Hi Du Hoa Tùng

Chương 599: Chủ Nhân Sau Lưng



Hắc y nhân hạ ý thức nhìn thi thở đồng bọn, không tự chủ được lùi lại vài bước.
Kiếm Lưu Phong chậm rãi vung lên.
Hắc y nhân tuyệt vọng nhắm con mắt lại, quyết tâm nói: "Ta sẽ không nói bất cứ cái gì cho ngươi, ngươi giết ta đi."
Lưu Phong ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, Hắc y nhân này lại lựa chọn như vậy, hắn không nghĩ tới, Hắc y nhân này lại không hề sợ chết ah.
Chính vì vậy, Lưu Phong không khỏi càng thêm tò mò, có khả năng phái ra sát thủ như vậy, chủ nhân sau lưng hắn tuyệt đối không bình thường.
Lưu Phong đang suy nghĩ, chính mình lại đắc tội với người nào ah.
"Ngươi thật sự không sợ chết?" Lưu Phong quát một tiếng, một đạo sát khí theo đó bao bọc lấy Hắc y nhân.
Hắc y nhân mặc dù sắc mặt tái nhợt, sợ hãi không thôi, nhưng là vẫn kiên trì không nói. Rất hiển nhiên, người này đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Bình thường dưới tình huống thống khổ như vậy, hắn đều có thể chịu được.
Ngay lúc này, Lưu Phong nghe được trong trời đêm truyền đến vài tiếng hô rất nhỏ, hiển nhiên lại có người đến. Hơn nữa cũng là sát thủ ah.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thoáng do dự một chút, trong tay trường kiếm nhất thời đánh ra, đem tên Hắc y nhân không chịu khuất phục giết chết.
Lập tức, hắn đón tiếp sát thủ đến tiếp ứng. Vì muốn hắn sống sót, nên Lưu Phong cũng không có dùng kiếm, mà chỉ dùmg nắm tay hướng tên nọ đi tới.
"Ầmmm!" một tiếng, tên nọ ngực bị Lưu Phong đánh trúng, máu tươi phun ra, té xuống đất.
Một quyền này của Lưu Phong đã đánh trúng lục phủ ngũ tạng của tên nọ làm trọng thương, hắn muốn từ trong miệng tên này biết được Chủ nhân sau lưng, nên không làm cho hắn mất mạng.
Lưu Phong khí thế mạnh mẽ ánh mắt chậm rãi liếc nhìn tên nọi, trầm giọng nói: "Nói, ai phái các ngươi tới, nếu không nói thì hãy lấy hai người bọn họ làm gương ah."
Người nọ hạ ý thức nhìn bốn phía một chút, mới phát hiện hai sát thủ cường đại của Thiếu gia đã bị giết chết.
Thấy như vậy, hắn nhất thời hoảng sợ, thân thể run rẩy không ngừng.
Bất quá hắn cũng không có nói cho Lưu Phong biết Chủ nhân sau lưng. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng thủ đoạn của Thiếu gia, nếu hắn nói cho Lưu Phong biết, tương lai sẽ sống không bằng chết.
Lưu Phong thử nghiệm vài lần, nhưng cũng không cách nào bắt hắn mở miệng.
Vì thế, hắn quyết định tạm thời gác lại chuyện vào cung, hắn quyết định đem tên nọ tới lao ngục của Cẩm Y Vệ, để các Phiên Tử làm cho hắn mở miệng ah.
Thủ đoạn bức cung của Phiên Tử, Lưu Phong đã từng chứng kiến một lần, mắc dù rất vô nhân đạo, nhưng hiệu quả cũng rất cao.
Lưu Phong mang tên nọ trước tiên giao cho Phiên Tử để họ mang về thẩm vấn, còn mình trở về Thiên Thượng Nhân Gian, báo bình an cho các nữ nhân.
Ngay sau đó, hắn liền chạy tới lao ngục của Cẩm Y Vệ.
Sau khi bước qua cánh cổng sắt, một mùi khó ngửi bốc lên, Lưu Phong không khỏi nhíu mày lại.
"Tuần Sát Sử đại nhân, Phùng đại nhân đang tự mình phỏng vấn tên sát thủ, phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả." Một tên giám ngục vội vàng chạy đến báo cáo với Lưu Phong.
"Dẫn ta đến đó."
Ngay sau đó, Lưu Phong theo tên giám ngục đi tới Phòng tra tấn, trên đường đi khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, tiếng ẩu đả và mắng chửi.
Vào trong phòng tra tấn, chỉ thấy bên trong âm trầm cực độ, trên tường treo đầy các dụng cụ tra tấn: kềm lửa, chùy, kẹp trúc, roi da. các dụng cụ này mặt trên đều dính máu, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác nổi da gà.
"Hầu gia, người đã đến, tiểu tử này rất kín miệng, cho tới bây giờ vẫn chưa chịu khai. Bất quá, người yên tâm, ta có biện pháp làm cho hắn mở miệng." Phùng Nguyệt nhìn Lưu Phong tới liền vội vàng đón tiếp.
Nếu chỉ tính trong Cẩm Y Vệ, thì Lưu Phong là thuộc hạ của Phùng Nguyệt, nhưng thế lực hôm nay của Lưu Phong, cùng với sự tín nhiệm của Hoàng Đế, lại còn là Hầu tước của Đế quốc. Cho nên Phùng Nguyệt cũng không dám xem Lưu Phong là thuộc hạ, mỗi lần gặp mặt đều rất khách khí và cung kính.
"Làm phiền đại nhân rồi." Lưu Phong mỉm cười, quay người lại, liền thấy một người bị treo trên cây cột sắt, một đại hán toàn thân máu me đầm đìa.
Mấy tên Cẫm Y Vệ Phiên tử đang cầm roi da, hung hăng đánh lên người nọ.
Lưu Phong phát hiện, thủ đoạn của các Phiên Tử này cũng quả nhiên độc ác, bọn họ dùng roi da đánh ngươi, thỉng thoảng còn tạt lên một ít nước muối.
Đối với vế thương nước muối quả thật sẽ gây ra đau đớn kinh khủng ah.
Lưu Phong đang nhìn, tên này quả nhiên kín miệng, nhưng là mỗi roi quất xuống, hắn vẫn không nhịn được phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn, con mắt có chút nheo lại, cười lạnh một tiếng nói: "Nói, ai là chủ nhân sau lưng ngươi."
Tên sát thủ vốn mắt đã nhắm nghiền, nghe tiếng Lưu Phong, hắn cố gắng mở mắt nhìn Lưu Phong một cái nói: "Ta cái gì cũng sẽ không khai."
Phùng Nguyệt nghe vậy trong mắt hung quang chợt lóe, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nhìn tên sát thủ một cái.
Hắn nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Có thể dưới cực hình của Cẩm Y Vệ mà tới bây giờ vẫn không ai, ngươi là người đầu tiên. Nói thật đi, ngươi là người kiên cường, bất quá ta khuyên ngươi, nên khai ra càng sớm càng tốt, bọn ta còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới ah."
Sát thủ rên rỉ một tiếng, chậm rãi nhướng hai mắt lờ mờ nhìn Phùng Nguyệt, khóe miệng lộ ra một tia hận ý: "Cho ta sảng khoái sao."
Phùng Nguyệt cười lạnh một tiếng, ngừng lại trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng là ta có thủ đoạn có thể làm cho ngươi sống không bằng chết."
Quay đầu lại, Phùng Nguyệt nhìn một tên Phiên Tử nói: "Chuẩn bị Cung hình."
Sát thủ nghe vậy, thân thể run mạnh: " Các ngươi là ác ma, ngươi giết ta đi, cấp cho ta sảng khoái ah."
Nghe vậy, Lưu Phong liếc mắt nhìn gương mặt không còn chút máu của người nọ. Mẹ kiếp, ngươi tới giết ta, bây giờ rơi vào tay ta, lại còn chửi ai chứ? Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Chết thì dễ cho ngươi quá, phải cho ngươi từ từ hưởng thụ."
Lưu Phong trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, phân phó Phiên Tử tiếp tục tra khảo.
Phùng Nguyệt trong mắt hung quang chợt lóe, hướng sát thủ, âm thanh lạnh lùng nói: "ngoại trừ Cung hình, bọn ta còn cấp cho ngươi một hình pháp sống không bằng chết, chúng ta sẽ nhét côn vào đồn bộ ngươi (câu này ghê wa!)."
Sá thủ trong mắt hiện lên sự sợ hãi, thân thể liều mạn giãy dụa, trong lòng thầm than, hắn một thân công lực bị Lưu Phong giam cầm, cũng không thể trốn thoát.
"Cuối cùng chúng ta sẽ lột da đầu ngươi, đổ độc thủy vào trong, đem da toàn thân ngươi lột ra." Độc thủy Phùng Nguyệt nói đến, công hiệu cũng giống như thủy ngân bình thường, đổ từ đầu xuống thân thể, kinh mạch trong nháy mắt sinh ra co rút, khiến cho da bong ra, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.
Tên sát thủ nghe vậy cũng không chịu được nữa, vội vàng cầu khẩn: " Không nên, không nên như vậy, ta cái gì cũng nói."
Phùng Nguyệt và Lưu Phong cười, phân phó đem hình cụ cất đi.
Sát thủ nhìn Lưu Phong một chút, vội vàng nói: "Hầu gia, ta tất cả đều nói cho người, người có thể cho ta một chút sảng khoái không?"
Lưu Phong gật đầu nói: "Nhìn ngươi có thể coi là một hán tử, ta đáp ứng ngươi."
Sát thủ nghe vậy, trên mặt nhất thời hòa hoãn một chút.
Ngừng một chút, hắn vội vàng nói: "hầu gia, chúng ta chính là sát thủ của Mộ Dung thế gia, chính là Mộ Dung Vũ thiếu gia phái chúng ta tới giết người."
"Mộ Dung Vũ?" Lưu Phong suy nghĩ một chút, hỏi: "chính là con trai của Mộ Dung Bác Lão nhị của Mộ Dung thế gia? Hắn tại sao cho người tới giết ta?"
Sát thủ lắc đầu: "Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc."
Là Mộ Dung Vũ sao? Tốt lắm, ta không tìm ngươi phiền toái, ngươi ngang nhiên vô cớ phái người tới giết ta.
"Phùng đại nhân, ta có việc đi trước, về phần huynh đệ nay, làm theo ý hắn, cho hắn sảng khoái ah." Lưu Phong nói một tiếng công đạo, xoay người rời đi.
Chạy tới Mộ Dung Thế gia, Lưu Phong cũng không đi tìm Mộ Dung Uyển Nhi, cũng không kinh động vợ chồng Mộ Dung Thiên.
Hắn từ một nơi bí mật bắt một tên gia đinh, hỏi ra vị trí biệt viện của Mộ Dung Bác, lập tức đi vào.
"Người nào? Đứng lại."
Ngay khi Lưu Phong vừa mới tiến vào, đột nhiên trong sân hiện lên một người, ngăn cản Lưu Phong.
Lưu Phong hơi kinh hãi, không đáp hỏi lại: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ Mộ Dung Lôi, là hộ pháp của biệt viện này, ngươi là ai? Vì sao đêm khuya xông vào đây, có dụng ý gì?" người nọ cũng không giấu diếm thân phận của mình.
Nói đến Mộ Dung Lôi, hắn cũng là một nhân vật quan trọng ah.
Kỳ thật, thân phận thật sự của hắn chính là nhị thúc của Mộ Dung Bác. Năm đó bởi vì tranh đoạt gia trang thất bại nên tâm tình nguội lạnh, tự nguyện làm hộ pháp tại biệt viện của Mộ Dung Bác. Bất quá, thân phận địa vị của người này trong Mộ Dung gia tộc cũng không kém. Hơn mười năm qua, hắn không có ra khỏi biệt viện, nên hắn cũng không có nhận ra Lưu Phong.
"Ta đến tìm Mộ Dung Vũ." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Mộ Dung Vũ phái người hành thích ta, ta đến tìm hắn hỏi một chút, hắn tới cùng tại sao lại hạ độc thủ với ta?"
"Ngươi muốn tìm Vũ nhi gây phiền toái?" Mộ Dung Lôi hừ lạnh một tiếng nói: "Nhìn ngươi cũng là người trong tu chân giới, cũng không làm khó ngươi, ngươi đi đi."
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: "Ta đến đây để tìm Mộ Dung Vũ, đòi lại công đạo."
"Vậy đừng trách ta không khách khí." Nói xong, trong con ngươi của Mộ Dung Lôi hiện lên một đạo sát khí.
Lưu Phong quát lạnh một tiếng, nói: "Xem ra ngươi cũng không phải là một người tốt." Nói xong, Lưu Phong xuất nhuyễn kiếm, hướng quanh thân Mộ Dung Lôi đánh tới.
Mộ Dung Lôi không nghĩ tới Lưu Phong dám ở đây động thủ với hắn, cả kinh, đồng tử co rút, vội vàng xuất ra trường kiếm ngạnh kháng.
Đối mặt công kích của Lưu Phong, lựa chọn duy nhất của Mộ Dung Lôi đó là nghênh chiến.
Lưu Phong đem năm phần lực lượng xuất ra, sát khí bao phủ phạm vi mấy trượng, kiếm quang chói mắt bắn ra. Mộ Dung Lôi chỉ cảm thấy khó mở mắt, chân đứng không vững.
"Ầmm!"
Một tiếng nổ vang lên, công kích của cả hai hợp lại một chỗ, Mộ Dung Lôi chỉ cãm thấy khí huyết nhộn nhạo, cơ hồ đem đấu chí của hắn đi mất.
Ngay lúc này, hắn mới biết chính mình đã nhìn nhận sai, người trẻ tuổi trước mắt quả nhiên bản lĩnh rất cao ah.
Ngay khi Mộ Dung Lôi chuẩn bị xuất chiêu, thì công kích thứ hai, thứ ba của Lưu Phong đã đâm tới. Mộ Dung Lôi tránh né không kịp, ngực phải bỗng nhiên đau nhức, đã bị đánh trúng.
Mộ Dung Lôi khi tiếp chiêu này, lập tức ngã trên mặt đất, trường kiếm trong tay cầm không chắc, cũng rơi xuống mặt đất.
"Lão nhân gia, xem ra ngươi cũng chỉ có thế thôi, nói cho ta biết Mộ Dung Vũ ở đâu?" Lưu Phong chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.
Mộ Dung Lôi lập tức đứng lên, chuẩn bị tiếp tục đánh Lưu Phong. Nhưng không tưởng được, vừa mới đứng lên thì ngực nhất thời kịch liệt đau đớn, trong cơ thể khí huyết bốc lên, cực kỳ thống khổ, quỳ xuống đất.
Ngay lúc này, nghe được tiếng đánh nhau, Biệt viện hộ vệ đã tới, vây quanh Lưu Phong.
Lưu Phong huýt sáo một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay quang mang tăng vọt, kiếm khí phóng ra, tràn ngập không gian tại đây, hơn nữa tập trung trên người những tên hộ vệ.
"Giết!"
Một tên cầm đầu quát lên một tiếng, lập tức chỉ huy thuộc hạ đồng thời hướng Lưu Phong công kích.
Lưu Phong khinh thường cười cười, huy động trường kiếm trong tay nghênh đón.
Một trận âm thanh binh khí giao nhau củng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười mấy tên hộ vệ, toàn bộ ngã xuống đất chết, không còn một tên sống sót.
Mắt thấy kiếm đạo của Lưu Phong xuất quỷ nhập thần, Mộ Dung Lôi trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng cùng căm phẫn. Nếu Mộ Dung Vũ ở đây, hắn sẽ đánh cho một trận, ngang nhiên dám mang đến cho Mộ Dung gia trang một đối thủ cường đại như vậy.
"Ta hỏi ngươi lần cuối, Mộ Dung Vũ ở đâu?" Lưu Phong ánh mắt chuyển hướng lên người đang nửa sống nửa chết Mộ Dung Lôi, lạnh lùng hỏi.
"Hắn nghe được tiếng đánh nhau, chắc đã chạy vào mật thất, ngươi có thể đến đó tìm." Mộ Dung Lôi có chút thở dài nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi cuối cùng là ai?"
"Lưu Phong!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv