Hi Du Hoa Tùng

Chương 426: Giáo huấn Đạo Huyền



Đạo Huyền bị Lưu Phong mắng to, lại nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Phong tràn đầy chính nghĩa, đột nhiên sinh ra hoài nghi hành vi của mình.

"Ta là tiểu nhân thật sao?"

"Ta sai?"

"Nhưng nước sạch không thể dùng để tưới cánh đồng người khác được. Đình Nhi không thể gả cho ngoại nhân được." Đạo Huyền lẩm bẩm vài câu trong miệng, trong mắt hiện ra vẻ tức giận, hét lớn: "Làm càn, chỉ bằng những lời nói vừa rồi thì ta đã có thể đánh chết ngươi."

"Hừ! Hèn hạ tiểu nhân, ta vì tình yêu mà chết, tuy tử mà vinh." Lưu Phong lớn tiếng măng: "Còn ngươi sẽ mang tiếng xấu ngàn năm, trở thành tiểu nhân cho thế nhân thóa mạ."

Thấy Đạo Huyền lại sững sờ, Lưu Phong tiếp tục tổng sỉ vả: "Uổng cho ngươi là cao nhân tu đạo mà ngay cả điểm ấy cũng không thấy. Ngươi cho rằng ngươi uy hiếp ta sẽ làm cho Đình Nhi thay đổi chủ ý?"

"Nói cho ngươi biết, ta với Đình Nhi sẽ không vì ngoại giới mà chia lìa. Ta khuyên ngươi nên quên chuyện này đi là hơn." Lưu Phong càng nói càng kích động.

Đan Hùng nghe Lưu Phong nói, âm thầm nhớ kỹ. Nếu sư tôn cho phép, sau này hắn cũng sẽ dùng những câu nói của Lưu Phong để tìm song tu tình lữ.

Đạo Huyền ngơ ngác nhìn Lưu Phong, đột nhiên nghĩ ra mình có chút tà ác. Lão hiểu được Lưu Phong sánh với Đình Nhi chính là tốt nhất. Tình yêu có thể so sánh với kim cương, lấp lánh nhưng cứng rắn. Vì tình có thể bất chấp mạng sống, quả là hiếm thấy. Tại tu chân giới vì nữ nhân hoặc vì song tu tình lữ mà bỏ cả tính mạng thì rất hiếm có.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đạo Huyền nhất định không bỏ qua chuyện này.

Sau một hồi ngạc nhiên, Đạo Huyền bình tĩnh trở lại, nhìn Lưu Phong nở nụ cười: "Ngươi thật là hậu sinh khả úy."

Ta khinh, nói nửa ngày cũng như đàn gảy tai trâu, Lưu Phong một trận buồn bực, lão già này cả đời tu đạo, quả nhiên là ngay cả chút điểm tình yêu cũng không hiểu.

Lưu Phong nói: "Tiền bối, xem ra người căn bản không hề hiểu cái gì là ái tình. Nếu người ỷ mạnh bức người thì bất kể là ta, Đình Nhi hay Thiên Tâm đều sẽ không thể hạnh phúc."

"Hạnh phúc? Hạnh phúc là cái gì?" Đạo Huyền nao nao, chợt phát hiện ra mình tu đạo mấy trăm năm cũng không biết tình yêu và hạnh phúc là cái gì. Trong nhận thức của lão thì chỉ có thực lực mới là thiên đạo duy nhất.

Đạo Huyền đột nhiên nét mặt sa sầm: "Không cần khuyên ta nữa, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý buông tha cho Đình Nhi không?"

Ánh mắt Lưu Phong kiên định nhìn Đạo Huyền, trong lòng có chút thương cảm. Đây là cao nhân, nhất đại tông sư sao? Cả đời tu chân nhưng ngay cả tình cảm cơ bản của con người cũng không hiểu thì tu làm cái rắm gì.

Đương nhiên Lưu Phong chỉ nghĩ mà không nói cho Đạo Huyền nghe. Đạo Huyền hơn phân nửa cũng sẽ không cho là đúng. Sự thật thì đại bộ phận tại tu chân giới đều theo đuổi thiên đạo cả đời, theo đuổi thực lực mà đoạn tuyệt thất tình lục dục. Ngay cả việc song tu cũng chỉ là để tăng cường thực lực và thỏa mãn dục vọng. Làm gì có cái gì mà tinh ái với chả hạnh phúc.

"Ta cũng nói rõ ràng cho ngươi biết, không ai trên đời này có thể tách rời ta và Đình Nhi."

"Tiểu tử, kiên nhẫn của ta cũng có hạn." Đạo Huyền sắc mặt trở nên lạnh lẽo, trong mắt đã hiện ra sát ý.

Lưu Phong hai mắt liếc nhìn lão, trực tiếp nói: "Ta không muốn nghĩ nữa. Đạo của chúng ta khác nhau, ngươi muốn làm gì cứ làm."

"Tiểu tử quả nhiên là can đảm." Đạo Huyền cười lạnh: "Đã bao nhiêu năm nay chưa ai dám ngỗ nghịch cãi lại ý tứ của ta. Ngươi là người thứ nhất."

Lưu Phong khinh thường nói: "Trước nay ta vẫn nghe Đình Nhi nhắc tới ngươi, ta vẫn cho rằng ngươi là cao nhân. Hôm nay gặp mặt mới biết là hữu danh vô thực, thật đáng thất vọng."

