Hi Du Hoa Tùng

Chương 838: Dịu dàng trước ly biệt



Lưu Phong từ sau khi tiếp quản Phong Thành thì thanh danh ở trong đế quốc ngày càng tăng, có thể nói là như mặt trời giữa trưa, mơ hồ đã gây uy hiếp với quyền lực của lão Hoàng đế. Hiện giờ bắt hắn làm Đốc Tạo sứ (coi sóc kiến thiết) Tế Thiên tháp, dân chúng thiên hạ nhất định sinh oán. Đến lúc đó mọi oán khí đều đổ lên đầu của hắn.

Nhất tiễn song điêu a.

Lão Hoàng đế trong lòng lập tức liền vui vẻ. Giao cho Lưu Phong đảm nhiệm Đốc Tạo sứ, ít nhất tổn hại thanh danh hắn, thứ hai là mình nhờ Tế Thiên tháp được trường sinh. Thật sự là rất hoàn mỹ.

Lão Hoàng đế ngồi ngửa hẳn ra sau thích chí nói: "Tu Duyên, hôm nay trẫm mới biết được, khanh cùng sư tôn Trương Thiên sư giống nhau, đều hết mực trung thành với trẫm"

"Vi thần vĩnh viễn là thần tử của bệ hạ, đương nhiên phải trung thành với bệ hạ "

Tu Duyên nhân cơ hội tỏ ra trung thành.

Lão Hoàng đế càng vui vẻ, chỉ là Ngài cũng không biết, việc Tu Duyên tiến cử Lưu Phong, mục đích thực sự cũng không phải như lão vừa nói.

Mục đích thực sự của Tu Duyên có hai điểm. Thứ nhất, có Lưu Phong làm Đốc Tạo sứ với bách tính thiên hạ mà nói là một chuyện tốt không thể nghi ngờ. Nói trắng ra chính là bớt khổ một chút. Thứ hai, LưuPhong nếu nhận việc ở Tế Thiên tháp thì không thể nghi ngờ sẽ ràng buộc với lão Hoàng đế. Như vậy sẽ khiến lão Hoàng đế tạm hoãn đối phó với Lưu Phong để hắn có thể tranh thủ ít nhiều thời giờ.

Lão Hoàng đế tít mắt cười hì hì: "Tu Duyên a, tương lai của trẫm, vận mệnh của trẫm toàn bộ đều trông vào khanh. Đúng rồi, bản vẽ thiết kế phải bao lâu mới có?"

"Mười ngày—!"

Tu Duyên suy nghĩ một chút rồi đưa ra một khoảng thời gian.

"Không được. Mười ngày lâu quá"

Lão Hoàng đế trầm giọng nói: "Với trẫm một ngày qua đi là ít đi một ngày, thời gian mười ngày lâu lắm. Như vậy đi, trẫm cho khanh thời gian là năm ngày. Năm ngày sau, trẫm nhất định phải có được bản vẽ đầy đủ để xây dựng Tế Thiên tháp"

Tu Duyên sớm biết rằng lão Hoàng đế sẽ như vậy, cho nên lúc nãy cố ý báo sai thời gian. Kỳ thật bản vẽ kia chỉ cần thời gian ba ngày là lão có thể xong rồi.

"Bệ hạ. Vi thần cam đoan sau bốn ngày sẽ có bản vẽ cho người" Để làm lão Hoàng đế càng thêm tín nhiệm với mình, Tu Duyên cố ý lấy lòng lão.

Lão Hoàng đế quả nhiên nở nụ cười: "Ha ha, không hổ là thần tử trung thành nhất của trẫm. Tốt lắm, tốt lắm, vậy hạn định là bốn ngày—!"

"Việc này không thể chậm trễ, vi thần liền đi chuẩn bị."

Lão Hoàng đế mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa. Phất tay cho Tu Duyên đi ra ngoài.

Đứng ở cửa Thượng thư phòng nhìn bóng dáng Tu Duyên nhanh chóng đi xa lão Hoàng đế cười lạnh nói: "Tu Duyên a Tu Duyên, ngươi thật sự không nghĩ được trẫm đã hiểu tâm tư của ngươi. Trẫm biết chính xác là ngươi cùng Lưu Phong giở mánh khóe. Tuy nhiên trẫm vì Tế Thiên tháp, vì đại kế trường sinh nên trẫm theo ý tứ của ngươi mà không động tới Lưu Phong. Chờ đại kế trường sinh của trẫm hoàn thành, các ngươi đều phải chết. Loạn thần tặc tử, một tên cũng đừng nghĩ tới còn sống"

"Bệ hạ, ngài không lo lắng khi để Tu Duyên và Lưu Phong làm Tế Thiên tháp sao?" Người nói chuyện chính là Xích Long, hiển nhiên là người khác lúc trước cũng ở ngay tại Thượng thư phòng.

Lão Hoàng đế cười lạnh nói: "Bọn họ không dám. Bởi vì trẫm thực sự biết Tế Thiên tháp là gì" Xây dựng Tế Thiên tháp kỳ thật là kiến nghị của Hoàng Đình Đấu Ti. Bọn họ mặc dù không biết công việc xây dựng cụ thể nhưng đã thấy Tế Thiên tháp đích thực. Cho nên, Tu Duyên và Lưu Phong nếu định làm giả là điều không có khả năng.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Xích Long cười hắc hắc nói: "Vi thần trước xin chúc mừng bệ hạ trường sinh bất lão."

"Ha ha, tốt lắm, tốt lắm—!" Lão Hoàng đế nở nụ cười hoan hỉ.

Đang cười cười, đột nhiên lão Hoàng đế gầm gừ: "Trẫm cần nữ nhân, trẫm phải Thải bổ. Trước khi hoàn thành Tế Thiên tháp, trẫm không thể chết được. Xích Long, mau dẫn tiến mười nữ nhân tới đây, trẫm phải Hấp Quang các nàng."
Xích Long há hốc miệng mấp máy môi mấy lần mới dè dặt can gián: "Bệ hạ, mỗi ngày mười nữ nhân liệu có phải quá nhiều chăng."

Lão Hoàng đế sa sầm mặt mày lạnh lùng nói: "Đồ hỗn trướng này, thiên hạ này là của trẫm, trẫm thưởng thức mấy nữ nhân thì có là gì? Cho dù là trẫm muốn nữ nhân khắp thiên hạ đều đến bồi tiếp mình ngủ, thì cũng có sao đâu. Đi nói cho Tổng quản Đại nội, kể từ hôm nay mỗi ngày đều chuẩn bị mười xử nữ. Đồng thời nói cho các nơi, để cho bọn họ gia tăng mua nữ tử, không được để lỡ đại sự của trẫm"

"Thuộc hạ đã rõ—!" Xích Long tuy cảm thấy được hành động của bệ hạ gần đây có chút quá mức, nhưng thân là thần tử nên cũng chỉ có thể buộc tuân theo.

Lão Hoàng đế sa sầm mặt nhìn qua cửa ra bên ngoài lạnh lùng nói: "Vì trường sinh, trẫm không tiếc phải trả bất cứ giá nào. Cho dù dân đen khắp thiên hạ đều chết sạch, trẫm cũng không sợ."

"Xích Long, giờ không còn sớm, ngươi mau đi phân phó"

Xích Long quỳ trên mặt đất cung kính tuân lệnh: "Vi thần xin đi căn dặn thị vệ mang xử nữ lại đây."

Bỏ đi đã xa mà Xích Long còn có thể nghe được lão Hoàng đế gào thét: "Trẫm phải nghịch thiên cải mệnh, trẫm phải vạn tuế, trẫm phải trường sinh bất lão."

"Bệ hạ dường như đã thay đổi?" Xích Long hơi hơi thở dài.


"Lão công, ngày mai chàng thật sự phải đi rồi, thần thiếp không nỡ xa chàng" Liễu Thanh Nghi thân thể trắng ngần nằm trong lòng Lưu Phong cựa quậy nũng nịu nói.

Lưu Phong tay phải ôm thân mình xích lõa của Liễu Thanh Nghi, một tay vuốt ve từ ngọc đồn núng nính đến ngọc nhũ tròn trịa rồi ra sức nhào nặn.

Thực lòng mà nói, phải rời nữ nhân của mình thì trong lòng hắn cũng có chút không tình nguyện. Nhưng hiện giờ không đi cũng không được a, kinh đô còn có bao chuyện lớn chờ hắn về xử lý.

Trọng tâm phát triển bây giờ của Lưu Phong là Phong Thành, kinh đô, rồi Bách Dã, Trường Thanh. Trong đó ở kinh đô biến động lớn nhất, cho nên trong khoảng thời gian này hắn không thể không tọa trấn tại kinh đô.

Hơn nữa, tối hôm qua hắn còn nhận được một tin mật báo, nói là lão Hoàng đế muốn xây Tế Thiên tháp để khẩn cầu ông Trời xin cầu phúc, xin trường sinh bất lão. Lại còn muốn giao cho hắn làm Đốc Tạo sứ. Việc này không phải là nhỏ, Lưu Phong quyết định ngày mai liền quay về để xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Lão công, chàng có nhớ thiếp không?" Liễu Thanh Nghi đầy chờ mong hỏi.

"Nàng muốn nghe nói thật chứ? Vậy giúp ta thoải mái đi rồi ta sẽ nói cho nàng" Lưu Phong nheo nheo mắt nhìn chằm chằm đôi ngọc nhũ đầy đặn của Liễu Thanh Nghi, kéo tay nàng đến chỗ giữa chân mình cười đầy vẻ gian tà.

"Đáng ghét, đại sắc lang." Liễu Thanh Nghi hờn dỗi thốt lên rồi đứng dậy quỳ giữa hai chân hắn. Dùng ngọc nhũ cực đại kẹp tiểu bổng bổng, lắc lư thân mình giúp hắn thoải mái.

"Ha hả, lão bà ngoan ngoãn, kỹ thuật của nàng càng ngày càng tăng tiến—!" Lưu Phong nằm thoải mái trên giường, mãn nguyện hưởng thụ sự phục vụ của nữ nhân, trong lòng nói không nên lời.

"Lão công, đùa như vậy chàng thích không?"

Dùng ngọc nhũ quắp một hồi. Liễu Thanh Nghi lại dúi đầu vào giữa song thối nam nhân.

Kích thích khác thường làm Lưu Phong bùng nổ. Hắn đưa tay đè đầu nữ nhân ở hạ thân, cho tinh hoa trực tiếp bùng nổ ở ngọc chủy.

Liễu Thanh Nghi dường như cũng thực sự hưởng thụ sự bùng nổ của nam nhân, ngọc chủy không để chút nào bị thừa phí.

"Lão công, chàng tệ thực a, để người ta hưởng thế này." Liễu Thanh Nghi dùng ngọc chủy dọn sạch hạ thân nam nhân rồi lại uốn éo đồn bộ trắng ngần rúc vào ngực hắn.

Lưu Phong một tay lấy ôm chặt cơ thể xích lõa của Liễu Thanh Nghi tận hưởng hương thơm mê hồn trên người nàng. Hắn cười hắc hắc, ngón tay tựa như linh xà lại thăm dò khu rừng ẩm ướt của nữ nhân.

Trong phòng lập tức vang lên dập dìu âm thanh nam hoan nữ ái.

Đến nửa đêm, Vương Đông Đông, Tố Nương, Ân Tố Tố, Ân Quý phi, Bạch Vũ, Alice nguyên một đoàn lại tiến vào thề hợp lực đánh bại Lưu Phong.

.

Lưu Phong thì ai đến cũng không cự tuyệt, hùng dũng vác thương ra trận. Đến khi các nữ nhân được mãn nguyện thì cũng tới giữa trưa rồi.

Khuynh Thành cùng Tiểu Linh Nhi không biết gõ cửa bao nhiêu lần. Vì Lưu Phong bố trí lại cấm chế, nên nàng cũng không dám liều nguy hiểm đi rình xem.

"Tỷ phu, huynh muốn chết, đã trễ thế này mới rời giường." Khuynh Thành dường như có chút ghen, Lưu Phong vừa mới mở cửa, nàng liền xông thẳng tới, ôm lấy cánh tay hắn ra sức làm nũng.

Lưu Phong cười hắc hắc: "Gấp cái gì, đợi lát nữa đi."

"Ba ba, Tiểu linh nhi không ở lại, con muốn đi theo ba ba" Mấy hôm trước Lưu Phong cùng Liễu Thanh Nghi đã thương lượng để cho Tiểu Linh Nhi ở lại. Dù sao kinh đô nguy hiểm rất lớn, Lưu Phong không có thời gian chiếu cố tới nhóc.

"Linh Nhi tại sao lại không nghe lời? Ngày hôm qua đã nói như thế nào." Liễu Thanh Nghi nghe vậy, vội vàng đi ra hơi lớn tiếng với Linh Nhi.

Linh Nhi nghe mẫu thân trách cứ mình, lập tức liền cảm thấy có chút ủy khuất, từng dòng ngọc châu bắt đầu rơi xuống: "Mụ mụ, Linh Nhi không muốn rời ba ba. Con với ba ba sẽ cùng một chỗ. Ba ba nguy hiểm, Linh Nhi phải bảo vệ ba ba."

Nghe tình cảm chân thành trong lời Linh Nhi, Lưu Phong thấy cảm động. Thực là nữ nhi tốt, hài tử ngoan. Còn nhỏ như vậy, không ngờ đã nghĩ đến bảo vệ ba ba.

Lưu Phong cũng không biết, những lời này kỳ thật đều là Khuynh Thành Tiểu ma nữ kia dạy cho.

Kỳ thật Linh Nhi lúc đầu đã đồng ý ở lại. Giờ lại thay đổi, tất cả đều do Tiểu ma nữ Khuynh Thành kia xúi giục.

"Lão công, nếu không chàng mang Linh Nhi theo vậy. Linh Nhi tuy còn nhỏ nhưng tu vi lại cao hơn chúng ta, thiếp nghĩ nhóc không bị nguy hiểm." Ân Tố Tố cũng xin hộ.

"Đúng vậy, Phong nhi, ngươi mang theo Linh nhi đi. Hài tử còn nhỏ, đúng là lúc đang cần tình thương của cha, ngươi cũng không thể không phụ trách a." Ân Quý phi cũng nói hộ cho Linh Nhi.

Lưu Phong thấy chúng nữ đều nói như vậy thì cũng đáp ứng: "Được rồi—!"

"Da—!"

Khuynh Thành thấy mục đích của mình đạt được, lập tức thầm hô rồi mang Tiểu Linh Nhi đi. Với nàng mà nói, điều này thật sự là tốt quá. Ngoài việc nàng có bạn chơi thì còn có thể tiếp tục dẫn tiểu tử kia đi làm loạn. Nhất là gây chuyện xong hoàn toàn có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu nhóc.

"Các mụ mụ xinh đẹp vạn tuế—!" Tiểu Linh Nhi cũng hô vang.


Tin tức Hoàng đế phải xây dựng Tế Thiên tháp cầu xin trường sinh nhanh chóng loang ra. Ngay sau hôm Tu Duyên rời khỏi Hoàng cung thì trong giới quan viên quý tộc của đế quốc đã lan truyền rồi.

Không ai biết là ai loan báo đầu tiên. Cũng không ai biết, tin tức là thật hay là giả.

Tuy nhiên đại bộ phận mọi người vẫn tin.

Có người vui mừng, có người buồn lo.

Đối với giới quý tộc cùng quan viên vẫn duy trì trung lập, Hoàng đế trường sinh không thể nghi ngờ là chuyện tốt lành thật lớn. Nhưng đối với thế lực lớn có tâm mưu phản như Yến vương, Đông cung mà nói thì đó là tin tức tối bất hạnh trên đời.

Nhất là Yến vương, từ sau khi biết tin tức này thì cuộc sống hàng ngày trở nên khó chịu a. Nếu phụ hoàng trường sinh thì đám nhi tử, tôn tử bọn họ đâu còn cơ hội.

Nhưng mà theo như lẽ thường từ trước đến giờ thì khả năng tung tin vịt rất lớn. Yến vương cần chứng thực ý kiến này một chút để khỏi phải suy nghĩ.

Nếu đó là ý của bệ hạ thì nó làm xáo trộn mọi dự định lập ra trước đây của Yến vương. Nói cách khác, mưu đồ tạo phản của Vương một lần nữa phải thay đổi lại rồi.

"Vương gia, ngài vội vã tìm bản cung như vậy, phải chăng có việc gì gấp?" Sau khi thấy vẻ lo lắng bất an của Yến vương, Trần Hoàng hậu yêu kiều lướt tới.

"Hoàng hậu, chuyện bệ hạ xây dựng Tế Thiên tháp thì người có biết không? Rốt cuộc là thật hay giả?" Sự việc quan trọng nên Yến vương trực tiếp hỏi luôn.

Trần Hoàng hậu mỉm cười. Trên thực tế từ lúc nhận được thỉnh cầu của Yến vương, nàng liền đoán được tâm tư Yến vương. Về chuyện xây Tế Thiên tháp thì nàng cũng là vừa mới vừa biết đến. Tuy nhiên, khác với mọi người, Hậu biết đến tin đó từ chính bệ hạ.

"Vương gia, ngài vội vàng đến tìm ta như vậy thì ra là vì việc này. Ta còn tưởng rằng là ngài nghĩ tới ta?" Trần Hoàng hậu cố tình ra vẻ thương tâm.

Đồ dâm phụ.

Yến vương trong lòng tức giận đến muốn mắng chửi, nhưng còn phải dựa nhiều vào dâm phụ này, hiện tại còn chưa đến lúc trở mặt. Trấn tĩnh cảm xúc một chút, Yến vương đi tới, dịu dàng nói: "Nương nương, bản vương mấy ngày nay đều nhớ tới nàng, hàng đêm nhớ nàng. Nếu nơi này không phải là hậu cung, ta đã sớm đi tìm nàng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv