Hi Du Hoa Tùng

Chương 358: Bí mật của Đại Danh trưởng lão



Hạo Thiên Kiếm lao vùn vùn về phái trước, thân hình Lưu Phong dựa theo cũng theo thế lao thẳng về phía trước.
 
Trong chớp mắt kiếm khí Tùng Vân như sóng tràn trực tiếp va chạm vào Hạo Thiên Kiếm khí.
 
"Ầm!."
 
Một tiếng nổ vang lên, Lưu Phong bị kiếm khí của Tùng Vân kiếm chấn động, thân hình bị chấn bay về phía sau, va mạnh vào một chiếc bàn, chiếc bàn nhất thời gãy vụn, thanh thế thật khiến người ta sợ hãi.
 
Lưu Phong thân thể xoay tròn, tận dụng lực cản của cái bàn, chân đạp Thất Tinh bộ, thoát khỏi phạm vi kiếm khí của Tùng Vân kiếm.
 
Hắn ổn định tinh thần, nhanh chóng phản kích, hữu thủ cầm chặt kiếm, tả thủ dẫn động pháp quyết, tạo thành vạn đạo kiếm quang tấn công Đại Danh.
 
"Tước gia cẩn thận." Qua một chiêu, Đại Danh càng thêm tin tưởng vào thực lực của bản thân, lên tiếng nhắc nhở Lưu Phong.
 
Đương nhiên là trong lòng hắn không tốt như lời nói ra, nói thì nói nhưng Tùng Vân kiếm vẫn bắn ra quỷ dị kiếm quang, phát sáng chói mắt nghênh đón công kích của Lưu Phong.
 
"Keng, keng!"
 
Hạo Thiên Kiếm và Tùng Vân kiếm giao nhau, tốc độ cực nhanh, hai thanh thần binh trực diện giao tiếp nhất thời phát ra âm thanh như sét đánh, hoa điện bắn tung tóe đầy trời.
 
Những người đang quan chiến, bao gồm cả Y Lực, Y Đẳng và mấy vị trưởng lão cũng nhất thời biến sắc, không ngờ tu vi của Lưu Phong và Đại Danh lại cao cường như vậy.
 
"Rắc!" Thính đường dường như không chịu nổi áp lực do kiếm thế hai người phát ra, nhất thời rung chuyển, sụp đổ.
 
Y Đẳng và Y Lực thấy thế vội vàng che chở cho đám nữ nhân của Lưu Phong.
 
Song kiếm giao nhau, hai người đều lùi lại, sau đó tiếp tục lao vào nhau. Chiến trường của hai người đã từ trong thính đường chuyển lên không trung.
 
"Tước gia, hình như trường kiếm trong tay ngươi cũng không phải là tầm thường." Đại Danh hai lần định lợi dụng thần kiếm của mình trực diện va chạm với binh khí đối phương, ai mà ngờ trường kiếm trong tay Lưu Phong không hề hao tổn chút nào, hiển nhiên cũng không phải là vật tẩm thường.
 
"Thần Châu Hạo Thiên Kiếm." Chân nhân không cần nói lời thừa thãi. Lưu Phong thản nhiên thừa nhận, nói thẳng ra lai lịch binh khí mình.
 
Đại Danh trưởng lão nghe vậy, sắc mặt biến đổi, gật đầu lạnh lùng cười nói: "Không sai, Tùng Vân kiếm hôm nay may mắn được tranh phong cùng Hạo Thiên Kiếm, thật sự là vinh hạnh."
 
Giờ phút này không ai trong hai người dám xem thường đối thủ nữa, bất giác đều đằng không cách nhau khoảng mười trượng, gườm gườm lẫn nhau.
 
"Véo!" Một tiếng gió rít vang lên, Lưu Phong chủ động phá vỡ thế giằng co nãy giờ, hắn phát hiện ra thực lực đối phương cường đại nên không còn hạ thủ lưu tình nữa mà vận dụng đến chín thành Nguyên Anh lực trong cơ thể.
 
Song kiếm nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
 
Tiếng kim thiết giao nhau nhất thời vang lên không ngớt, Mỹ Tử và đám tỷ muội nhất thời cảm thấy tức ngực, phảng phất như bị trọng chùy kích trúng vậy, chút nữa đã lăn hết ra mặt đất.
 
Y Đẳng lo lắng Mỹ Tử có bề gì thì hắn không cách nào ăn nói với Lưu Phong, vội vàng đi đến hộ vệ chúng nữ, tránh cho các nàng không bị công kích của hai người làm ảnh hưởng.
 
Lúc này Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong lóe sáng huyễn hóa ra kiếm ảnh đầy trời, giống như một tấm võng kiếm chụp xuống người Đại Danh.
 