"À không phải. Phải là đáng thương mới đúng. Ta cảm thấy ngươi rất đáng thương, ngay cả tình cảm cơ bản nhất mà cũng không hiểu, còn có thể xưng là cao nhân gì nữa. Thật buồn cười."

"Tiểu tử, ngươi biết chọc giận ta sẽ có hậu quả gì không?" Đạo Huyền chân nhân cho tới bây giờ cũng không bị ai giáo huấn đến tối tăm mặt mũi như vậy.

Đạo Huyền sắc mặt lạnh lùng, nói: "Người tuổi trẻ, ngươi rất ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi phải trả giá vì ngông cuồng." Nói xong hai mắt lập tức bắn ra hai đạo quang huy như tia chớp về phía Lưu Phong.

Ngực Lưu Phong nhất thời như bị trọng chùy kích trúng, thân thể mãnh liệt rung lên, thiếu chút nữa đã không cách nào đứng vững được nữa.

"Hừ, không biết tự lượng sức." Nhìn vẻ mặt thống khổ của Lưu Phong, Đạo Huyền châm chọc mỉm cười, xem như tìm lại được một chút thể diện.

Nguyên Anh lực nhanh chóng phản hồi, Lưu Phong không ngừng thổ ra máu tươi. Bất quá hai mắt vẫn lạnh lùng nhìn Đạo Huyền nói: "Ngươi rất hèn hạ. Danh môn chính phái bất quá cũng chỉ có thế."

"Ha ha, quả nhiên là có chút ý tứ." Đạo Huyền nghe vậy chẳng những nổi giận mà ngược lại còn cười to, trên mặt có vài phần tán dương: "Ngươi hay lắm, lão đạo năm đó bái tiến Huyền Tâm chánh tông cũng đã nói như vậy. Bất quá ta không quan tâm tà hay chính, ta chỉ cần quan tâm đến kết quả của việc ta làm thôi."

Đạo Huyền khẽ lay động phất trần nói: "Nếu ngươi là đệ tử môn phái ta, ta nhất định sẽ thành toàn hôn sự của ngươi với Đình Nhi."

Lưu Phong hừ một tiếng: "Ngươi muốn ta cải nhập Huyền Tâm chánh tông?"

"Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Huyền Tâm chánh tông chính là đệ nhất tông phái tại tu chân giới. Ai theo đuổi tu chân lại không muốn gia nhập. Hôm nay ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi gia nhập Huyền Tâm chánh tông thì lão đạo nhất định sẽ thu ngươi làm môn hạ, còn gả Đình Nhi cho ngươi."

"Thật sao? Ngươi có thể làm vậy sao?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi: "Thiên Tâm thì thế nào? Ta nghe nói Thiên Tâm chính là đệ tử ngươi coi trọng nhất mà."

Đạo Huyền cười khan một tiếng: "Không sai, Thiên Tâm chính là đệ tử mà ta coi trọng nhất nhưng thiên tư của hắn có hạn. Vốn ta nghe nói ngươi chỉ là tên mặt trắng bám váy đàn bà nhưng hôm nay tiếp xúc với ngươi ta mới biết người là hảo tiểu tử, hơn nữa thiên phú của ngươi cũng rất cao. Nếu trở thành đệ tử của ta, ta cam đoan sẽ đãi ngộ ngươi cao hơn Thiên Tâm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe lời ta." Một gã tiểu tử Nguyên Anh trung kỳ, trong tay lại có Hạo Thiên Kiếm, đương nhiên làm cho Đạo Huyền động tâm. Quan trọng nhất là thiên phú của tiểu tử này rất cao, nếu thu làm đồ đệ thì trong vòng một năm tin tưởng có thể giúp hắn tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ.

"Nghe thì hấp dẫn đây." Lưu Phong hờ hững nói: "Tiền bối, ta hỏi ngươi một câu. Nếu đệ tử của ngươi cải nhập môn phái khác thì ngươi xử lý thế nào?"

"Đương nhiên là phế hắn đi." Đạo Huyền vô ý, buột miệng trả lời. Trả lời xong mới biết thâm ý của Lưu Phong, sắc mặt nhất thời tức giận: "Ngươi dám cự tuyệt sao?"

"Tiểu bạch kiểm thật khẩu thị tâm phi, ngươi nói là vì tình yêu có thể chết, sao ngay cả một chuyện chuyển đổi môn phái cũng không dám làm?" Đạo Huyền bực tức quát lớn.
Lưu Phong cười nói: "Ta không muốn nói nhảm nữa. Tóm lại chuyện của ta và Đình Nhi không ai có thể can thiệp được."

"Cuồng vọng." Đạo Huyền vốn là định mềm mỏng thương lượng, nhưng Lưu Phong vô cùng ương ngạnh, cho dù mềm mỏng cũng không chịu.

Thấy Đạo Huyền lộ ra sát khí, Lưu Phong tuy kinh nhưng bất loạn, bình tĩnh nói: "Ngươi muốn giết ta? Ta nghĩ ngươi không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."

Đạo Huyền trầm mặc hồi lâu không nói gì, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vài đạo dị sắc. Lần đầu tiên trong đời có việc làm cho lão khó xử.

Ngay khi lão đang ngơ ngẩn thì Lưu Phong âm thầm vận chuyển Nguyên Anh lực, nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, ngầm chuẩn bị đánh lén một kích toàn lực.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv