Nháy mắt, đầu óc Trầm Kính Phong hoàn toàn trống rỗng, dĩ vãng như thủy triều ùa về
Cả Lương kinh hoặc có thể cả Tây Lương, những người đã từng nhìn thấy dung nhan bào muội hắn khi còn trẻ, không chết thì cũng đã từ quan.
Năm đó, khi nàng gả cho Minh Hoài đế, diễm áp quần phương, tiếc rằng tuổi xuân chóng tàn.
Có câu, muốn biết nữ nhân có gả được cho nam nhân tốt hay không, chỉ cần nhìn mặt nàng.
Phu thê ân ái, nữ tử đi đến đâu cũng là nét mặt tỏa sáng.
Mà nữ nhân hôn nhân bất hạnh, dù muốn che giấu, trên mặt nàng vẫn luôn một màu ảm đạm.
Minh Hoài đế không hề yêu thương bào muội hắn, có thể nói là phần lớn thời gian nàng đều cô độc một mình, lại phải trơ mắt nhìn nữ nhân khác độc bá phu quân, dần dần trái tim của nàng trở nên băng giá.
Đủ loại âm mưu tính kế khiến cho đôi đồng tử trong suốt của nàng tràn ngập mỏi mệt và mưu toan, nàng ngày được giới thượng lưu trong kinh hoan nghênh nhưng khuôn mặt của nàng cũng dần trở nên sắc bén và tang thương.
Nếu không phải nhìn thấy tiểu cô nương này, hắn cũng gần như quên mất năm đó bào muội hắn thanh lệ động lòng người thế nào
Lục Hoài Khởi thu hết biến hóa của Trầm Kính Phong vào mắt, tâm cũng xao động kịch liệt.
Hắn vốn mời Trầm Kính Phong đến là để hắn ta nhìn xem A Lê hiện tại có giống chất nữ đã chết của hắn ta hay không, mà biến hóa của Trầm Kính Phong như thế càng làm hắn thêm xác định, hết thảy không phải là suy đoán hay truyền thuyết.
Mượn xác hoàn hồn là có thật.
Trầm Thanh Lê cảm thấy ánh mắt Trầm Kính Phong nhìn nàng cực nóng lại tràn đầy tình cảm, giống như ánh mắt của Lục Hoài Khởi, có lẽ hắn cũng xem nàng là thế thân của Tây Lương đại trưởng công chúa.
Nàng liền đưa tay sờ mặt, nàng chính là nàng, không muốn là thế thân của bất kỳ ai
Lục Hoài Khởi ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở Trầm Kính Phong
Trầm Kính Phong hoàn hồn, vội chắp tay hỏi “Cửu thiên tuế, nàng là ai?”
Dung mạo này đúng là bản sao của bào muội hắn.
Trong lòng hắn lại tràn ngập áy náy, nếu năm đó hắn không ngu muội vô tri, tự mình sai người phóng hỏa; nếu chất nữ hắn không bị lửa hủy dung, có phải bộ dáng cũng y chang bào muội hắn?
“Nàng là Trầm Khuynh Lê, nữ nhi của Nam Đàn tả tướng Trầm Hạo Nhiên” Lục Hoài Khởi dịu dàng tươi cười, mi mắt cong lại
Trầm Kính Phong lại như bị sét đánh, toàn thân run rẩy
Lục Hoài Khởi lại giới thiệu Trầm Kính Phong với Trầm Thanh Lê “A Lê, hắn là Trầm Kính Phong, bào huynh của phế hậu Trầm thị, trước kia tước hiệu An quốc công.
Sau này có lẽ ngươi sẽ thường xuyên nhìn thấy hắn, cùng nhau chào hỏi đi”
Người đã ở Lục cửu thiên tuế phủ, xem như đã vào ổ sói, Trầm Thanh Lê cũng không có gì e ngại nữa.
Lục Hoài Khởi muốn nàng làm thế nào, nàng sẽ làm thế đó
Nàng tiến lên, hành lễ với Trầm Kính Phong “Trầm bá phụ hảo, ta tên Trầm Khuynh Lê, bá phụ có thể gọi ta là Khuynh Lê” Vì không nhận ra Trầm Kính Phong, hắn lại dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn nàng, khiến Trầm Thanh Lê không có quá nhiều hảo cảm với hắn, biểu tình chỉ nhàn nhạt, ngữ khí cũng vậy
Cơ hồ là mỗi nếp nhăn trên mặt Trầm Kính Phong đều run rẩy kịch liệt.
Chất nữ đã chết của hắn trước kia cũng dùng thần thái lạnh nhạt, không để hắn vào mắt như thế mà chào hỏi hắn.
Khuôn mặt y chang bào muội hắn, thần thái và tên giống như chất nữ đã chết của hắn.
Trong lòng Trầm Kính Phong đột nhiên dâng trào một suy nghĩ vớ vẩn…
Hắn gần như không khống chế được, tiến lên đặt tay lên vai Trầm Thanh Lê, hai mắt đỏ hồng, bi thương hô to “A Lê, cữu cữu có lỗi với ngươi, mẫu hậu ngươi phó thác ngươi cho ta, là ta không chăm sóc tốt cho ngươi” Buồn khổ và áy náy tích tụ lâu ngày theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài
Trầm Thanh Lê thực sự bị hắn dọa.
Biểu hiện của hắn như thế không cần nghĩ cũng biết hắn xem nàng là thế thân của Tây Lương đại trưởng công chúa.
Nàng vội vươn tay,muốn đẩy hắn ra
Lục Hoài Khởi lúc này cũng đã đi đến cạnh bọn họ, đưa tay tách nàng và Trầm Kính Phong ra, dặn dò “A Lê, ngươi đi xuống trước đi, ra cửa sẽ có người đưa ngươi đi gặp mẫu thân ngươi”
Trầm Thanh Lê cũng không muốn ở lại để làm thế thân cho người khác, nàng lập tức xoay người rời đi
Trầm Kính Phong vội đưa tay kéo nàng nhưng bị Lục Hoài Khởi ngăn lại, chờ thân ảnh của Trầm Thanh Lê đi khuất, hắn mới lên tiếng “Cô hoài nghi nàng là A Lê chuyển thế”
Trầm Thanh Lê đi đến hậu viện thì gặp được mẫu thân Chu thị của nàng
Chu thị vừa nhìn thấy nữ nhi bảo bối, nước mắt liền rơi ra “A Lê của ta, mẫu thân lo lắng cho ngươi muốn chết, rất sợ sẽ không gặp lại ngươi nữa” Nay nữ nhi là duy nhất của nàng, nếu nữ nhi xảy ra chuyện gì không hay, nàng cũng không muốn sống nữa.
May mà nữ nhi đã bình an xuất hiện trước mặt nàng, tâm của nàng mới rốt cuộc an tâm hẳn
Hai mẹ con cứ thể ở lại trong Lục cửu thiên tuế.
Hạ nhân trong phủ đối với các nàng rất cung kính, hai người ngày thường không có việc gì liền ở trong viện của mình.
Lại nghe hạ nhân trong phủ nói, Lục Hoài Khởi vì rời khỏi Lục cửu thiên tuế phủ một thời gian, trên triều đình có rất nhiều bị tồn đọng, mấy ngày qua hắn luôn bận rộn giải quyết công sự.
Lục Hoài Khởi không tới tìm nàng, Trầm Thanh Lê lại thấy thoải mái hơn
Lục cửu thiên tuế phủ trở thành nơi đáng chú ý nhất Lương kinh, chuyện Lục Hoài Khởi mang theo một nữ nhân hồi phủ rất nhanh đã lan truyền khắp Lương kinh.
Mọi người đều biết hắn và Đại trưởng công chúa phu thê tình thâm, Đại trưởng công chúa qua đời một năm trước, hắn toàn phải dùng việc triều đình để di dời lực chú ý.
Thế nhưng lúc này hắn lại mang theo một nữ nhân hồi phủ, chẳng lẽ hắn đã quên Đại trưởng công chúa, tìm được niềm vui khác? Đồng thời mọi người càng thêm tò mò về nữ nhân được Lục Hoài Khởi mang về
Trong hoàng cung.
Hoàng đế gặp lại Lục Hoài Khởi, tuy ngoài mặt vẫn cung kính nhưng mi mày cất giấu tâm cơ đều bị Lục Hoài Khởi thu hết vào mắt
“Lục cửu thiên tuế, Cao thái phó học thức uyên tâm, trẫm rất thích hắn.
Hắn là nhân tài trẫm tự mình phát hiện ra, ngươi vừa hồi cung đã mốn trẫm cách chức Cao thái phó.
Ngươi đây là muốn trẫm thất tín với Cao thái phó cũng làm cho văn võ bá quan trong triều cảm thấy trẫm chỉ là hoàng đế con rối, không có nửa điểm quyền lực sao?”
Dù lúc trước Thập nhị đã chấp nhận làm một hoàng đế con rối, không hỏi chuyện triều đình, chỉ cầu sống an ổn nhưng lúc này lòng hắn đã rục rịch.
Giang sơn Tây Lương là do tổ tiên hắn dùng máu và nước mắt lập nên, nó không thuộc về Lục Hoài Khởi.
Lúc trước Đại hoàng tỷ hắn còn sống, hắn nể tình nàng mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nhưng bây giờ…Ánh mắt hắn nhìn Lục Hoài Khởi đã chất chứa sự kiệt ngạo bất tuân
Lục Hoài Khởi cười thầm, xem ra trong khoảng thời gian hắn không có ở Lương kinh, tiểu hài tử này đã bị không ít người cổ động.
Đám văn nhân luôn cổ súy tư tưởng hoàng quyền lớn hơn trời, mà Cao thái phó lại càng là ủng hộ ý nghĩ này.
Hẳn Cao thái phó đã châm ngòi thổi gió bên tai tiểu hài tử này, nói hắn là tên hoạn quan soán quyền, hận không thể để tiểu hài tử này giết hắn
“Thái phó, người có đức mới có tu cách làm thái phó.
Cô đã cho người điều tra rõ, Cao thái phó từng đem một bài thơ của người khác thành của mình.
Người vô đức như thế, không xứng để làm thái phó của Hoàng thượng” Lục Hoài Khởi chắp tay sau lưng, nhìn Thập nhị đã nổi giận, nói tiếp “nếu Bệ hạ thực sự hiếu học như vậy, ngày mai Cô sẽ an bài vài thái phó khác đến dạy cho ngài”
Lục Hoài Khởi.
Thập nhị thầm mắng tám đời tổ tông của Lục Hoài Khởi ở trong lòng.
Lần nào cũng vậy, hễ hắn có chút phản kháng, Lục Hoài Khởi liền dùng thủ đoạn cường bá để thu thập hắn
“Lục cửu thiên tuế, trẫm nghe nói sau khi ngươi đến Nam Đàn đã mang về một nữ tử”Dù không thể thắng Lục Hoài Khởi, Thập nhị cũng không muốn để hắn ta thoải mái “Đại hoàng tỷ của Cô đi chưa tới hai năm, ngươi đã tìm niềm vui mới.
Đại hoàng tỷ của trẫm thật đáng thương”
Thập nhị tức giận chỉ trích Lục Hoài Khởi, tiếc là hắn không nắm thực quyền trong tay nếu không hắn có thể cho người đến khống chế hắn ta, lột hết y phục của hắn ta xuống, như vậy Lục Hoài Khởi sẽ trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ cười nhạo
Lục Hoài Khởi khẽ thở dài, không muốn tiếp tục đôi co với Thập nhị, liền ôm quyền, khom người lui ra, hoàn toàn không để ý tới hắn.