Đại Danh cảm nhận được nguy cơ, nhất thời huýt sáo dài một tiếng, Tùng Vân kiếm trong tay hợp thành nhất thể bắn ra ngân sắc quang huy, phá vỡ vòng vây của đối phương.
 
Song kiếm lại giao nhau, kiếm ảnh đổ vỡ tung tóe, cường đại kiếm thế tỏa ra xung quanh, cơ hồ làm cho mọi người quan chiến đều phải đình trệ hô hấp.
 
Nhân lúc song kiếm giao nhau, cổ tay Lưu Phong khẽ rung lên thân kiếm khẽ nương theo đà trượt trên thân Tùng Vân kiếm, sự ma sát khiến cho hỏa tinh bắn ra kịch liệt trên thân Tùng Vân kiếm.
 
Đại Danh đột nhiên cười lạnh một tiếng, từ thân Tùng Vân kiếm nhất thời tỏa ra Hắc Ám khí tức. Lưu Phong trong nháy mắt chỉ thấy trước mắt mình một màu đen bao phủ.
 
Chỉ chờ có thế, Tùng Vân kiếm như một con linh xà, xeo xéo đâm thẳng vào người Lưu Phong.
 
Một kiếm này luận về tốc độ và lực đạo đều làm cho người khác phải biến sắc.
 
Y Lực thậm chí còn âm thầm kêu lên mừng rỡ, hắn chắc rằng Lưu Phong sẽ bại tại đây, 20 vạn lượng sẽ nhanh chóng rơi vào tay mình.
 
Ngay khi hắn đang say sưa với ý nghĩ của mình thì kết quả thật bất ngờ. Lưu Phong tuy không nhìn rõ sự vật nhưng bản thân tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền. cho dù nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được không gian xung quanh. Trong sát na kề cận thất bại, Hạo Thiên Kiếm thu lại chém xuống, vừa vặn ngăn chặn được nhát đâm của Đại Danh. Lực đạo của nhát chém đương nhiên là mạnh mẽ hơn lực đâm rất nhiều. Đại Danh vốn là đắc thắng, ai ngờ bị một cỗ lực đạo truyền đến, tê rần cả cổ tay.
 
Song phương nhanh chóng tách rời nhau ra.
 
Lưu Phong hư không đạp bộ, vững vàng đứng giữa không trung, hữu thủ cầm Hạo Thiên Kiếm, quanh thân di tán một tầng bạch quang thánh khiết, phảng phất như thiên thần.
 
Đại Danh trưởng lão, tả thủ cầm Tùng Vân kiếm, sắc mặt tái nhợt trầm trọng. Hiển nhiên một chiêu vừa rồi lão đã rơi vào thế hạ phong.
 
Bất quá trong lòng Lưu Phong cũng không thoải mái chút nào. Cầm trong tay Hạo Thiên Kiếm nhưng chỉ có thể đánh ngang tay với Đại Danh, điều này thật khó chấp nhận. Sau khi được Bạch Khiết chỉ điểm kiếm đạo, lại vận dụng đến cực hạn Nguyên Anh lực nhưng cũng chỉ có thể chiếm chút thượng phong, hắn trong lòng đương nhiên không thể chấp nhận.
 
"Tiếp tục." Đại Danh không cam lòng, tiếp tục muốn giao phong.
 
Lưu Phong lạnh lùng nở nụ cười, bất quá ánh mắt nhìn xoáy vào hữu thủ của Đại Danh.
Đại Danh cũng cảm thấy ánh mắt của đối phương có chút cổ quái, cúi đầu nhìn xuống hữu thủ của mình, bất giác lão phát hiện ra máu tươi đang từ một vết rách trên cánh tay từ từ chảy xuống.
 
Đại Danh nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt càng tái nhợt. Hữu thủ của hắn đã bị Hạo Thiên Kiếm đả thương, mặc dù vết thương không sâu nhưng chính xác là đã bị thương.
Nếu nói cho dễ nghe một chút thì hắn đã bại dưới tay Lưu Phong.
 
"Tước gia, ta thua." Đại Danh trưởng lão đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: "Tước gia, cám ơn ngươi đã cho ta nếm mùi vị chiến bại. Đã lâu rồi ta không có được cảm giác này."
Y Đẳng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kết quả không tốt lắm nhưng hai người cũng chỉ nên dừng ở đây. Về bốn người xử nữ thì chẳng đáng là gì.
 
Lên tiếng nhận thua xong, Đại Danh trưởng lão trên mặt lại có vẻ tươi cười, tựa hồ như một trường kịch chiến vừa rồi hắn chưa hề tham gia.
 
Một lúc lâu sau, hắn nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: "Tước gia, ngươi hình như đã tu thành Nguyên Anh của đạo gia?" Đại Danh trưởng lão rất minh bạch thực lực của mình kết hợp với Tùng Vân kiếm, trừ phi đã tu thành Nguyên Anh, nếu không lão tuyệt không thể thất bại được.
 
Lưu Phong mỉm cười, cũng không dấu diếm: "Không sai, ta đã tu thành Nguyên Anh. Thuận tiện cũng xin hỏi một câu. Đại Danh trưởng lão dường như cũng không giống Hắc Ám võ sĩ mà ngươi hằn phải là Hắc Ám tu chân?"
 
Đại Danh thoáng do dự một chút rồi gật đầu: "Không sai, lão hữu chính là Hắc Ám tu chân. Nửa năm trước ta đã tu thành Tà Anh. Đáng tiếc."
 
"Đáng tiếc ngươi không biết kết hợp với Tùng Vân kiếm. Nếu không ngươi không thể nào bại dưới tay ta."
 
"Không sai, Tước gia quả nhiên là lợi hại."
 
Dừng một chút Đại Danh đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Tước gia, ngươi bây giờ đã biết thân phận của ta, sẽ không giết ta đấy chứ?"
 
"Giết ngươi?" Lưu Phong khóe miệng mỉm cười, bình thản nói: "Ta tại sao lại phải giết ngươi? Chẳng phải chúng ta chỉ luận bàn thôi sao?"
 
Đại Danh trưởng lão nghe Lưu Phong trả lời, không khỏi sửng sốt: "Tước gia, chẳng lẽ ngươi không biết Hắc Ám tu chân luôn là đối tượng đuổi giết của tu chân giới sao?"
 
"Đó là chuyện của tu chân giới, chẳng liên quan gì đến ta." Lưu Phong thản nhiên nói: "Quy củ của tu chân giới không liên quan đến ta. Đại Danh trưởng lão, ngươi bại, chỉ cần giao cho ta bốn người xử nữ."
 
Mỹ Tử thấy Lưu Phong chiến thắng, vội vàng chạy đến nói: "Công tử, những người đó nô tỳ đã tìm giúp người rồi."
 
Lưu Phong xoay người nhìn phía đằng sau Mỹ Tử quả nhiên không biết từ bao giờ đã có bốn ả chân dài đứng chờ sẵn.
 
"Tốt lắm." Lưu Phong cảm thấy rất hài lòng với sự chọn lựa của Mỹ Tử.
 
"Tước gia, ngươi sẽ không đem thân phận của ta truyền ra ngoài chứ?" Đại Danh trưởng lão hiểu rất rõ một khi thân phận Hắc Ám tu chân của lão bị bại lộ thì có thể khiến cho tu chân giới đuổi cùng giết tận. Hắn vừa mới tu thành cảnh giới Tà Anh, thật sự chưa thể đối kháng với tu chân giới. Tu chân giới thực ra vẫn còn rất nhiều cao thủ ẩn mình chưa ra mặt. Ba mươi năm trước lão đã từng gặp mấy cao thủ Nguyên Thần kỳ. Ba mươi năm sau như thế nào tự nhiên không cần phải nói nữa.
 
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: "Ta nói rồi, đó là chuyện của tu chân giới, ta không cần quan tâm. Ta chỉ biết tới quan hệ của chúng ta hôm nay là cùng nhau hợp tác."
 
Đại Danh nghe Lưu Phong nói như vậy cũng không ngu ngốc, Lưu Phong ý tứ rất rõ ràng. Chỉ cần các ngươi hợp tác với ta thì tự nhiên một mắt nhắm, một mắt mở mà làm ngơ. Ngược lại nếu là địch nhân của ta thì xin lỗi, hắn sẽ tung tin này ra ngoài ngay lập tức.
 
Y Lực cũng là lần đầu tiên biết được thân phận của Đại Danh trưởng lão, trong lòng kinh ngạc. Hắn đối với Hắc Ám tu chân cũng không hề xa lạ. Từ ý nghĩa sâu xa mà nói thì Hắc Ám tổ chức cũng vẫn có nguồn gốc từ Hắc Ám tu chân. Bất quá phần lớn Hắc Ám tu chân vẫn chỉ ẩn thân tu luyện, không nghĩ đến Đại Danh lại gia nhập vào tục giới.
 
"Y Lực, thân phận của ta giờ đây đã bị lộ, từ giờ trở đi chúng ta cùng Tước gia, vĩnh viễn hợp tác, trừ phi Tước gia đơn phương hủy bỏ." Đại Danh nghiêm mặt, quay sang Y Lực phân phó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv