Hi Du Hoa Tùng

Chương 422: Cao thủ



Hắc Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng vừa mới nghe chủ công nói qua. Chân long vệ chính là lực lượng võ trang của riêng bệ hạ. Mặc dù nhân số không nhiều nhưng uy lực của mỗi người thì thực sự là ghê gớm. Nghe nói Chân long vệ chính là được tuyển chọn từ tinh anh trong các tinh anh của quân ngũ. Đó là điều kiện đầu tiên để được nhập tuyển. Sau đó mỗi người sẽ phải giết 1000 người mới được chính thức gia nhập Chân Long vệ. Sau đó tiến hành huấn luyện cực kỳ tàn khốc trong năm năm. Trường huấn luyện này người thường tuyệt đối không thể tưởng tượng ra. Sau khóa huấn luyện chỉ còn một phần mười nhân số được thông qua. Những người không vượt qua được sẽ bị những người vượt qua giết chết. Một phần mười nhân số vượt qua khảo hạch sẽ đủ tư cách trở thành Chân Long vệ sơ cấp. Khi đó họ sẽ được truyền thụ tu chân pháp quyết "Chân Long Sát". Sau năm năm nữa mới có chút thành tựu. Tóm lại Chân Long vệ đích thị là rất cường đại. Chỉ khi nào đế quốc lâm nguy thì hoàng thượng mới dùng Tử Hư chân long lệnh điều động đến lực lượng này. Nhưng sau lần bị ám sát lần trước, hoàng thượng đã dùng đến lực lượng này."
 
"Căn cứ theo suy đoán của chủ công thì hai mươi mốt đội Chân Long vệ, một khi kết thành trận pháp thì có thể giết chết một gã Kim Đan sơ kỳ cao thủ." Hắc Phượng Hoàng lạnh nhạt nói: "Chủ công biết trong tay ngươi có vài cao thủ tu chân nhưng nếu muốn động khởi thì ngươi sẽ không cách nào đối phó được với Chân Long vệ. Huống chi còn có thêm Thiên Sư đạo."
 
Thái tử phi sắc mặt nhất thời đại biến, âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn là mình chưa vọng động. Nếu không thì với lực lượng của Chân Long vệ thì nàng thật không có khả năng chống cự.
 
.
 
Đan Hùng rất buồn bực, mình đường đường là một cao thủ Kim Đan kỳ nhưng lại rơi xuống làm một gã Cẩm Y Vệ Bách hộ. Sự thật này thật khó làm cho hắn có thể tiếp nhận được.
 
Bất quá hắn phát hiện ra Thiên Đại và Hắc Vân, mặc dù là hai phàm nhân nhưng trên người lại có chút tà khí, thậm chí lực chiến đấu còn không hề kém hắn. Cao thủ như hai người này mà có thể chọn Lưu Phong làm chủ nhân.
 
So ra thì hắn vẫn còn tốt chán. Mặc dù là Cẩm Y Vệ Bách hộ, có chút ủy khuất nhưng so với nô lệ, nô tài thì vẫn còn hơn xa.
 
"Ngươi cười gì vậy?" Thiên Đại thật sự không ưa được gã Kim Đan kỳ tu chân này. Nhất là khí tức từ trên người hắn rất tà dị.
 
Đan Hùng cười hắc hắc: "Ta cảm thấy ta vẫn may mắn, vẫn còn là người tự do."
 
Hắc Vân khinh miệt nhìn Đan Hùng, âm thanh lạnh lùng cất lên: "Ta tự hào là thuộc hạ của chủ nhân."
 
Thiên Đại gật đầu: "Không sai, Tước gia đích thị là chủ nhân tốt. Ta không thấy gì là bất hảo cả." Nghĩ lại kiếp sống sát thủ của mình trước kia, Thiên Đại vẫn còn thích cuộc sống bây giờ hơn rất nhiều. Huống chi Lưu Phong đối với hắn cũng rất khách khí. Không ép buộc hắn chuyện gì.
 
Hắc Vân đối với Lưu Phong thì luôn tôn kính. Nghĩ lại cuộc sống lô lệ của mình và cuộc sống bây giờ của hắn. Hắn thầm cảm tạ Lưu Phong. Lưu Phong đối với hắn thật tốt, như là huynh đệ vậy. Từ Lưu Phong mà hắn có được khỏa đan dược, hơn nữa với sự cố gắng của hắn thì bây giờ gã đã có thể đánh ngang tay với một gã cao thủ Kim Đan hậu kỳ. Tất cả đều là nhờ Lưu Phong mà có.
 
"Ài." Đan Hùng thở dài một tiếng, hiểu được hai tên này thật ngu muội.
 
"Ta nói các ngươi như thế nào mới."
 
"Không hay, có cao thủ tiếp cận." Đan Hùng chưa nói xong thì Hắc Vân đột nhiên biến sắc, phi thân lên cao, ánh mắt nhìn ra phía trước.
 
Cùng lúc đó Đan Hùng và Thiên Đại cũng cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại, đang tiến đến Thiên Thượng Nhân Gian.
 
"Không hay rồi, phỏng chừng là một gã tu chân Nguyên Anh kỳ." Thân là tu chân, Đan Hùng đối với khí tức của tu chân giả rất mẫn cảm. Hắn mơ hồ đã đoán được thân phận của người này.
 
Thiên Đại và Hắc Vân nghe vậy, lập tức kinh hãi, vội hỏi: "Ngươi phán đoán có chính xác không?" Phải biết rằng lúc này Lưu Phong đang tu luyện trong phòng đến thời khắc quan trọng. Bằng không thì hắn đã không gọi ba người đến làm hộ pháp.
 
"Ta chắc chắn." Đan Hùng nghiêm mặt nói: "Tu vi của người này ít nhất cũng phải là Nguyên Anh kỳ." Cảnh giới chênh lệch, Đan Hùng cũng không biết chính xác cảnh giới của người đó nhưng hắn biết người đó so với hắn thì còn mạnh hơn rất nhiều.
 
"Bất kể là ai thì cũng không thể để cho hắn quấy rầy chủ nhân tu luyện." Hắc Vân sắc mặt sa sầm xuống, rút ra một thanh bảo kiếm đen sì.
 
Thiên Đại cũng không chậm trễ, Lưu Phong đối với hắn có ơn cứu mạng, hơn nữa đi thyeo Lưu Phong cũng rất tốt. Tự nhiên là hắn hy vọng Lưu Phong không xảy ra chuyện gì.
 
Đan Hùng cũng âm thầm kêu khổ, Lưu Phong không biết thế nào mà lại trêu chọc vào nhân vật cường đại như vậy.
 
"Các hạ nếu đã tới, tại sao không hiện thân?" Đan Hùng bay lên giữa không trung, gằn giọng hỏi.
 
Một lúc lâu sau, từ không trung truyền đến một thanh âm khinh thường: "Hừ, gọi Lưu Phong ra gặp ta. Các ngươi chưa đủ tư cách cho ta hiện thân."
 
Hắc Vân quát lớn: "Khơi khơi là bọn chuột nhắt, ngươi có tư cách gì mà đòi gặp chủ nhân ta. Nếu không hiện thân thì đừng trách ta khách khí."
 
"Ha ha." Giữa không trung lại truyền đến âm thanh lúc nãy: "Lưu Phong quả nhiên là không tiến bộ được, lại có thể ngang nhiên thu Hắc Ám võ sĩ làm thuộc hạ. Xem ra chả có gì là tốt."
 
"Nói càn, dám khinh miệt chủ nhân của ta, ngươi không còn muốn sống nữa." Thiên Đại tức giận quát lên: "Rắm thối, ngươi nên chú ý ngôn từ của ngươi. Hắc Ám võ sĩ chúng ta thì sao?"
 
"Lập lại lần nữa, mau gọi Lưu Phong ra gặp ta, nếu không đừng trách ta vô tình."
 
"Muốn chết." Thiên Đại ghét nhất là người ta coi thường Hắc Ám võ sĩ, tập trung truy tìm phương hướng cảu âm thanh đó, lao đến.
 
"Không biết tự lượng sức."
 
Một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên, từ giữa không trung vang lên một âm thanh rất nhỏ vang lên, Thiên Đại đang hung hãn bay lên đã bị một đạo kiếm quang đánh trúng, rơi xuống mặt đất.
 
Hiển nhiên là đối phương chỉ ra tay giáo huấn Thiên Đại một chút mà thôi. Hạ thủ rất có phân tấc, không đả thương người.
 
Thiên Đại đứng dậy, phủi hết bụi bặm trên người, nhìn Hắc Vân, Đan Hùng: "Không sao, các ngươi lo cái gì chứ."
 
"Một đám không biết sống chết, còn không mau kêu xú tiểu tử Lưu Phong ra gặp ta. Chẳng lẽ các ngươi thật sự không muốn sống nữa?" Giữa không trung xuất hiện một nhân ảnh, người này quanh thân phiêu tán ngũ sắc hào quang, tay cầm một cây phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
 
Đáng tiếc là Đan Hùng đi theo Tuyệt Sắc kiếm tiên tu luyện, đối với tu chân giới không hiểu biết nhiều. Nếu không hắn sẽ nhận ra thân phận người này.
 
"Lão đạo, ngươi tột cùng là ai? Lão đại của chúng ta bây giờ không tiện tiếp khách. Không bằng ngươi về trước, ngày sau lại quay lại." Đan Hùng lễ phép nói.
 
"Kim Đan hậu kỳ cao thủ, không sai." Đạo nhân dường như đối với Đan Hùng cảm thấy hứng thú: "Sư tôn ngươi là ai?"
 
Đan Hùng vốn đang muốn nói Tuyệt Sắc kiếm tiên ra dọa lão đạo này nhưng lại nghĩ đến sư tôn hắn trước kia dường như có chút rắc rối, không thể tùy tiện mang danh húy của người ra nói được.
 
Do dự một lát, Đan Hùng quyết định quên đi ý niệm này: "Xin lỗi, gia sư đã rời khỏi tu chân giới, không người khác biết đến danh húy của người nữa. Xin tiền bối thứ lỗi."
 
Thiên Đại lạnh lùng nhìn đạo nhân, âm trầm cười nói: "Lão đạo, Thiên Đại tự nhận không đánh lại ngươi. Hôm nay chúng ta ba đánh một. Để xem ngươi còn khinh thường nữa không? Xem chiêu." Dứt lời trường kiếm trong tay hoa lên loang loáng, hơn trăm bóng kiếm trong nháy mắt hội tụ thành một đạo kiếm quang hình chiếc quạt bắn tới.
 
Lão đạo mỉm cười, đối mặt với công kích như vậy, thân ảnh chỉ khẽ lắc động, đã tránh khỏi kiếm khí, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
 
Kiếm khí tung hoành ngang dọc, cơ hồ như băm nát cả không gian xung quanh nhưng không một đạo kiếm khí nào gây thương tích được lão đạo sĩ.
 
Thiên Đại lạnh lùng nhìn lão đạo sĩ trước mắt, trường kiếm trong tay xoay tròn tịnh tiến, tầng tầng kiếm quang lập tức bao phủ lên đạo sĩ.
 
Đạo nhân thấy Thiên Đại không biết lượng sức, sắc mặt nhất thời sầm xuống, hắng giọng hét lớn một tiếng, huy vũ phất trần trong tay, nhất thời một cỗ lực lượng kỳ dị xuất hiện, làm cho bốn phía sinh ra dày đặc các âm thanh như sét đánh vậy.
 
Chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
 
Lão đạo trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài trăm trượng, tốc độ thực hãi nhân.
 
Còn Thiên Đại thì bị thổi bay như một chiếc lá trong cơn bão, cuối cùng ngã lăn xuống mặt đất.
 
Đạo nhân tựa như đã động sát tâm, tiếp tục huy vũ phất trần, kiếm khí trong nháy mắt đã tràn ngập đầy trời
 
Đan Hùng và Hắc Vân thấy vậy cũng không phân biệt gì nữa, trao đổi bằng ánh mắt, đoạn chia hai hướng lao đến.
 
Ngay khi đạo nhân chuẩn bị hạ sát thủ đối với Thiên Đại thì thần sắc đại biến. Từ phía sau nhất thời tiếng gió rít lên, một đạo kiếm quang chân khí đang âm thầm tiến đến.
Đan Hùng dù sao cũng là cao thù Kim Đan kỳ, một khi toàn lực công kích thì đạo sĩ cũng không dám khinh thường.
 
Lão không chậm trễ, xoay người lại, một ngón tay phóng ra kiếm khí hóa giải công kích của Đan Hùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv