Hi Du Hoa Tùng

Chương 660: Hồng Môn yến



Cảm giác được Lưu Phong thật sự tức giận, Lý Hương Quân cũng có chút lo lắng, Khuynh Thành chính là hy vọng duy nhất của Thánh giáo, nếu thật sự nàng ta cùng Lưu Phong làm chuyện đó thì làm sao mà kế thừa Thánh linh đây.
Nghĩ vậy, Lý Hương Quân vội vàng khuyên bảo: "Phong nhi, hãy nghe ta. Ngươi không nên kích động quá, chuyện này quả thật là Khuynh Thành không đúng, nhưng mà ngươi cũng đừng nên quá xúc động như vậy. Ngươi cũng biết, Khuynh Thành bây giờ không thể phá thân được, hãy vì mình là Thánh vương của Thánh giáo mà nghĩ đến tương lai của bổn giáo, không nên quá xúc động."
Mẹ nó, lão tử không vọng động thì làm sao bây giờ?
Lưu Phong cố ý động thân, nhìn Lý Hương Quân đầy vẻ mập mờ: "Làm sao bây giờ?"
"Điều này." Lý Hương Quân tựa hồ có chút khó khăn: "Như vậy đi, nếu do đệ tử ta gây họa, thì sư phụ như ta sẽ gánh trách nhiệm thay nó vậy!"
"Ta sẽ gánh vác." Nhìn vẻ mặt Lý Hương Quân giống như ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, Lưu Phong rất hưng phấn, "cũng tốt" cưỡi đệ tử không được thì cưỡi sư phụ, cách này cũng không tồi nha.
""Đợi Tiểu Linh Nhi đi, chúng ta cũng lên giường." Chúng ta đều là người trưởng thành mà sự việc đã đến nước này thì Lưu Phong cũng không cần phải giả vờ làm gì, nói luôn những suy tính của mình ra.
Lý Hương Quân đỏ mặt, đôi mắt như nước ngượng ngùng nhìn Lưu Phong, thấp giọng nói: "Không cần lại giường, sẽ rất nhanh."
Không đợi Lưu Phong phản ứng, Lý Hương Quân đã bắt được tiểu bổng bổng của hắn mà nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác thật sự rất thành thục.
"Mẹ ôi, còn sốt ruột hơn ta nữa." Lưu Phong không suy nghĩ nhiều, hắn hoàn toàn hưởng thụ hành động này của Lý Hương Quân. Quan hệ của hắn và nàng ta cũng đã đến lúc phải xác định rồi, phải biết rằng, Lý Hương Quân rình coi hắn đã không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng sự việc phát sinh lại ngoài ý liệu của hắn!
Tựa hồ, tại phương diện này Lý Hương Quân rất có bản lãnh, mặc dù còn cách một lớp y phục, nhưng đôi tay nàng vẫn chuẩn xác nắm giữ điểm nhạy cảm nhất trên người nam nhân của Lưu Phong.
Chỉ khoảng hơn mười phút dưới sự kích thích của hai tay Lý Hương Quân, Lưu Phong cũng đã tiết thân, trong khoảnh khắc sắp "gục ngã" hắn rất muốn nén lại nhưng không thể kìm lại được.
: A a, bây giờ thì không có việc gì rồi chứ?"Lý Hương Quân thản nhiên chà tay vào quần Lưu Phong "dù sao ngươi cũng phải thay quần, bẩn thêm tý chút cũng không sao nhỉ?"
Lưu Phong buồn bực một hồi, mịa, đây là cái ngươi gọi là "phụ trách" đấy à.
Chẳng qua ngẫm lại, để cho Lý Hương Quân sờ mó một chút cũng rất là kích thích nha, nhưng mà hôm nay có vẻ hơi vội vàng quá, lại thêm tâm tình không tốt nên không được tận hứng.
Ngay trong lúc Lưu Phong còn đang đánh giá, Lý Hương Quân đã xoay người rời đi."Phong nhi, ngươi ngàn vạn lần không nên có ý đồ cầm thú nếu không sẽ có chuyện đó. Nếu có nhu cầu gì hãy tìm ta, ta sẽ có trách nhiệm." Nói rồi giơ hai tay của mình lên.
Sặc, Lưu Phong đầy hận ý trừng mắt liếc Lý Hương Quân, sau đó vội vàng đóng cửa chuẩn bị thay y phục.
Vừa mới cới được cái quần ngoài ra thì Tiểu Linh Nhi cũng rửa mặt xong, chạy lại, ân cần giúp ba ba lấy quần trong thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mộ Dung Uyển Nhi không được sự cho phép của Lưu Phong, bất ngờ đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa thì cảnh Lưu Phong chỉ có mỗi cái khố và Tiểu Linh nhi trong tay cầm quần của Lưu Phong lại đập ngay vào mắt. Sắc mặt Mộ Dung Uyển Nhi đại biến, nàng nhìn Lưu Phong đầy nghi hoặc.
Lưu Hầu gia thật sự là khóc không ra nước mắt nữa mà. Lão thiên, ngươi định đùa chết ta hay sao chứ. Vì để tránh hiểu lầm ngày càng nhiều, Lưu Phong vội vàng lấy khố mặc vào đi tới: "Uyển nhi, sao vào phòng không gõ cửa vậy, ta đang thay quần áo!"
Mộ Dung Uyển Nhi lạnh nhạt nói: "À, ta thật không biết, xin lỗi."
Nói xong những lời này, Mộ Dung Uyển Nhi lập tức im lặng.
Lưu Phong cảm thấy kì quái, có chút nghi vẫn: "Uyển nhi, nàng không muốn hỏi gì sao?"
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy nhìn Lưu Phong mỉm cười: "Chàng muốn ta hỏi cái gì, chàng không phải chỉ là mặc quần vào sao?"
Lưu Phong nghe vậy trong lòng nhất thời thở ra một hơi, may mà không bị hiểu lầm.
Đúng là nữ nhân tốt mà, không hổ là thanh mai trúc mã với ta, quả nhiên chỉ có nàng mới hiểu được nhân phẩm của ta.
"Mặc dù ta biết ngươi rất háo sắc, nhưng ta nghĩ ngươi cũng sẽ không ra tay với một đứa nhỏ như vậy, điểm này ta còn chút tin tưởng." Mộ Dung Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt to nói.
Lưu Phong lại thêm một trận buồn bực, thì ra là do Linh nhi còn nhỏ mới không bị hoài nghi.
"Trời đã không còn sớm nữa, ngươi nên đi dự tiệc đi "Mộ Dung Uyển Nhi nhắc nhở.
"Ân, ta đi trước đây, Tiểu Linh nhi giao cho nàng chiếu cố."Lưu Phong bảo Tiểu Linh nhi ở lại đi theo Mộ Dung Uyển Nhi, hơn nữa còn để Phi nhi bảo vệ an toàn cho Tiểu Linh nhi.
Về phần Kiếm Linh, tất nhiên là đi cùng Lưu Phong rồi, không có Kiếm Linh uy lực của Hạo Thiên Kiếm sẽ suy yếu đi rất nhiều. Mà có chúa mới biết, Ngô Chi Vinh có bày bố mai phục gì hay không! Cẩn thận vẫn là trên hết!
Đợi Lưu Phong đi rồi, Mộ Dung Uyển Nhi cũng không biết lấy đâu ra một chuỗi kẹo hồ lô mỉm cười hỏi Tiểu Linh nhi: "Linh nhi, a di cho ngươi ăn ngon. Được rồi, tối hôm qua ngươi và ba ba cùng nhau ngủ có sao không?Hắn có khi dễ ngươi không?"
"Cái gì là khi dễ ạ? "Tiểu Linh nhi vui vẻ tiếp nhận xâu kẹo, có chút khó hiểu hỏi lại.
"Cái này." Vừa hỏi đã khiến Mộ Dung Uyển Nhi cảm thấy hơi khó khăn.
Bề ngoài nàng tỏ vẻ không hoài nghi đối với Lưu Phong, nhưng là trong lòng lại có vài phần nghi vấn. Vì sao lại vậy? Nguyên nhân rất đơn giản. Nữ nhân nào bên cạnh Lưu Phong cũng biết Linh nhi trời sinh linh thể, hơn nữa trời sinh linh thể đối với tu chân đích xác là tác dụng rất lớn. Hơn nữa, Linh nhi không phải là con ruột Lưu Phong nên họ mới không khỏi hoài nghi. Huống hồ nhân phẩm Lưu Phong tệ như thế thật không thể trách ai.
Nếu Lưu Phong nghe được câu hỏi của Mộ Dung Uyển Nhi, không biết vẻ mặt của hắn ra sao.
"A, a cũng ko có việc gì, ngươi trước ăn kẹo hồ lô đi, đợi lát nữa a di với ngươi bắt sâu cho chim nhỏ ăn." Mộ Dung Uyển Nhi do dự một chút, cuối cùng cho phép mình tiếp tục hỏi.
Nàng hiều được dạng hỏi đáp đó đối với một cô nương mới năm tuổi thật sự mà nói có chút không công bằng. Phi nhi nghe được lời Mộ Dung Uyển Nhi nói lập tức bay đi.
"Hay nói giỡn, ăn sâu ư? Chẳng bằng giết ta đi "
Mộ Dung Uyển Nhi tựa hồ ý thức được gì đó, thầm nói: "Nó tựa hồ không thích ăn sâu a "
"Lão tử là cao cấp thần điểu, có mà ngươi đi ăn sâu đó "Phi nhi ở xa khinh bỉ nhìn Mộ Dung Uyển Nhi. Vất vả lắm mới cùng Tiểu Linh nhi đại thành hiệp nghị. Nó không hy vọng chủ mẫu tương lai lại sinh ra những hài tử có cùng ý nghĩ đó.
Gặp gỡ những người này, thần điểu thật sự rất đau khổ a.
Lại nói Lưu Phong và Khuynh Thành cùng với một đội hộ vệ đi tới phủ Nguyên Soái. Ngô Chi Vinh ra tận cửa đón tiếp, hướng về phía Lưu Phong chắp tay nói: "Hầu gia, người đã đến, thật là vinh hạnh của Ngô Chi Vinh ta." Mời chào vồn vã, dáng vẻ hết sức nhiệt tình.
Lưu Phong xoay người xuống ngựa, định khách khí hai câu nhưng lại không ngờ Ngô Chi Vinh lại ôm cổ Lưu Phong dùng sức vỗ vỗ lưng hắn giống như hảo bằng hữu nhiều năm ko gặp cười nói: "Hầu gia, mấy ngày nay, các huynh đệ thường nhớ đến chỗ tốt của ngài, hôm nay ta đặc biệt mở yến này để các huynh đệ đáp tạ ân tình của ngài."
Khuynh Thành nghe vậy tự nhiên biết được Ngô Chi Vinh nói chính là việc mở quân kỹ viện. mắt nhìn tướng sĩ tại cổng âm thầm người lạnh, một đám sắc lang, lại còn nói mấy lời hôi thối đó. Đệ tử Thánh giáo mạnh hơn các ngươi nhiều.
"A, a hầu gia, tiến cử cho ngài một vị chiến thần trong quân đội chúng ta, Trần Thanh tướng quân" Sau khi Ngô Chi Vinh thi lễ xong, cười to hướng về phía Lưu Phong giới thiệu một nam nhân trẻ tuổi.
Lưu Phong lập tức cảnh giác, cảm ứng được người này chỉ có sát ý không có hảo ý đối với mình. Mặc dù, hắn rất giỏi che dấu nhưng vẫn không thoát nổi cảm ứng của Lưu Phong. Hắn ngẩng đầu lên quan sát Trần Thanh, từ tướng mạo nhìn không ra vẫn đề gì – mày rậm, mắt to, dáng người khôi ngô, một thân mã phu khí chất toát ra, dám chắc đây chính thị là một quân nhân chuyên nghiệp.
Sự thật là những người như thế càng thêm nguy hiểm.
"Hân hạnh, hân hạnh!" Lưu Phong quay về phía Trần Thanh mỉm cười chắp tay nói.
Ở phía đối diện Trần Thanh cũng chắp tay kính lễ, có vẻ rất lễ độ.
"Được rồi, vị này là hầu tước phu nhân?" Ngô Chi Vinh ánh mắt nhìn về phía Khuynh Thành, cười hắc hắc hỏi.
Mấy ngày nay Khuynh Thành rất ít khi lộ diện nên đối với thân phận của nàng Ngô Chi Vinh một khiếu cũng không thông.
Lưu Phong đang muốn giải thích thì Khuynh Thành đã tự mình nói: "Hiểu nhầm, hiều nhầm rồi, hầu gia chính là tỷ phu của ta, ta chính là tiểu di tử của hầu gia." Nói xong thân thể liền áp vào Lưu Phong.
Lưu Phong khóc không được, cười cũng không xong. Nếu ta là tỷ phu của ngươi, ngươi lại có hành động mập mờ thế này không phải là chủ tâm để người ta bàn tán hay sao?
Quả nhiên, Ngô Chi Vinh thấy thế, cùng với những người xung quanh nhìn Lưu Phong cười mờ ám.
Khuynh Thành một điểm cũng ko quan tâm, bọn họ lại càng tưởng quan hệ hai người là bất chính mờ ám.
"A, a không phong lưu không phải là anh hùng, . Hầu gia xin mời vào bên trong" Ngô Chi Vinh cười cười lôi kéo Lưu Phong vào trong.
Lưu Phong trong lòng thầm mắng, lũ bại hoại này, lão tử không phải là loại người như các ngươi tưởng đâu.
Theo Ngô Chi Vinh đi vào trong phủ, vào tới đại sảnh nhưng lại thấy toàn quân sĩ mặc khải giáp đứng khắp sơn môn.
Trong đại sảnh, yến tiệc đã dọn xong, quy cách hiển nhiên là không thấp. Chẳng qua nghĩ lại, Lưu Phong cũng là một trong những người hàng đầu. Hắn chính là đế quốc hầu tước, cẩm y vệ tuần tra sứ, Phong thành chủ. Thận phận như vậy trong đế quốc cũng đã xếp vào bậc nhất.
Ngô Chi Vinh lối kéo Lưu Phong cùng Khuynh Thành cùng mình ngồi ở vị trí chủ tọa.
"A, a các vị, vị này chính là đế quốc chúng ta trẻ tuổi nhất hầu tước đại nhân, cũng là viễn chinh đại tiên phong! "
Trong đại sảnh, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Phong nên Ngô Chi Vinh trước hết phải giới thiệu qua.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này chính là tiều di tư của hầu tước đai nhân" Chần chờ một chút, Ngô Chi Vinh cũng giới thiệu về thân phận Khuynh Thành.
Tiểu di tử?
Trong đại sảnh nhất thời vang lên một trận cười.
Hàm nghĩa của tiếng cười thiết nghĩ không cần nói cũng biết. Mấu chốt là Khuynh Thành lúc này đang ôm lấy tay Lưu Phong, vẻ mặt chính là hạnh phúc ngọt ngào.
Lưu Phong nhìn thấy Ngô Chi Vinh cười đểu, mịa, lão đầu, ta rất là trong sáng nha. Ngươi cười cái gì.
"Hầu gia, trong này đều là tướng quân trên đế quốc, đều là anh dũng thiện chiến tướng sĩ" Ngô Chi Vinh cười nói."Các huynh đệ, sau này chúng ta sẽ cùng Hầu gia kề vài tác chiến, mọi người cùng kính Hầu gia một chén, đêm nay không say ko về."
Tử lão đầu nói chuyện này cũng không biết đỏ mặt. Lũ này mà cũng có thể xưng anh dũng thiện chiến sao? Nếu quả thật như thế, lão hoàng đế lần đầu tiên viễn chinh sao lại thất bại thảm hại như thế được?
Chẳng qua những lời này Lưu Phong tịnh không có nói ra, ngược lại cười to chủ động nâng chén trước nói: "Nguyên soái khách khí rồi, sau này ta sẽ làm phiền các huynh đệ chiếu cố nhiều, ta xin kính trước một chén" Nói xong hắn lập tức uống hết một chén rượu
Dù gì cũng là hầu tước, các quan tự nhiên sẽ phải nể mặt. Sau khi Lưu Phong nâng chén, mọi người cũng đều nâng chén lên chúc.
Chẳng ngờ Trần Thanh ngồi cùng bàn với Lưu Phong không có hành động gì chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay cả chén rượu cũng không động đến, rất hiển nhiên hắn không cấp cho Lưu Phong một chút mặt mũi nào!
Lưu Phong biết tên này đối với mình hết sức không thoải mái. Chẳng qua đối với tiểu nhân vật thế này không đáng để hắn để ý tới. Lưu Phong đã sớm nhìn ra hắn là một tiểu kim đan kì tu chân giả, cũng là người có chút thế lực tại quân doanh. Nhưng trong mắt Lưu Phong hắn cũng không là gì hết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv