Lục Hoài Khởi không còn dịu dàng sủng nịch như mấy ngày qua khiến Trầm Thanh Lê sợ run nhưng nghĩ tới mẫu thân mìn còn ở chỗ hắn, nàng liền đi về phía hắn.
Đột nhiên tay áo bị người nhẹ kéo,nàng quay đầu liền thấy nam nhân vừa rồi đụng trúng nàng đang kéo tay áo nàng
Phía sau hắn có một tiểu tư tay cầm đèn lồng hình hoa sen đang vội vàng chạy đến, sau khi đến cạnh nam nhân kia, hắn liền đưa đèn lồng cho hắn ta
“Vừa rồi ta đụng trúng ngươi, thật ngại quá.
Đèn lồng này ta đưa cho ngươi xem như là bồi thường” Trong đôi mắt tím của hắn tràn ngập thâm tình, giống như muốn hút nàng vào đó
Trầm Thanh Lê đấu tranh một chút nhưng cuối cùng vẫn trầm luân trong đôi mắt hắn, nàng ngây ngốc nhìn đèn lồng hình hoa sen trên tay hắn
“Cầm đi, đây chỉ là chút tâm ý của ta mà thôi” Thanh âm từ tính tràn ngập dụ hoặc vang lên
Trầm Thanh Lê ngây ngốc nhận lấy đèn lồng hình hoa sen
“Đúng rồi, thật ngoan” Ân Ly Cận nhìn nàng nhận lấy đèn lồng hắn đưa, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười tươi sáng
“A Lê, ngươi mặc kệ sống chết của mẫu thân ngươi sao? Vừa rồi Vạn Kim truyền tin cho ta, nói mẫu thân ngươi đã xảy ra chuyện” Một thanh âm nôn nóng vang lên phía sau Trầm Thanh Lê
Trầm Thanh Lê đang ngây ngốc, nghe nhắc tới mẫu thân, ánh mắt mới có chút biến hóa
Lục Hoài Khởi vội tiến lên kéo tay nàng “A Lê, theo ta đi, ta lập tức đưa ngươi đi gặp mẫu thân ngươi”
Trầm Thanh Lê chớp mắt mấy cái, ý thức lúc này dường như mới từ trên người Ân Ly Cận rời đi.
Nàng ngửa đầu nhìn Lục Hoài Khởi, thấy trán hắn nổi gân xanh, đôi mắt hồ ly híp chặt, ánh mắt có chút kích động.Hắn như vậy không giống Lục Hoài Khởi mà mấy ngày qua nàng vẫn thấy, tuy nhiên rất nhanh đã bỏ qua suy nghĩ này, hiện tại nàng vẫn quan tâm mẫu thân của mình nhất, liền hỏi ‘ta hiện tại có thể gặp mẫu thân ta sao?”
Rốt cuộc cũng khiến ý thức củaTrầm Thanh Lê rời khỏi Ân Ly Cận, Lục Hoài Khởi mới rảnh để đối mặt với Ân Ly Cận.
Nếu đêm nay đối thủ của hắn là Cao Vân Trạm hoặc Bùi Diễm, hắn sẽ không để bọn họ vào mắt nhưng là Ân Ly Cận, hắn một chút cũng không dám lơi lỏng.
Bọn họ đi đường suốt đêm chính vì không muốn Ân Ly Cận đuổi kịp thế nhưng nam nhân này lại như cái đuôi bám theo sau họ, muốn ném bỏ thế nào cũng không được.
Trước kia Ân Ly Cận không hề có tiếp xúc gì với A Lê, sao lại chấp nhất với nàng nhiều như vậy? Thực sự nghĩ không ra nhưng càng kẻ địch càng khó thăm dò càng chứng minh hắn rất nguy hiểm
Ân Ly Cận cũng cong môi nhìn lại Lục Hoài Khởi.
Hai người không nói chuyện nhưng ánh mắt giao nhau chính là đao phong kiếm ảnh, không ai nhường ai
Lục Hoài Khởi không biết Ân Ly Cận trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận A Lê là vì cái gì, thù mới hận cũ làm hắn đối với Ân Ly Cận càng thêm địch ý.
Loại địch ý này là khắc vào lòng, cả đời khó giải
Ân Ly Cận cũng tràn đầy oán độc và hận ý với Lục Hoài Khởi
Nếu không có Trầm Thanh Lê ở đây, hai nam nhân này đã sớm xông vào đến người chết ta sống
Đúng lúc này cả hai đều bị lời của Trầm Thanh Lê làm di dời lực chú ý “Lục cửu thiên tuế,chúng ta trở về đi”
Nàng thực sự muốn nhanh chóng nhìn thấy mẫu thân, với tính tình của mẫu thân, chắc chắn mấy ngày qua vẫn luôn khóc.
Mặt khác, đứng giữa hai nam nhân này,cảm giác được khí tức quá mức cường đại của bọn họ nàng lại cảm thấy mình đúng là tiểu cô nương vô tri lại nhát gan, vẫn nên nhanh rời khỏi mới tốt.
Lục Hoài Khởi cũng đang mong như thế, nắm chặt tay nàng, kiên quyết rời đi
Khi đi ngang qua một góc đường, Trầm Thanh Lê quay đầu thoáng nhìn qua Ân Ly Cận,thấy hắn vẫn đứng ở nơi đó
“A Lê” Lục Hoài Khởi nhắc nhở nàng, cước bộ cũng gia tăng, mang theo Trầm Thanh Lê quẹo vào một ngõ hẻm, khiến Trầm Thanh Lê rốt cuộc không nhìn thấy Ân Ly Cận nữa
Trầm Thanh Lê chớp mắt, ngửa đầu nhìn Lục Hoài Khởi “mẫu thân ta đã xảy ra chuyện gì?”
Bước chân Lục Hoài Khởi vẫn không dừng lại “thật ra mẹ ngươi tốt vô cùng, bọn họ đã tới Lương kinh trước, sáng mai chúng ta lên đường, tối ngày mai ngươi có thể nhìn thấy mẫu thân ngươi”
Trầm Thanh Lê vẫn không yên lòng “không phải vừa rồi ngươi nói…”
‘Vừa rồi là ta gạt ngươi.
Không nói như vậy, ý thức của ngươi đã bị nam nhân kia khống chế” May mà Minh thành là địa bàn của hắn, chủ tớ Ân Ly Cận dù cẩn thận hơn nữa vẫn bị thủ hạ của hắn phát hiện hành tung.Sau khi hắn biết Ân Ly Cận đuổi tới liền rời khỏi khách điếm tìm nàng, cũng may đã gọi nàng đúng lúc, bằng không thực không dám tưởng tượng
Lục Hoài Khởi bước chân càng nhanh, hắn chỉ muốn mang Trầm Thanh Lê rời khỏi Ân Ly Cận càng xa càng tốt
“Trầm Thanh Lê, ngươi biết nam nhân vừa rồi là ai không?hắn là Bắc Tề quốc sư Ân Ly Cận, hắn hiếm khi lộ diện trước công chúng” Nhưng vì A Lê lại một lần rồi một lần phá lệ “nhưng mỗi khi hắn lộ diện đều không phải đi du sơn ngoạn thủy.
Ngươi nghĩ xem, ngươi giúp Tây Lương chúng ta giết chết Cao Vân Trạm, hắn là quốc sư của Bắc Tề lại tới gặp ngươi, ngươi thực sự cho rằng hắn tới tìm ngươi chỉ để nói chuyện trên trời dưới đất?”Vì để A Lê có phòng bị với Ân Ly Cận, chỉ có thể nói vậy
Lúc này bọn họ đã ra khỏi đường tắt, đi qua một cái hồ.
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ tạo nên từng gợn sóng
Trầm Thanh Lê biết được nam nhân mắt tím kia là quốc sư Bắc Tề, trong lòng run lên.
Nàng cũng biết Bắc Tề đế vứt bỏ thê tử kết tóc, giết hài tử còn trong bụng mẹ.
Mà đúng như Lục Hoài Khởi nói, nam tử kia là quốc sư Bắc Tề thì chắc chắn hắn không đến tìm nàng để tám chuyện
“Vậy thì thật cảm ơn ngươi” Tâm tư Trầm Thanh Lê xoay chuyển rất nhnh.
Nếu Bắc Tề quốc sư có chuẩn bị mà đến, đêm nay không có Lục Hoài Khởi, nàng cũng không biết mình gặp phải kết cục gì
Lục Hoài Khởi vốn đang tức giận, lại nghe nàng ngọt ngào cảm tạ, lửa giận liền tắt hết.
Nhất là khi nàng không biết tình hình thực tế, hắn nói vậy, nàng liền cảm tạ hắn, thật ngốc mà.
Lục Hoài Khởi bật cười “vậy ân tình tối nay, ngươi cần phải ghi nhớ trong lòng, sau này lại gặp phải nam tử mắt tím kia thì không nên tới gần hắn
Ánh mắt dừng lại nơi đèn lồng hoa sen trên tay nàng, mắt hồ ly liền nheo lại, ra lệnh “ném đi”
Tiểu ngu ngốc này, nàng không phải ở Minh thành dạo chơi lâu như vậy sao? Không biết ở Minh thành có phong tục, vào ngày thất tịch, nếu nam tử chưa thành thân gặp được người mình vừa ý liền tặng đèn lồng cho nàng.
Nếu nữ tử kia chịu nhận đèn lồng của hắn, có nghĩa nàng cũng có ý với hắn.
Không thể tưởng tượng được đường đường là Bắc Tề quốc sư lại ngây thơ tới mức dùng một phong tục như thế để lừa gạt A Lê của hắn
Đèn lồng hoa sen rất xinh đẹp nhưng nghĩ nó là do Bắc Tề quốc sư đưa, nàng nghĩ cũng nên ném nó đi nhưng nàng còn chưa kịp hành động, Lục Hoài Khởi đã đoạt lấy đèn lồng, ném xuống đất
“Không phải là một cái đèn lồng rách nát sao, ngươi để ý như vậy, ta cũng đưa cho ngươi một cái” Lục Hoài Khởi khinh bỉ nhìn thoáng qua đèn lồng rơi xuống đất liền cháy rụi, khinh miệt nói
Vừa vặn bên hồ cũng có một quầy bán đèn lồng, Lục Hoài Khởi liền đi đến mua một cái, nhét vào tay Trầm Thanh Lê “cái này tặng cho ngươi, về sau đừng hở một chút là nhận đèn lồng của người khác”
Hắn nói Ân Ly Cận ngây thơ, dùng phong tục tập quán để lừa gạt Trầm Thanh Lê, nhưng hiện tại hắn cũng làm y như hắn
Trầm Thanh Lê nhìn đèn lồng bị hắn nhét trong tay, là một đèn lồng hình cá chép.
Cá chép vượt long môn hóa rồng, đèn lồng này mang ý nghĩa may mắn hơn đèn lồng hoa sen nhưng sao hắn lại dùng vẻ mặt ghét bỏ kia đưa cho nàng
Đây là cái quỷ gì? Không thể dịu dàng một chút sao?.