Trên đỉnh Vân Vụ sơn có một tòa biệt viện, trong biệt viện trồng đầy hoa Mạn Đà La đỏ như máu
Tử Nghiên mang theo chén dược canh vừa được nấu xong đi xuyên qua hành lang thật dài, đến trước một căn phòng, đưa tay gõ cửa.
Một thân ảnh mặc trường bào màu xanh xuất hiện ngay cửa, Tử Nghiên cung kính dâng chén dược canh lên ‘Quốc sư, dược canh đã nấu xong”
Nam tử mắt tím liếc nhìn chén dược canh còn tỏa ra nhiệt khí, tiếp nhận rồi xoay người đi vào phòng.
Tử Nghiên nhìn lén, xuyên qua bình phong, mơ hồ thấy chủ tử hắn mang chén dược canh đến trước giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Trầm Thanh Lê.
Hắn không tự chủ mà nhíu mày, Quốc sư bất nhiễm trần thế nhưng chỉ cần gặp được Trầm Thanh Lê liền có gì đó không đúng, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra quan hệ giữa hai người, đang muốn nhìn thêm thì phát hiện Quốc sư đã đi đến trước mặt hắn, hắn vội vàng buông mi rũ mắt
Nam tử kia khẽ híp mắt một cái, tựa như hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi phòng, Tử Nghiên vội vàng đuổi theo
Chủ tớ một trước một sau đi trong hành lang gấp khúc, Tử Nghiên cúi thấp đầu, do dự đấu tranh một lát, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi thì đột nhiên nam tử mắt tím ở phía trước đã dừng bước, hắn cũng vội vã dừng lại
“Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê vốn không có duyên phận phu thê, để bọn họ thành thân đã là nhượng bộ lớn nhất của ta”
Tử Nghiên không biết nên đáp lại thế nào, nghĩ nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi “Quốc sư, trước kia ngài đã từng quen biết Trầm Thanh Lê sao?”
Nam tử mắt tím đưa mắt đảo qua Tử Nghiên rồi nhìn hoa Mạn Đà La nở rộ trong vườn.
Mạn Đà La, ác ma dịu dàng.
Tương truyền hoa này sinh trưởng ở Hoàng tuyền, chỉ mọc bên Vong Xuyên.
Hoa đỏ tươi như máu, phủ kín con đường đến địa ngục, có hoa không có lá, cũng là loài hoa duy nhất ở Minh giới.
Hương hoa như có ma lực,có thể gợi lại ký ức khi còn sống của người chết.
Hoa nở rộ trên đường xuống Hoàng tuyền, từ xa xa nhìn lại giống như một tấm thảm máu.
Khi linh hồn vượt qua Vong Xuyên liền quên hết mọi việc từng sống, tất cả đều lưu lại bờ bên này
“Tử Nghiên, trên đời có rất nhiều đế vương theo đuổi thuật trường sinh bất lão,bọn họ cho rằng chỉ cần còn sống, bọn họ liền có thể nắm giữ giang sơn vạn dặm, trở thành bá chủ khắp đại lục, lại không biết có đôi khi sống quá dài cũng là một sự bi ai.
Trong cuộc đời dài dằng dặc vô vị, sóng to gió lớn đều đã trải qua, âm mưu quyền mưu đối với người cũng chỉ là trò trẻ con, ngươi càng không thiếu vinh hoa phú quý.
Khi đó, ngươi không thiếu gì cả, cũng chẳng có cái gì để theo đuổi, cuộc sống đối với ngươi chỉ là ngày qua ngày lặp lại y như nhau mà thôi”
Tử Nghiên lại nghĩ, dù vậy, nếu hắn được trường sinh bất lão, hắn sẽ rất vui lòng chấp nhận ah
Suy nghĩ của Tử Nghiên đã bị nam tử mắt tím nhìn thấy, hắn mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên hoa Mạn Đà La, chuyên chú mà thâm tình, giống như đang nhìn người hắn âu yến nhất
Đúng lúc này, một tiểu tư đi đến bẩm báo ‘khởi bẩm Quốc sư, các nàng đến”
Biệt viện này dù xây dựng trên đỉnh Vân Vụ sơn, hiếm khi có người tới nhưng để phòng ngừa khách không mời mà đến, bên ngoài vẫn bố trí các loại cơ quan, nếu không được chủ nhân biệt viện cho phép, người bên ngoài không thể vào trong được.
Tử Nghiên hiểu các nàng mà tiểu tư kia nói chính là Mộ Vân Dao và A Kha, hắn ngửa đầu nhìn nam tử mắt tím, thấy trong mắt hắn ta lóe lên sát ý
“Đi thôi, chúng ta đi gặp hai kẻ cả gan làm loạn kia đi” nam tử mắt tím lạnh lùng nói, thân ảnh lập tức lóe lên, khi Tử Nghiên nhìn kỹ, đã thấy hắn biến mất ở cuối hành lang
Mộ Vân Dao và A Kha quỳ trong phòng khách, vẻ mặt lo sợ bất an
Mộ Vân Dao kéo kéo tay áo A Kha, nhỏ giọng nói “nói thế nào thì ngươi cũng là đồ đệ của hắn,hắn có giận cũng sẽ không làm gì ngươi.
Nếu hắn xử phạt ta, ngươi phải giúp ta cầu tình nha”
A Kha rũ mi, đáy mắt lóe lên vẻ tịch mịch
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Mộ Vân Dao vội vàng cúi đầu, ra vẻ cung kính.
A Kha vẫn rũ mắt, bất động.
Một đôi giày đen thêu hoa văn vàng xuất hiện trong tầm mắt hai người, theo đó là thanh âm lãnh lệ, khí thế uy nghiêm “hai người các ngươi ngược lại đã để Cô đợi lâu”
Tim của Mộ Dân Dao nhảy dựng lên, lén nhìn người trước mắt lại bắt gặp một đôi con ngươi băng lãnh, nàng sơ tới mức run người, vội dập đầu cầu xin ‘thuộc hạ biết sai, kính xin Quốc sư đại nhân bỏ qua cho thuộc hạ”
Một tiếng cười khẽ vang lên “ngươi cho rằng sai phạm của các ngươi, chỉ dập đầu với Cô là Cô sẽ tha thứ cho các ngươi sao?”
Ngữ khí uy nghiêm lại khí thế như một thanh kiếm treo trên đầu Mộ Vân Dao, sắc mặt hơi đổi, nàng lại ra sức dập đầu, mạnh đến nỗi trán chảy máu đầm đìa.
Nam tử mắt tím từ trên cao đánh giá nàng, khinh thị, lại quay sang nhìn A Kha, tinh quang trong mắt trở nên sắc bén hơn “sao ngươi không nói gì?”
A Kha vẫn quỳ yên nơi đó, hai tay gắt gao nắm chặt.
Đột nhiên một bàn tay to nắm lấy cằm của nàng, cảm giác đau đớn buộc nàng phải ngước mắt đối diện cùng nam tử mắt tím, bắt gặp đôi đồng tử âm u thâm trầm, đáy mắt cất giấu tình cảm mà nàng không hiểu rõ
“Ngươi theo ta lâu như vậy, trong lòng ngươi nghĩ gì, Cô hiểu rõ.
Cô cũng nói cho ngươi biết, ngươi động đến người khác, Cô mặc kệ nhưng Trầm Thanh Lê là người ngươi không thể động vào”
A Kha cố nhịn đau, ánh mắt nhìn thẳng vào nam tử mắt tím.
Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì hắn cũng giống như hôm nay, một thân cẩm bào tuyết thanh, tay áo bị gió thổi bay bay, cả người như sắp sửa thăng thiên.
Khi đó nàng nhìn đến ngẩn người, thầm nếu có thể ở bên cạnh tiên nhân như thế, dù chỉ là mộ nha đầu thô sử bưng trà đổ nước, cũng là một chuyện hạnh phúc.
Sau này hắn thu nàng làm đồ đệ, nàng rốt cuộc có thể ở bên cạnh hắn hàng ngày.
Nàng cao hứng đến mất ngủ cả đêm, hôm sau bái sư với một đôi mắt thâm quầng, mà khi nàng dập đầu hành lễ với hắn, được hắn tiếp nhận trà nàng kính, nàng đã cười đến ngây ngốc, bị mọi người cười nhạo nhiều năm.
Nhưng nàng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, trong lòng chỉ cảm thấy rất ngọt ngào, cho rằng mình là người hạnh phúc nhất.
Sau này, hắn dạy cho nàng rất nhiều thư, mà nàng, theo từng ngày lớn lên, tình cảm dành cho vị sư phụ này từ sự kính ngưỡng đã biến thành ái mộ nam nữ.
Nàng yêu hắn, như nữ nhân yêu nam nhân.
Nàng muốn độc chiếm hắn, giữ lấy hắn.
Mà hắn…
“Ngươi nghe cho kỹ, thu hồi suy nghĩ không an phận của ngươi đi.
Sau này nếu còn dám tính kế nàng, Cô tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi”
Mệnh lệnh kiêu căng cùng ánh mắt băng lãnh của hắn làm ngọn lửa đố kỵ bùng lên trong lòng A Kha.
Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau, nàng lại bị hắn coi như cỏ rác, còn Trầm Thanh Lê lại là ánh trăng trong lòng hắn.
Nàng có thể nào không hận nàng ta.
A Kha cắn chặt môi, ánh mắt trở nên lãnh ngạo.
Nàng đột nhiên không muốn đáp ứng mệnh lệnh của hắn.
Chỉ là nàng chưa kiên trì được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của một tiểu thị “khởi bẩm Quốc sư, Tây Lương Đại công chúa đã tỉnh, nàng muốn gặp ngài”
Bàn tay đang kềm chế cằm A Kha liền buông lỏng, nàng ngước mắt nhìn, thấy lãnh liệt trong mắt hắn đã tan biến, thay vào đó là sự âm trầm.
Nam nhân này trước giờ chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, lúc này lại vì Trầm Thanh Lê mà thay đổi lớn như vậy, đủ cho thấy Trầm Thanh Lê có vị trí thế nào trong cảm nhận của hắn.
Chờ nàng bình tĩnh lại, nam nhân kia đã rời đi
Tử Nghiên đang định theo chủ tử của mình đã bị Mộ Vân Dao phản ứng nhanh chóng, vội đứng dậy, kéo lấy ống tay áo hắn “Tử Nghiên, mỗi ngày ngươi đều đi theo bên người Quốc sư, hẳn biết quan hệ của ngài và Trầm Thanh Lê, vì sao Quốc sư là bảo hộ nàng như vậy”
Tử Nghiên vốn chỉ gặp nàng vài lần, giờ bị lôi kéo như thế, có chút không vui “lo làm việc Quốc sư phân phó đi, không cần biết chuyện không nên biết” thật ra hắn cũng muốn biết điều mà Mộ Vân Dao đang muốn biết.
Dứt lời, hắn liền hất tay Mộ Vân Dao ra, rời đi
Khi Tử Nghiên đi đến viện của Trầm Thanh Lê lại thấy Quốc sư nhà hắn đứng bồi hồi trước cửa viện, dường như là không dám đi vào trong.
Nhìn thấy hắn, Quốc sư liền vẫy tay bảo hắn đến gần, nhỏ to phân phó…
Trầm Thanh Lê thực khó chịu.
Nàng vừa tỉnh lại đã thấy mình ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, muốn rời đi thì bị người ngoài cửa không cho, muốn cứng rắn rời đi thì bị ngăn cản lại, giãy dụa một hồi, cuối cùng nàng đành thỏa hiệp, chờ bọn họ gọi chủ tử của bọn họ đến đây
Trầm Thanh Lê ngồi trên bàn chờ một hồi, có hạ nhân vào châm trà cho nàng
Đúng lúc này, Tử Nghiên đi vào, cung kính nói “Đại công chúa, nô tài phụng mệnh chủ nhân đến chuyển cáo với người.
Chủ nhân nhà ta biết ngươi lúc này rất muốn trở lại bên cạnh Lục đô đốc, chủ nhân nhà ta cũng không phải người không phân rõ phải trái.
Ngươi muốn trở về, chúng ta sẽ phái người đưa ngươi về, nhưng thân thể của ngươi…” ngữ khí của hắn trở nên trầm trọng hơn “Đại công chúa hẳn rõ tình trạng thân thể hiện tại của ngươi nhất.
Nếu lúc này trở về, ngươi và Lục đô đốc chỉ có thể là đôi uyên ương hữu duyên vô phận, mà chủ nhân nhà ta lại có biện pháp giúp ngươi kéo dài tính mạng.
Đại công chúa nếu cần, có thể đến tìm hắn.
Hắn vẫn luôn chờ trong tiểu viện của ngươi”
Trầm Thanh Lê cảm thấy rất đau đầu.
Vô duyên vô cớ, vì sao Bắc Tề Quốc sư là muốn giúp nàng? nàng cũng không phải thiên sinh lệ chất, khuôn mặt này cũng là đổi từ người khác ah.
Tư sắc của nàng còn chưa đủ để vị Quốc sư thần bí nhất Bắc Tề vì nàng mà khuynh đảo.