Hi Du Hoa Tùng

Chương 498: Kim Vận xuất quan



Ân Tố Tố mỉm cười: "Đương nhiên là không rồi. Phu quân từng nói tình yêu chẳng phân biệt tuổi tác, thân thế". Lời nói không giả, Lưu Phong quả thật từng nói như thế. Nhưng mà cho dù chỉ nói qua có một lần, Ân Tố Tố cũng đã đồng ý với quan điểm này. Sự thật mà nói, Ân Tố Tố vẫn chưa cảm nhận được dưới sự ảnh hưởng của Lưu Phong, nhân sinh quan của nàng đối với thế giới này kỳ thật đã có sự thay đổi, đã gần tiếp cận với tính cách của nữ nhân thời hiện đại.

"Nếu vậy thì." Lâm Lang vốn muốn hỏi, nếu người đàn bà lớn tuổi kia là thân nhân của người thì thế nào? Bất quá lời vừa đến miệng, nàng cuối cùng cũng không đủ can đảm để nói ra. Dù sao việc này không phải chuyện đùa, vạn nhất xảy ra chuyện thì chẳng những hạnh phúc của nương nương bị hủy, nàng cũng bởi vì vậy rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Ân Tố Tố cũng hiểu được có vấn đề trong những câu hỏi của Lâm Lang, liền hỏi tới: "Lâm Lang, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải có việc gì muốn nói với ta sao?"

Thần sắc Lâm Lang có chút bối rối: "Không có, nô tì hỏi đã xong rồi."

Ân Tố Tố hơi nhíu mày, nàng hiểu rằng cô cô cũng vậy, Lâm Lang cũng thế, tựa hồ ai cũng kỳ lạ.

"Thật không có chuyện gì sao?" Ân Tố Tố lại hỏi.

Lâm Lang không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Tố Tố, vội vàng nói: "Không có chuyện gì ạ, Tố Tố tiểu thư, người ngồi đây, nô tì đi xem nương nương." Nói xong vội vàng rời khỏi.

"Cô Cô thật đáng thương, Lâm Lang cũng vậy, cuộc sống trong cung quả nhiên không tốt." Ân Tố Tố cũng không hoài nghi nhiều lắm, nàng xem ra Ân Quý Phi và Lâm Lang cũng là do cuộc sống trong cung làm cho biến thành như vậy. Đơn giản mà nói, Ân Tố Tố hiểu rằng thần kinh hai người có chút bất thường.

Suy nghĩ như vậy càng khiến nàng càng thêm kiên định, quyết bồi đắp, an ủi cho Ân Quý Phi.

Thực chẳng biết, chủ tớ người ta rõ ràng là có lỗi với nàng.

"Trời đã tối rồi. sao còn không đốt đèn." Lưu Phong đang suy nghĩ về tình trạng tại Kinh Đô, và tương lai tại Phong Thành. Đột nhiên một thân thể mềm mại, và một thanh âm vang lên bên tai hắn, mang đến mùi hương nhẹ nhẹ và tràn đầy cảm giác hưng phấn.

Lưu Phong vừa ngẫng đầu lên, liền thấy Kim Vận phu nhân đang trong bộ váy dài hắc y đang đứng bên cạnh mình. Cặp chân thon dài, bộ ngực căng tròn, nhất thời làm hắn ngây dại.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, Kim Vận phu nhân vẻ mặt sung sướng. Khuôn mặt dần đỏ hồng, khẽ lắc đầu, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Phong.

"Đáng ghét. phu quân ngươi nhìn cái gì thế??? Không phải chưa thấy qua người ta sao???" Kim Vận cúi đầu nhẹ giọng nói, trên mặt ửng hồng, bất quá trong lòng cảm giác rất ngọt ngào. Không có người đàn bà nào không hy vọng phu quân trầm mê bản thân mình.

"Bảo bối, nàng thật đẹp" Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay khẽ kéo Kim Vận vào trong lòng, cho nàng ngồi ở trên đùi mình, hai tay trong nháy mắt sờ soạng khắp bộ ngực bạo mãn của nàng: "Bảo bối, mấy ngày nay không gặp nó đã lớn thế à, xem ra tu luyện cũng có thể làm ngực to a."

"Nói bậy, người ta trước giờ vẫn lớn như vậy mà." Kim Vận ngượng ngập nói.

"Có đúng thế không? Sao ta cảm giác nó có chút lớn hơn trước" Lưu Phong vô sĩ cười nói."Chi bằng để ta cẩn thận nghiên cứu xem sao?" Nói xong Lưu Phong cẩn thận chậm rãi sờ soạn, kích thích nàng.

"Phu quân, chờ một chút, thiếp thắp đèn lên đã."Mặc dù với tu vi của hai người, bóng đêm cũng không phải là trở ngại gì khó khăn lắm, nhưng mà Kim Vận lại thích ánh sáng mập mờ.

"Lưu Phong cũng không buông Kim Vận ra, chỉ thấy ngón tay của hắn nhẹ nhàng khẽ vẫy một cái, ngọn đèn trên bàn đã cháy sáng, trong phòng nhất thời tràn ngập ánh sáng lung linh mờ ảo ấm áp. Làm cho phong cảnh càng thêm huyễn mị.

Lưu Phong thấy Kim Vận nét mặt tràn đầy vẻ vui sướng, liền cười hỏi: "Bảo bối, lần tu luyện này có thu hoạch rất lớn phải không?" Tu vi của Kim Vận rất quái lạ, cho dù Lưu Phong cũng không pháp chẩn đoán chính xác, cũng không cảm ứng được cảnh giới của nàng. Bất quá so sánh với lần trước, trong cơ thể nàng tựa hồ ẩn chưa tinh lực cường đại hơn rất nhiều.

Kim Vận ngồi trong lòng Lưu Phong, nhu thuận gật đầu nói: "Vâng, lần này tu luyện đích xác là có thu hoạch ngoài ý muốn, thiếp phát hiện trong cơ thể đã hình thành thánh linh chi hỏa."

"Thánh Linh chi hỏa?" Lưu Phong hơi kinh hãi, thuận đường cho tay vào trong quần của nàng, chậm chậm xoa bóp nhè nhẹ.

"A. !" Kim Vận bị Lưu Phong tập kích đánh lén, thân thể run lên, nhịn không được phải rên lên vài tiếng, cả giận nói: "Đại sắc lang, không cho sờ soạn lung tung".

Dừng lại một chút, Kim Vận lại bắt đầu giải thích về Thánh Linh chi hỏa: "Thánh Linh chi hỏa là bộ phận cơ bản nhất của Thánh Linh, cũng là tinh hoa mà trước nay thiếp muốn tu luyện đến, nhưng rất kỳ quái, khi thiếp quyết định buông bỏ Thánh Linh, thì bỗng nhiên một thân tu vi lại biến thành như thế này. Lần tu luyện này thiếp rốt cuộc đã tìm ra đáp án, là bởi vì Thánh Linh có lưu lại Thánh Linh chi hỏa".

"Hiện suy nghĩ lại, nhất định là Thánh Linh không muốn một thân tu vi của thiếp bị tiêu hủy, nên mới không tiếc liều mạng lưu lại cho thiếp một chút Thánh Linh chi hỏa" Kim Vận cười nói: "Phu quân, chàng có biết không? Có thánh linh chi hỏa, từ nay về sau thiếp tu luyện thì sẽ nhanh hơn một nữa, hơn nữa từ khi chàng lấy được Thánh Kiếm trong tay Viên Chánh, thiếp cũng có thể tự nhiên thao túng Thánh Kiếm rồi".

Lưu Phong nghe vậy, nhất thời vui vẻ, không phải kể từ nay trong tay mình lại có thêm một viên đại tướng nữa hay sao.

"Được rồi, nghe nói Tố Tố đến, sao không thấy nàng ta đâu?" Kim Vận đã từ chỗ nào đó nghe thấy tin tức của Tố Tố, trong lòng có chút lo lắng. Dù sao nàng ta cũng là chánh thê của Lưu Phong.

"Sáng hôm nay nàng ta vừa mới tiến cung" Lưu Phong đem chuyện Ân Tố Tố phải tiến cung bồi tiếp Ân Quý Phi nói cho Kim Vận nghe, rồi cười nói: "Nàng yên tâm, Tố Tố sẽ đối xử tốt với các nàng mà."

Kim Vận cả giận nói: "Cũng là do chàng cả, ai biểu trêu chọc nhiều nữ tử làm chi, chàng kêu chúng ta tương lai làm sao."

"Ha. ha. yên tâm. Sau này ta sẽ cho các nàng danh phận đầy đủ mà". Lưu Phong hứa hẹn.

"Ai cần cái danh phận đó, chỉ cần chàng trong lòng có thiếp, là thiếp đã hài lòng lắm rồi." Kim Vận tựa hồ có chút động tình, dưới sự vuốt ve, xoa bóp và kích thích của Lưu Phong, cơ thể nàng không ngừng vặn vẹo, giãy giụa.

"Phu quân, chàng định lúc nào đi Phong Thành". Kim Vận đột nhiên đề cập đến chánh sự.

"Triều đình quy định là một tháng, qua vài ngày nữa, ta sẽ phái đại quân đi trước, về phần ta, chỉ cần đúng hạn kỳ một tháng có mặt tại đó là được". Chuyện của Phong Thành, Lưu Phong đã phó cho Lưu Vân và Diệp Văn Lý chuẩn bị rồi, dù là vật lực, tài lực và nhân lực đều chuẩn bị xong đến tám chín phần rồi. Qua vài ngày nữa, Lưu Phong dự định từ tay lão hoàng đế lấy thêm quân đội, để cho Lưu Vân và Diệp Văn Lý thống lĩnh đi trước đến Phong Thành.

"Phu quân, ngươi muốn đi Phong Thành, chuyện kinh đô giao cho thiếp xử lý đi nha.". Kim Vận có ý tứ chủ động.

Lưu Phong điềm nhiên hỏi: "Chẳng lẽ nàng không muốn cùng ta đi Phong Thành sao?"

"Đương nhiên không phải, thiếp còn không muốn mỗi ngày cũng phu quân cùng một chỗ sao". Kim Vận thở dài một tiếng: "Ý đồ của chàng, ta đã nhìn ra phân nửa, thiếp biết chàng muốn phát triển thế lực, là có đại sự muốn làm. Chàng và thiếp đều đi cả, chuyện đại sự tại kinh đô ai quản bây giờ".

Lưu Phong mỉm cười: "Bảo bối, xem ra là nàng hiểu ta rõ nhất."

"Ai cũng nói rằng Phong Thành là tử địa, bản thân chàng nhất định phải cẩn thận a. tương lai chuyện của kinh đô, chàng không cần quan tâm nữa, hãy tin tưởng thiếp, thiếp nhất định giúp chàng lo ổn thỏa chuyện tại kinh đô." Kim Vận thành thật nói: "Khi đi Phong Thành, chàng hãy mang theo một nửa các nữ nhân tinh anh của tổ chức tình báo theo. Phong Thành tình thế rất rối loạn, rất nhiều thế lực, tin tưởng chàng có thể sử dụng được."

"Mang theo một nửa??? Có nhiều lắm hay không???"

Kim Vận lắc đầu: "Theo suy nghĩ cũa thiếp, một nửa sợ cũng không đủ. Phong Thành diện tích rất lớn, nhân xà hỗn tạp, ít nhất phải là nhân viên tình báo chuyên nghiệp mới có thể làm được".

Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ta nghe theo lời nàng".

"Bảo bối, đêm nay chúng ta hành sự nha, không nói chuyện quốc sự nữa." Lưu Phong cười hắc hắc, bàn tay tăng nhanh tốc độ, Kim Vận nhất thời rên rỉ hổn hễn liên tục không thôi, thân thể không ngừng vặn vẹo.

"Phu quân, không được. thiếp đã. ra."

Đột nhiên, Kim Vận thở nhẹ một tiếng, thân thể run lên mãnh liệt, tại ngón tay của Lưu Phong. dâm thủy đã ướt đẫm.

Lưu Phong cười hắc hắc: "Bảo bối, đêm nay nàng có chút bất thường a. sao mà trong thời gian ngắn vậy đã tiết thân rồi."

"Chàng mới tiết đó. ?" Kim Vận hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp lúng liếng, nhỏ giọng nói: "Phu quân, chẳng biết tại sao, đêm nay và trước kia có chút bất đồng. Kỳ thật vừa rồi thiếp chỉ mới ngồi trên người chàng, thì chỗ đó đã có chút ươn ướt rồi."

Lưu Phong nói một cách vô sỉ: "Xem ra mị lực của ta ngày càng lớn rồi."

"Mỵ cái đầu chàng." Kim Vận sắc mặt ửng đỏ. cúi đầu nói."Chắc là do đã lâu chúng ta không hành sự, nên mới có thể như vậy."

"Ha. ha. Bảo bối, phải vậy không?" Lưu Phong cũng không quan tâm, mà chỉ ôm lấy Kim Vận đặt lên trên giường.

Kim Vận sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu, thanh âm nhỏ như mèo kêu: "Đương nhiên rồi, đêm nay để thiếp phục vụ chàng. Ngày mai Thanh Liên và Bạch Vũ cũng xuất quan rồi."

Lưu Phong giờ mới hiểu được, trách sao không thấy Thanh Liên và Bạch Vũ, thì ra còn chưa xuất quan.

"Tiểu tình nhân, chúc mừng ngươi, ngươi đã hấp thu nguyên âm của Dục Ma, sau này lực hấp dẫn đối với đàn bà ngày càng tăng hơn nữa. Chỉ cần là đàn bà của ngươi, sau này đối với ngươi chắc chắc là toàn tâm toàn ý, bởi vì thân thể các nàng không thể dung nạp được bất kỳ nam nhân nào nữa."

Lưu Phong hoảng sợ, vội vàng dùng tâm thần cùng Bạch Khiết trao đổi: "Ngươi nói cái gì?".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv