu thái giám lại đến bẩm báo ‘khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu đang đi về phía tẩm cung của ngài”
Nàng từ sau khi mất đi ái tử liền trở thành một phụ nhân hung bạo, dùng mọi thủ đoạn ép hắn xuất binh tấn công Tây Lương, bắt sống Lục Hoài Khởi và Tương Giang công chúa của Nam Đàn để báo thù cho nhi tử của nàng
Mối thù giết con đương nhiên phải báo nhưng dù sao cũng là chuyện giữa hai quốc gia, mà Tây Lương bây giờ không còn nhỏ yếu như trước kia.
Đại quân của Chu Mục cũng đã đánh bại đại quân của Bắc Tề bọn họ tại biên cảnh Nam Đàn.
Thù này, phải tìm thời cơ mà báo.
Nàng lại chỉ biết nỗi đau mất con mà không nhìn thấy lợi ích được mất của cả quốc gia
“Bảo người ngăn cản Hoàng hậu lại, nói trẫm gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp nàng” Ngay cả hư tình giả ý hắn cũng không muốn làm, cảm tình đối với nàng hầu như đã không còn, lại nghĩ tới năm đó nàng xúi giục hắn giết chết thê tử kết tóc và nhi tử còn trong bụng mẹ thì càng thêm oán giận.
Nàng nói, nàng nguyền rủa bọn họ không thể sống đến bạc đầu, nhi tử không thể sống lâu.
Đáng sợ là qua nhiều năm như vậy, chú ngữ của nàng dường như đang trả lại cho nàng
Cao Quân Thận thở dài, thay đổi thường phục, đi tới hành cung của Ân Ly Cận
Trong Tríc Tinh lâu, Cao Quan Thận vừa nhìn thấy Ân Ly Cận liền nói “Quốc sư, không phải lúc trước ngài nói có thể giúp trẫm trừ khử Lục Hoài Khởi sao? Vì sao tin tức trẫm có được, hắn chẳng những nắm toàn bộ Tây Lương trong tay, còn kiêu ngạo tuyên bố với mọi người, hắn chính là thái giám giả”
Hành vi như vậy là giẫm đạp lên thể diện của hoàng thất Tây Lương.
Một quyền thần có thể không cố kỵ như vậy, liền thấy hắn sống rất thoải mái
“Hoàng thượng, xin lỗi.
Lục Hoài Khởi sẽ là quân vương quản lý cả thiên hạ, Cô tuy có pháp thuật nhưng không thể nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận số của hắn” Ân Ly Cận ngước nhìn bầu trời sao, chậm rãi đáp lời
Sao Tử Vi càng ngày ảm đạm, có dấu hiệu bị thay thế.
Hiện tứ quốc trên đại lục này, Nam Đàn đã trở thành phụ quốc của Tây Lương, Đông Thắng thì thần phục Bắc Tề.
Trước kia vốn là Bắc Tề cường thịnh nhất, Cao Quân Thận cũng được xem như thiên mệnh sở quy nhưng hiện tại Tử Vi tinh dần ảm đạm, sắp bị ngôi sao khác thay thế, điều đó có nghĩa ngôi vị hoàng đế của Cao Quân Thận cũng sẽ bị người đoạt lấy
Cao Quân Thận cũng hiểu được ý của Ân Ly Cận, cũng ngước mắt nhìn bầu trời đêm, hỏi “vậy nên làm thế nào mới tốt?” Thật ra lần này Ân Ly Cận đến Tây Lương, hắn cũng phái người lẻn vào Lương kinh, muốn ám sát Lục Hoài Khởi nhưng Lục Hoài Khởi lại như con gián đánh mãi không chết, người của hắn thúc thúc vô sách
“Hoàng thượng, hai người các ngươi chính là cha con.
Ngày hắn đánh tới Bắc Tề nhất định sẽ lấy đầu của phu thê các ngươi để bái tế mẫu hậu hắn, có điều muốn nghịch thiên cải mệnh vẫn còn có cách, Cô không làm được nhưng người làm phụ thân như Hoàng thượng có thể làm được, mà trước đó, Hoàng thượng phải phối hợp với Cô làm một việc”
‘Việc gì?”Cao Quân Thận hết sức bất mãn Ân Ly Cận không giúp hắn giết chết Lục Hoài Khởi
“Cái này đợi thời cơ đến, Cô sẽ chủ động nói với Hoàng thượng.
Lúc này, chỉ có thể đợi” Ân Ly Cận đạm mạc đáp.
A Kha không phải là Trầm Thanh Lê, Lục Hoài Khởi lại thông minh như vậy, gạt được hắn một lúc chứ không thể gạt suốt đời, ngày nào đó hắn cũng sẽ phát hiện ra sự giả mạo kia.
Lục Hoài Khởi, A Lê và hắn, nhất định phải chấm dứt tiền duyên hận cũ của bọn họ.