Hi Du Hoa Tùng

Chương 592: “Phụ tử” gặp mặt



Đúng lúc khần yếu thì vang lên tiếng huýt gió, xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số đạo hắc khí. Chỉ lát sau đã xuất hiện vô số lệ quỷ bao quanh bốn phía, trong tay đều cầm đao kiếm, mặt mũi dữ tợn trông rất đáng sợ.
"Lưu Phong, để xem ngươi làm the?" Thanh Long thấy mình được giúp đỡ thì trong lòng thấy mừng rỡ, khôi phục lại lòng tin, chuẩn bị đại chiến thêm hồi nữa.
Bạch hổ còn chưa kịp kêu tốt, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hắn cảm ứng một cỗ thần tức cường đại đang hướng phía này kéo tới.
"Lũ tiểu quỷ các ngươi còn không có cút ngay." Một tiếng quát uy nghiêm nhất thời vang lên ngay bên người Thanh long, Bạch hổ và các quỷ tướng.
Bị lực lượng tuyệt đối áp chế (ép), Thanh Long, Bạch Hổ cùng lũ quỷ tướng chung quanh trong đầu căn bản không hề có ý niệm phản kháng.
"Hài tử, ngươi đến rồi sao?"sau khi Thanh Long, Bạch Hổ lui ra, trong điện truyền ra một tiếng gọi thân thiết.
Lưu Phong có chút động tâm, hắn đoán rằng, đây là người cha tiện nghi đang gọi mình, hơi do dự một chút rồi vội nói: "Phụ thân, là người sao?"
"Hài tử, thật sự là ngươi?" Lập tức trong điện hiện lên một đạo quang ảnh. Sau khi ánh sáng rực rỡ tan hết thì hiện ra một nhân ảnh.
Lưu Phong vẫn rất tò mò về cách làm người của thái tử (ý chỉ cách đối nhân xử thế), giờ thấy hắn hiện thân thì vội nhìn kỹ lại. Chỉ thấy một khuôn mặt tuấn mĩ, con ngươi trong suốt sáng ngời thâm thúy, mơ hồ có thể cảm nhận một khí tức tĩnh lặng tự nhiên. Thân bào tử (áo dài, kiểu mấy thằng công tử TQ ngày xưa nó hay mặc ấy) trắng muốt lộ vẻ nho nhã, quả nhiên là một mĩ nam tử hiếm gặp.
Lưu Phong vẫn tự hào với dung mạo kiếp này của mình, nhưng hôm nay thấy thái tử mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Bất quá cũng khó trách, có thể sinh ra con là Chu Phong tuấn tú như thế, thì dĩ nhiên người cha cũng phải là cực phẩm nam nhân.
Khi Lưu Phong đánh giá thái tử, thì thái tử cũng đánh giá lại Lưu Phong, nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận, mi tước mục thâm (mày nhọn ánh mắt sâu xa). Khuôn mặt tuấn tú, mơ hồ có thể nhìn ra được bóng dáng của hắn.
"Hài tử, ngươi đã vào hoàng lăng?" Thái tử gật đầu hài lòng. Trong giọng nói mang theo sự kinh ngạc: "Hài tử, ngươi đã tu thành tử hư chân long quyết sơ giai tam cấp (tầng thứ ba)? Thật không thể tin được, mới chỉ có vài ngày thôi a, xem ra đây đều là ý trời à."
"Nào, lại đây cho ta xem. Trong người ngươi tại sao lại có ba nguyên anh?" Thái tử tu vi cao thâm, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn thấu tu vi của Lưu Phong, ánh mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Lưu Phong cũng không giấu diếm, vội đem chuyện mình mang thái âm thất tinh quyết nói cho thái tử.
Thái tử nghe vậy thầm thán phục, trên đời lại có kỳ công như thế.
"Hài tử, lại đây cho ta nhìn thật kỹ." Sau khi kinh ngạc giây lát, thái tử trên mặt toát ra vẻ hiền từ của người cha.
Hắn vội nắm lấy tay Lưu Phong mà nhìn ngắm kỹ lại mấy lượt.
"Hài tử, ta không ngờ ngươi có thể đạt được thành tích như thế, xem ra Điềm nhi cũng không phụ lòng ta?" Lúc thái tử lâm chung. Từng nhờ thái tử phi chiếu cố Chu Phong. Hắn thấy thành tích của Lưu Phong hôm nay, nghĩ đó là công lao thái tử phi nên trong lòng cảm kích vạn phần.
Chuyện lúc trước, mặc dù thái tử phi có chút quá đáng, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng là do hắn thay lòng đổi dạ trước. mấy năm trôi qua thái tử cũng đã thấy thông suốt.
Điềm nhi? Người cha tiện nghi này đang nói thái tử phi sao?
Ngược đời, lão nhân gia ngươi thật sự là hồ đồ rồi. Mụ tiện nhân kia đối với ngươi như thế, lại đối xử với con mình như thế. Ngươi còn nói nàng ta không phụ lòng ngươi sao.
Không được. ta phải vạch trần tội ác của mụ đàn bà này.
Lưu Phong cẩn thận dò hỏi: "Phụ thân, Điềm nhi là ai?"
Thái tử nghe vậy thì cả kinh: "Sao lại vậy? Ngay cả nhũ danh của mẫu thân ngươi mà ngươi cũng không biết sao?" Thái tử đột nhiên có chút hoài nghi, đây là con mình sao? Sao ngay cả đến cả nhũ danh của mẫu thân nó mà nó cũng không biết.
"Nàng là." Thái tử cẩn thận nhìn Lưu Phong lại lần nữa, đây không phải con mình thì còn là ai? Mặc dù mấy chục năm không gặp, nhưng dù sao cũng là cha con, nhất là cái tướng mạo này.
"Đúng rồi, thất tinh đế vương ấn."
"Hài tử, cởi quần ra." Thái tử đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Lưu Phong nghe vậy thì cảnh giác nhìn thái tử.
Quái thật, chẳng lẽ người cha tiện nghi này lại có ý đồ xấu với ta sao?
Trời ơi, đây là thân thể con ngươi đó, đừng có tính làm bậy nha.
"Tiểu tử thúi. Nghĩ đi đâu vậy? Còn không mau cởi quần ra, để ta xem thất tinh đế vương ấn." Thái tử tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong, cười mắng.
Lưu Phong nghe vậy mới thở dài một hơi.
Mẹ nó, nhất thời nóng vội mà quên mất thất tinh đế vương ấn. Nó tượng trưng cho thân phận lão tử đấy, phỏng chừng đợi người cha tiện nghi này kiểm chứng xong thì sẽ hết hoài nghi.
Lưu Phong liền cởi quần. dù cởi quần trước mặt nam nhân, nhưng tốt xấu gì thái tử cũng là cha hắn nên cũng không hại gì.
Đợi Lưu Phong cởi quần ra, thái tử lập tức kháp khởi một đạo pháp quyết (bấm ngón tay thực hiện pháp quyết), một đạo kim quang bắn tới, lập tức thất tinh đế vương ấn trên mông Lưu Phong hiện ra.
Thái tử nhìn kỹ, trong lòng nhất thời thấy mừng rỡ, đưa tay vỗ mông Lưu Phong đánh"tét" một cái, cười nói: "A a, quả nhiên là con ta."
Lưu Phong cũng thầm tặc lưỡi, lúc trước Trương Thiên Sư vì để xem thất tinh đế vương ấn mà hộc cả máu, thái tử người ta lại lợi hại hơn, chỉ nhẹ nhàng thực hiện một cái pháp quyết là giải quyết được vấn đề.
Cuối cùng thì người ta cũng là người sắp thành tiên a.
Sau khi kéo quần lên, Lưu Phong cười nói: "Phụ thân đại nhân, người sắp thành tiên sao? Có thể giúp ta chút chuyện được không?" Mục đích của Lưu Phong rất đơn giản, hi vọng thái tử có thể ra tay giúp tiêu diệt lão tặc Vô Cực Thần Quân.
"Hài tử, chuyện hỗ trợ trước tiên đừng nói vội, ta hỏi ngươi. Sao ngươi lại không biết nhũ danh mẫu thân ngươi." Thái tử có chút kỳ quái hỏi.
Lưu Phong nghe vậy, cố ý giả bộ đau buồn, chua xót nói: "Cha. Ta không có mẫu thân."
"Đồ hỗn trướng, ngươi thế nào lại không có mẫu thân?" Thái tử khi còn sống đọc nhiều kinh thư, rất xem trọng nghĩa liêm sỉ hiếu. Bây giờ nghe Lưu Phong nói vậy thì cực kỳ tức giận.
Lưu Phong ủy khuất nói: "Phụ thân đại nhân. Người khoan hãy trách ta, nghe ta giải thích đã."
Ngừng lại một chút, Lưu Phong ngẩng đầu, nhìn thái tử hỏi: "Phụ thân, người nói con biết. Điềm nhi mà người nói có phải là thái tử phi không?"
"Đúng. Là nàng." Thái tử càng cảm thấy kỳ quái, hài tử này sao lại gọi mẫu thân là thái tử phi. Năm đó hắn cùng thái tử phi có ước định. Nàng sẽ chiếu cố hài tử này, hơn nữa còn giấu diếm thân phận hắn. Để hắn tưởng rằng hắn là con ruột nàng, nhưng xem tình hình hiện nay, hài tử này tựa hồ.
"Phụ thân. Người nghĩ thái tử phi là người thế nào?" Lưu Phong nhẹ giọng hỏi.
Thái tử nghe vậy khẽ cau mày, đưa tay sờ trán Lưu Phong: "Hài tử, ngươi không phải là bị bệnh chứ, sao lại nói nhảm như vậy. Thái tử phi là mẫu thân ngươi, cũng là thê tử ta, nàng một tay nuôi dưỡng ngươi thành người, lại có thành tích như thế thật không dễ dàng gì."
Sặc, người cha tiện nghi ơi, ngươi bị lừa rồi.
Lưu Phong vội nói: "Phụ thân đại nhân, người nhầm rồi. thái tử phi là một xà hạt độc phụ (người phụ nữ độc ác như rắn rết). Con không phải do nàng nuôi lớn, mà trái lại còn thiếu chút nữa chết trên tay nàng."
Lời này vừa nói ra, thái tử nhất thời kinh hãi, nếu không phải lúc trước nhìn thấy thất tinh đế vương ấn thì hắn còn tưởng Lưu Phong là"hàng giả" nữa.
"Hài tử, ngươi nói thật sao? Tới cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thái tử thấy Lưu Phong vẻ mặt nghiêm trang không giống như đang nói dối thì vội hỏi nguyên do.
Lưu Phong cố gắng rơi vài giọt nước mắt, khóc rống lên, vội đem mọi chuyện về thái tử phi kể lại một lượt cho thái tử nghe.
Thái tử nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong mắt xuất hiện một đạo sát khí: "Tiện nhân, nàng dám đối với ngươi như vậy. Hài tử, là ta không tốt, khiến ngươi phải chịu khổ rồi." Thái tử sau khi chết, vẫn đợi vài chục năm ở Phong Linh cung. Có vài thuộc hạ khô khan, ngoài Tiểu Thiến đã ra bên ngoài ra thì chưa từng đi khỏi nơi này. Đối với chuyện bên ngoài cũng chẳng biết. Cho đến nay hắn vẫn tưởng lúc trước tha thứ cho thái tử phi thì nàng ta sẽ đội ơn mà chiếu cố cho hài tử hắn. Nhưng ai mà ngờ được tiện nhân kia cư nhiên dám lại mang con hắn vứt trên Đại Tuyết Sơn. Nếu không phải ông trời chiếu cố, hài tử này chỉ sợ đã chết rồi.
"Hài tử, ngươi nói là mấy vị tiên tử ở Vân Mộng trạch, Phiêu Hương cốc nuôi lớn ngươi. Ngươi nói tên các nàng xem nào, không chừng ta biết các nàng đó?" Thái tử đột nhiên hỏi.
Lưu Phong vội đem tên bốn vị tôn sư nói ra một lần.
Thái tử nhất thời kinh hãi: "Ngươi nói đại sư tôn ngươi là Tần Thủy Dao, Tần tiên tử?"
Lưu Phong cũng thấy khó hiểu: "Phụ thân. Người biết đại sư tôn ta sao?"
Thái tử gật đầu nói: "Ân, Vài chục năm trước, ta và đại sư tôn ngươi từng có duyên gặp mặt, không nghĩ được, ngươi lại là môn hạ của nàng. Ân, tốt, rất tốt."
"Hài tử có chuyện này ngươi phải đáp ứng với ta?" Thái tử đột nhiên trong mắt hiện lên đạo sát ý: "Có cơ hội, giết thái tử phi giúp ta." Năm đó chuyện nàng hạ độc giết mình thái tử còn có thể tha thứ. Nhưng nàng đem con mình vứt trên Đại Tuyết Sơn, xà hạt độc phu đến mức này sao có thể tha thứ được.
Thái tử bây giờ hết sức hối hận, lúc đầu không nên mang con mình giao cho nàng nuôi dưỡng, nếu không có thượng thiên chiếu cố, sợ rằng kiếp này hai phụ tử không còn cơ hội gặp lại nữa.
Lưu Phong hơi kinh hãi, cũng có chút đau đầu. Thái tử cũng thật là, bảo con mình đi sát hại mẫu thân. Vốn việc này là Lưu Phong cũng có thể làm, nhưng hắn đã hứa với Chu Phong rồi.
"Phụ thân, thái tử phi dù sao cũng là mẫu thân con. Nàng bất nhân nhưng ta không thể bất nghĩa." Lưu Phong tính đánh bài thoái thác.
Thái tử nghe vậy, thầm gật đầu, quả có phong phạm của một bậc hiền vương.
"Hài tử, ngươi nghe ta nói. Nàng không phải mẹ ruột của ngươi." Chuyện đến nước này thái tử cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa, quyết định nói sự thật cho hắn.
Lưu Phong nghe vậy hơi kinh hãi: "Phụ thân, người nói gì? Người nói nàng không phải mẫu thân ta."Lưu Phong nhất thời đầu to như đầu bò, như thế này là thế nào. Nói chuyện cả nửa ngày, đến cả mẫu thân cũng là giả.
Thái tử gật đầu: "Không sai, nàng không phải mẹ ruột của ngươi."
Lưu Phong vội hỏi: "Phụ thân, rốt cục là có chuyện gì? Người có thể nói cho con được không?"
Thái tử hơi do dự một chút, đem chuyện năm đó nói đơn giản qua cho Lưu Phong.
Lưu Phong nghe vậy cảm thấy một trận buồn bực. Nói tới cùng vẫn là do phong lưu mà gây họa. Bất quá cũng phải nói, lòng đố kị của thái tử phi cũng quá lớn đi. Người ta tốt xấu gì cũng là thái tử, tam thê tứ thiếp thì có gì là không đúng.
Mẹ nó, gặp phải loại đàn bà như vậy thật là quá xui xẻo mà. Lòng thù hận cũng quá lớn.
Lưu Phong vẻ đồng tình với người cha tiện nghi này, nhìn thái tử mà ánh mắt hơi kích động: "Phụ thân, vậy người có thể nói cho ta biết mẹ ruột ta là ai được không?" Nếu thái tử phi không phải, thì mẹ ruột của Chu Phong là ai?
Thái tử nghe vậy, mặt đổi sắc mấy lần, vẻ do dự hiện ra rõ ràng: "Xin lỗi hài tử, tạm thời ta không thể nói cho ngươi."
Lưu Phong tha thiết hỏi: "Phụ thân tại sao vậy? Chẳng lẽ ta ngay cả mẫu thân mình cũng không có quyền được biết sao?"
Thái tử áy náy nói với Lưu Phong: "Xin lỗi hài tử, có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Ít nhất bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi được."
"Phụ thân, người đối với ta như vậy có công bằng không?" Lưu Phong có vẻ hơi kích động: "Ta sau khi sinh đã không được hưởng tình thương của cha mẹ. Chẳng lẻ ta ngay cả quyền được biết cũng không có sao?"
Thái tử thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Hài tử, ta cũng không gạt ngươi nữa, mẫu thân ngươi đã chết rồi."
"Đã chết?" Lưu Phong đầu ta ra gấp rưỡi nữa. Chu Phong ơi Chu Phong, ngươi thật đáng thương a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv