Hi Du Hoa Tùng

Chương 450: Tâm tư của Liễu Thanh Nghi



Lưu Phong nhất thời hiểu được Phi Nhi, mọi người đối với nó đều bình thường, chỉ có Tiểu nha đầu này là bắt nó ăn sâu, nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Thì ra là vậy!"
Dưới tác dụng của Đồ Đằng phong ấn, Lưu Phong có thể cảm giác rõ ràng khí tức của Phi Nhi. Giờ phút này, tên kia đang trốn trên một cây đại thụ trong Di Hồng Viện.
"Ah, con nhìn thấy rồi. Ba ba, người và hai vị mụ mụ chơi đùa đi, con đi bắt Phi Nhi trước, cho nó ăn sâu." Nói xong, Tiểu Linh Nhi thoát khỏi lồng ngực của Lưu Phong, nhất thời hóa thành một đạo bạch quang, hướng về phía cây đại thụ kia.
Rất nhanh, một tiếng chim kêu phá không truyền đến.
Ngẩng đầu lên, Lưu Phong thấy một đạo bạch quang và một đạo thanh quang đang gắt gao dây dưa giữa không trung.
Lưu Phong âm thầm ngầm than, lúc này mới cách có vài tháng không gặp, Tiểu Linh Nhi đã có thể đạt tới lực lượng thần kỳ như vậy. Thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng. Tiểu Linh Nhi trời sanh linh thể, quả thật là một thiên tài.
"Tố Tố, Thanh Nghi, Tiểu Linh Nhi thật sự là quá tốt." Lưu Phong cao hứng nói.
Liễu Thanh Nghi có chút tự hào: "Uhm, đương nhiên rồi, phải xem coi đó là nữ nhi của ai chứ?"
Ân Tố Tố nhất thời cắn cắn miệng, làm nũng ôm lấy cánh tay Lưu Phong: "Lão công, ta cũng muốn sanh cho chàng một đứa nhỏ. Sanh một đứa nhỏ thuộc về chúng ta, mạnh hơn cả Tiểu Linh Nhi".
Liễu Thanh Nghi nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong lòng không khỏi nhớ tới thân thế của Tiểu Linh Nhi.
"Nó cuối cùng cũng không phải con của Công tử." Nghĩ tới đây, Liễu Thanh Nghi trong lòng đau xót, cũng không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Ân Tố Tố thấy thế, biết là chính mình vừa rồi nói chuyện có chút không ổn, vội vàng buông tay Lưu Phong ra, chạy tới kéo Liễu Thanh Nghi nói: "Thanh Nghi tỷ tỷ, tỷ đang tức giận phải không, kỳ thật muội vẫn coi Linh Nhi là con của mình."
Liễu Thanh Nghi quay đầu mỉm cười: "Tố Tố, muội nói gì vậy, tỷ không có việc gì. Công tử tới, muội trước tiên bồi tiếp Công tử, tỷ đi xem lại bản thảo của hôm nay. Mấy ngày nay, nhân viên tình báo (phóng viên) càng ngày càng bất cẩn, luôn luôn mắc rất nhiều lỗi."
"Công tử, Thanh Nghi cáo lui trước. Sau khi giải quyết xong các vấn đề của tòa soạn, thiếp sẽ trở lại cùng người." Nói xong Liễu Thanh Nghi quay đầu bỏ đi, thân ảnh có vẻ rất cô đơn.
Ân Tố Tố vốn muốn ngăn không cho Liễu Thanh Nghi rời đi, nhưng là nhìn thấy ánh mắt của Lưu Phong, miệng tính nói nhưng không nói nữa, để Thanh Nghi rời đi.
Ân Tố Tố vẻ mặt áy náy nhìn mặt Lưu Phong, nhìn giống như một đứa trẻ đã làm chuyện sai trái: "Lão công, xin lỗi, thiếp đã nói chuyện làm thương tổn Thanh Nghi tỷ tỷ."
Lưu Phong mỉm cười ôn nhu nói: "Không có việc gì, trước tiên để cho nàng ấy yên tĩnh một chút, lát nữa ta sẽ đi an ủi nàng. Bất quá, Tố Tố, ta rất thích Tiểu Linh Nhi nha đầu kia. Sau này, nàng đối đãi với nó phải giống như đối đãi với chính con ruột của mình."
"Lão công, ta là do quá lo lắng nên như vậy, đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có thai." Ân Tố Tố thần sắc có chút lo lắng.
Lưu Phong cười cười nói: "Sanh con là chuyện của hai người. Nàng không có thai, kỳ thực trách nhiệm cũng có phần do ta, nàng cũng không cần tự trách."
Sự thật thì Lưu Phong trong lòng đã rõ ràng, hai người không có khả năng có con.
Bây giờ, bọn họ đều là người tu chân. Bất kể là trứng hay tinh trùng cũng đều là vật chết rồi. Từ góc độ y học hiện đại phân tích, khả năng mang thai của bọn họ là Zero.
Tiểu Linh Nhi sau khi bắt đầu tu chân, trong cơ thể trời sanh linh lực được kích phát ra, tu vi ngày một tăng nhanh, đuổi bắt Phi Nhi nửa ngày, cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng ngày càng hưng phấn hơn.
Phi Nhi cũng cố ý trêu đùa Tiểu Linh Nhi, mỗi lần nó tới gần đến nơi, thì lại vỗ cánh thật mạnh, rất nhanh bỏ chạy. Sau đó, lại giảm tốc độ lại, dẫn dụ Linh Nhi truy bắt theo.
Một người một chim, vui đùa thật là sảng khoái.
Liễu Thanh Nghi trở lại phòng của mình, cũng không đi ra ngoài nữa, không biết là đang chỉnh sửa bản thảo hay là đang làm cái gì nữa. Ân Tố Tố gõ cửa hai lần, nàng đều ở trong phòng đáp lại, nói là tới đêm mới chỉnh sửa xong.
Lưu Phong biết nàng tâm tư đang không ổn, không để cho Ân Tố Tố quấy rầy nàng nữa, để nàng yên tĩnh một mình.
Đến buổi cơm tối, Tố Nương kết thúc huấn luyện Phượng Vệ. Rốt cục chạy lại đây, hàn huyên một lúc, Tố Nương nói có việc đi trước, cố ý tạo thế giới riêng cho hai người Lưu Phong và Ân Tố Tố.
Sắc trời đã tối, trăng sáng nhô lên cao. Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chiếu lên chiếc giường trong phòng. Lưu Phong và Tố Tố đang yên lặng ôm nhau, hưởng thụ không gian riêng của hai người.
"Lão công, thiếp và Thanh Nghi tỷ cho xuất bản tạp chí khoa học kỹ thuật, chàng nghĩ như thế nào?" Ân Tố Tố cẩn thận nói: "Mặc dù không kiếm được nhiều tiền bằng báo Bát Quái, nhưng cuối cùng có thể vì dân chúng làm một chút chuyện. Mấy ngày nay, tạp chí khoa học kỹ thuật xuất bản, dân chúng đón nhận rất tốt. Mặc dù chỉ mới bắt đầu, nhiều người cho là chúng ta nói bậy, mị hoặc dân chúng, nhưng sau khi thử nghiệm, những lời dèm pha ấy đã không còn. Bây giờ, trên thị trường, rất nhiều dân chúng bình thường cũng muốn là những người đầu tiên truyền bá những nghiên cứu này. Cho dù họ không biết chữ, cũng đều nhờ người khác đọc cho nghe. có đôi khi, thiếp và Thanh Nghi tỷ tỷ cảm thấy, giúp đỡ người ta so với kiếm tiền càng vui sướng hơn. Lão công, chàng sẽ không trách chúng ta chứ?"
Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Uhm, rất tốt, nàng nói đúng, kỳ thật kiếm tiền không phải là trọng yếu. Ta chỉ cần các nàng có việc làm, thể nghiệm cảm thấy vui sướng là được."
Dừng một chút, Lưu Phong tiếp tục nói: "Sau này, nếu có chuyện ích lợi cho dân chúng, chúng ta cần phải tổn hao nhiều khí lực hơn một chút."
"Thật chứ?" Ân Tố Tố sắc mặt vui vẻ, ngẩng đầu lên, cao hứng nói: "Thiếp biết Lão công là người tốt mà."
Lưu Phong mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không giải thích dụng ý của mình.
"Lão công, Tố Tố muốn, Tố Tố muốn có con." Ân Tố Tố cười kiều diễm vội vàng nói, trong mắt tràn ngập sự kỳ vọng.
Lưu Phong trong lòng vừa động, chậm rãi hướng mặt tới, khe khẽ hôn lên miệng nàng.
Ân Tố Tố bộ ngực phập phồng, hơi thở có chút tắc nghẽn, miệng hai người dính chặt vào nhau.
"Lão công, tối nay chàng phải yêu ta thật tốt, làm cho ta và chàng có một đứa con." bàn tay nhỏ bé của Ân Tố Tố vuốt ve trên người Lưu Phong, trong miệng lầm bầm nói.
Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve nhũ phong bạo mãn của nàng. Trong lòng thở dài một tiếng, yêu nàng, bồi tiếp nàng cũng không thành vấn đề. Nhưng làm nàng có thai thì không thể.
Tu chân vốn dĩ là nghịch thiên mà.
Nếu nghịch thiên, dĩ nhiên phải trả một cái giá. Chỉ là cái giá của sự tuyệt hậu cũng quá lớn. Bất quá, đã rơi vào trạng thái này rồi, Lưu Phong cũng không còn sự lựa chọn khác. Chỉ là hy vọng tương lai có thể tìm ra biện pháp đền bù cho chuyện này.
"Lão công, nó lớn lên rồi kìa." Ân Tố Tố đôi tay nhỏ bé không ngừng vuốt ve thân thể Lưu Phong, cuối cùng cũng tiến vào trong nội khố của hắn, bắt được cái bổng bổng đã nóng như lửa.
"Lớn rồi, bất quá nàng cũng ẩm ướt rồi." Lưu Phong rút ngón tay giữa ra, đưa cho Ân Tố Tố coi chất nhầy dính trên ngón tay hắn.
Ân Tố Tố mắt mở to, sắc mặt thoáng thẹn thùng, ánh mắt mê ly nói: "Lão công, Tố Tố muốn." Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của nàng cũng ma sát rất nhanh bổng bổng của hắn, nhất thời làm cho Lưu Phong thở nhẹ vài tiếng, dục hỏa càng thêm trào dâng.
"Tố Tố bảo bối, tiếp tục đi, cứ như vậy ahhh."
Ân Tố Tố vũ mị cười, dịu dàng nói: "Uhm, Tố Tố sẽ không ngừng lại, Tố Tố muốn Lão công được thoải mái." Giờ phút này, trong mắt nàng hiện lên một màn sương mù, chủ động di chuyển thân thể, chôn sâu bổng bổng của hắn vào huyệt động.
Tức thì Lưu Phong liền cảm giác được bổng bổng của mình một trận ướt át, được những cơ nhục mềm mại bao quanh. Quả là một cảm giác tuyệt vời, làm người ta tiêu hồn lạc vía.
Hai người kích tình tiếp tục duy trì cho tới sau nửa đêm mới dừng lại. Vốn Lưu Phong còn muốn ngủ, nhưng không nghĩ Ân Tố Tố lại thúc giục hắn qua phòng Liễu Thanh Nghi xem sao.
Nghe Ân Tố Tố giải thích, không thể đối xử bất công với bất cứ ai.
Sẵn dịp bóng đêm, Lưu Phong lén lút tiến đến phòng của Liễu Thanh Nghi, Lưu Phong thấy Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi đang ở cùng một chỗ. Tiểu Linh Nhi thậm chí còn đang phát ra tiếng thở đều đều, bên cạnh nó Liễu Thanh Nghi cũng tựa hồ đang ngủ, trong phòng hoàn toàn im lặng.
Lưu Phong không gây ra tiếng động nào, nhẹ nhàng tiến đến bên giường, tới gần thân thể Liễu Thanh Nhi, đột nhiên phát hiện trên mặt nàng vẫn còn lưu lại vài giọt nước mắt.
Lưu Phong trong lòng xúc động, nàng là khóc mệt quá nên thiếp đi.
"Thanh Nghi, ta căn bản không quan tâm chuyện trước kia, nàng cần gì phải tự mình so đo chuyện trước kia chứ?" Lưu Phong thở dài trong lòng một tiếng, nhìn nước mắt trên mặt của nữ nhân, rất là yêu thương.
"Ba ba!"
Đột nhiên, Tiểu Linh Nhi mơ mơ màng màng xoay người, gọi Lưu Phong một tiếng.
Lưu Phong tưởng rằng Tiểu Linh Nhi đã tỉnh lại, nhìn kỹ mới biết, Tiểu nha đầu chỉ là nói mớ. Xem ra, Tiểu nha đầu bộ dáng khi ngủ cũng thật mê người. Khuôn mặt đầy đặn hồng hào, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thật là lộng lẫy. rất là đáng yêu.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv