Hi Du Hoa Tùng

Chương 356: Nam nhân quyết đấu



Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt sang nhìn Y Lực, Y Lực sau khi hiểu ý liền vội vàng mỉm cười lên tiếng: "Vinh trưởng lão, người làm gì vậy? Ta đã đáp ứng với Tước gia."
 
"Y Lực, ngươi đáp ứng cũng không được." Vinh trưởng lão hừ một tiếng, nói: "Ngươi trước đây vài ngày đã đáp ứng đem Mỹ Tử cho ta làm Lô Đỉnh, bây giờ ngươi lại nuốt lời là sao?"
 
Chú thích: Lô Đỉnh đây là đem nữ nhân giao hoan nhưng bế tinh dưỡng khí để tu luyện một loại đại pháp gì đó.
 
Đồng thời hai vị trưởng lão khác cũng tiến lên nhìn Y Lực nói: "Y Lực đại thủ lĩnh, ngươi quả thật đáp ứng với Vinh trưởng lão trước. Điểm này chúng ta có thể làm chứng."
Mỹ Tử nghe vậy, hai chân run lên, cùng đám tỷ muội co ro, tụ lại một chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đem tất cả hy vọng ký thác trên người Lưu Phong. Bị biến thành Lô Đỉnh so với làm nô lệ tình dục còn thê thảm hơn nhiều. Một vài nữ tử đảm lược thấp cũng đã bắt đầu khóc.
 
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Y Lực đại thủ lĩnh, ngươi giải thích cho ta xem. Ta nhất định phải mang những nữ tử này đi."
 
Mỹ Tử nghe vậy vội vàng cùng bọn tỷ muội hướng Lưu Phong vái tạ đại ân.
 
Lưu Phong nhíu mày nhẹ giọng nói: "Các nàng trước tiên đứng lên mặc quần áo lại đã."
Mỹ Tử cùng tỷ muội vội đứng dậy, vội vàng tiến đến cái tủ liền tường lấy ra quần áo, nhanh chóng mặc vào
 
Y Lực đứng giữa, tiến thoái lưỡng nan, đắc tội với trưởng lão cũng không được, đắc tội với Lưu Phong đương nhiên cũng không được.
 
Y Đẳng đột nhiên trong lòng có chủ ý, hắn bước nhanh về phía Y Lực, nói nhỏ mấy câu.
Sau đó Y Lực đứng giữa Vinh trưởng lão và Lưu Phong, mỉm cười nói: "Tước gia, Vinh trưởng lão, chuyện này quả thật khiến ta khó xử, chi bằng chúng ta tranh đoạt nữ nhân thì chỉ nên dùng phương thức của nam nhân mà giải quyết."
 
"Phương thức của nam nhân?" Lưu Phong sắc mặt biến đổi nhìn về phái Y Lực, lạnh lùng hỏi: "Ý của ngươi là để cho ta và vị trưởng lão này quyết đấu?"
 
Y Đẳng vội vàng giải thích: "Tước gia, người đừng hiểu lầm, không phải là quyết đấu, chỉ là luận bàn một chút." Quyết đấu và luận bàn thật ra hoàn toàn khác nhau. Quyết đấu chính là sinh tử phó thác cho thiên mệnh. Còn luận bàn chính là điểm tới là dừng. Y Đẳng và Y Lực vất vả lắm mới tranh thủ được sự ủng hộ của ba vị trưởng lão, hắn không bao giờ muốn Lưu Phong giết chết một người.
 
Vinh trưởng lão vốn chưa hề biết qua tu vi của Lưu Phong, nghe Y Đẳng nói vậy còn tưởng rằng Y Đẳng muốn mình giết chết Lưu Phong, khẽ cười một tiếng, nói: "Y Lực đại thủ lĩnh, ngươi yên tâm, Tước gia là khách quý của ngươi, ta tự nhiên là hạ thủ lưu tình, điểm đến tất dừng, tuyệt không hạ sát thủ."
 
Y Đẳng nghe vậy trong lòng cười thầm, Vinh trưởng lão này quả là ngu ngốc. Chính mình chưa hề nhìn ra bản lĩnh đối phương nông sâu thề nào mà đã làm ra vẻ.
 
Đương nhiên là Y Đẳng tin rằng tỉ lệ Lưu Phong chiến thắng vẫn cao hơn.
 
Lưu Phong cũng chẳng thèm quan tâm đến lời của Vinh trưởng lão. Cao thủ chỉ dựa vào thực lực, không phải dựa vào cái mồm.
 
"Vinh trưởng lão, ta công việc bề bộn, không có nhiều thời gian, chi bằng bây giờ chúng ta bắt đầu đi." Lưu Phong lạnh nhạt cười, khóe miệng hiện ra vẻ khinh thường.
 
Nét mặt già nua của Vinh trưởng lão, nhất thời tức giận, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Người tuổi trẻ, làm người không nên khinh thường như vậy."
 
Y Đẳng nghe vậy, bất giác bực bội. Lưu Phong kỳ thật rất khiêm tốn, ai mà như lão già ngươi ỷ tuổi tác cao mà kẻ cả. Nếu không vì đại sự của tổ chức thì đã đá cho ba tên già cổ hủ này mấy đá vào mông để bọn họ thanh tỉnh, thanh tỉnh.
 
"Xuất chiêu đi" Lưu Phong rất ghét Vinh trưởng lão nói nhảm, giờ phút này sắc trời đã chuyển màu, hắn không thể trì hoãn nữa, nếu không dám chắc lát nữa Vương Bảo Nhi sẽ mang theo hơn một ngàn huynh đệ đến đây gây sự.
 
"Chẳng biết tốt xấu gì cả." Vinh trưởng lão biến đổi sắc mặt, song chưởng từ từ giơ lên, một cỗ khí tức vô hình từ bốn phương hội tụ lại trong lòng bàn tay, hình thành một cỗ khí tức Hắc Ám, cứ như vậy hình thành một thanh lợi kiếm màu đen.
 
Y Lực có chút biến sắc, không nghĩ ra Vinh trưởng lão đã tu luyện đến đẳng cấp Thủy Bình-Hắc Ám trung giai, đã có thể tự do điều khiển Hắc Ám khí tức ở chung quanh.
Y Đẳng cũng chấn động, hiển nhiên là hắn đã đánh giá sai tu vị của Vinh trưởng lão.
 
"Sát!"
 
Vinh trưởng lão sắc mặt đột nhiên trầm xuống, song chưởng mãnh liệt vỗ ra, Hắc Ám khí tức ngưng tụ thành lợi kiếm màu đen bắn đến Lưu Phong.
 
Lợi kiếm ma sát với không khí, phát ra tiếng rít thật chói tai, nhiếp phách đoạt hồn, ngay cả Y Đẳng và Y Lực cũng cảm thấy kinh hãi, e sợ mình cũng bị vạ lây, vội vàng lui về sau.
 
Lưu Phong cũng không dám chậm trễ, vị lão hữu này quả thật rất cuồng vọng, từ khí thế Vinh lão hữu xem ra cũng rất cường hãn.
 
Bất quá cầm trong tay Hạo Thiên Kiếm thì Lưu Phong thật sự rất tự tin, ngay cả khi Phi nhi không cần ra tay hắn cũng có thể tự mình đối kháng.
 
"Xoẹt."
 
Hạo Thiên Kiếm như một tia chớp phóng ra.
 
Ngay khi Hắc sắc lợi kiếm cùng Hạo Thiên Kiếm va chạm thì trong sát na đó Vinh trưởng lão đột nhiên hiện lên một nụ cười âm hiểm, chỉ thấy chân phải đạp xéo xuống, thân hình nhất thời thân hình biến mất, trong khoảnh khắc tả thủ đã xuất hiện hai thanh đoản đao màu đen.
 
"Tiếp chiêu."
 
Vinh trưởng lão hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt song đao, chém về phía Lưu Phong.
Nhất thời Lưu Phong bị cuốn vào trong cơn bão đao mang đáng sợ này.
 
Y Đẳng và Y Lực thấy tình cảnh này đều kinh hãi, bọn họ lo sợ Lưu Phong sẽ bị Vinh trưởng lão gây thương tích.
 
Ngay lúc này thì Lưu Phong quát lạnh một tiếng, chỉ thấy trong mù mịt đao mang có mấy đạo kiếm quang màu trắng vọt ra.
 
Vinh trưởng lão hơi ngạc nhiên, không nghĩ Lưu Phong có thể phá được công kích của mình.
 
Sắc mặt sầm xuống, Vinh trưởng lão chậm rãi tiến lên trước, song đao phát ra một thanh âm nộ hống.
 
Một tiếng rít chói tai vang lên, song đao trong tay hắn trong nháy mắt biến ảo, lớn hơn trước rất nhiều, mang theo khí thế thái sơn áp đỉnh chém đến Lưu Phong.
 
Hiện trường sinh biến cố, Lưu Phong cũng không nghĩ tới song đao của Vinh trưởng lão có thể vươn dài ra, hơn nữa lại xuống tay âm độc như vậy, may mắn là hắn vẫn kịp đề phòng. Lưu Phong chỉ cảm thấy hạ thân lạnh buốt, một đạo kình phong lướt qua, khẽ chạm vào y phục mình, thiếu chút nữa đao mang của Vinh trưởng lão đã cắt đứt bụng của hắn.
 
Vinh trưởng lão đối với tốc độ né tránh của Lưu Phong cũng cực kỳ kinh hãi, đòn công kích của hắn vừa bất ngờ, vừa quỷ dị, không nghĩ ra chỉ có thể lướt qua y phục của Lưu Phong.
 
Hai tay Vinh trưởng lão chập lại, Hắc Ám khí tức nhất thời hội tụ dày đặc, song đao tức thì phát ra khí lãng màu đen ngập trời.
 
Song đao hợp nhất biến thành một huyền khí đại đao chém về Lưu Phong.
 
"Tước gia cẩn thận." Y Đẳng thấy vậy, kinh hãi, nhắc nhở Lưu Phong. Vinh trưởng lão đã muốn hạ sát chiêu.
 
Lưu Phong tuy kinh bất loạn, linh lực trong cơ thể loạn động, Hạo Thiên Kiếm trong tay khẽ ngân lên, Hạo Thiên Kiếm rời khỏi tay, bắn tới trước.
 
Hạo Thiên Kiếm rời khỏi tay Lưu Phong, tự do tung hoành, bắn ra không ngừng đạo đạo kiếm quang như thực thể, trong nháy mắt kiếm quang như mãn thiên hoa vũ phủ xuống Vinh trưởng lão.
 
"Ầm, ầm."
 
Một loạt âm thanh trầm mạnh vang lên.
 
Lưu Phong cước đạp Thất tinh bộ, thân hình tiêu sái bắn ra ngoài, Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng quay về tay hắn.
 
Vinh trưởng lão trong cơn nổ mạnh cũng từ từ xuất hiện. Bất quá hình tượng của hắn so với Lưu Phong thì kém hơn rất nhiều. Chẳng những quần áo trên người bị rách toạc thành những mảnh nhỏ mà ngay cả cánh tay cũng chi chit vết thương, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
 
Rất rõ ràng, hắn bị công kích của Lưu Phong đả thương.
 
Nhìn thấy kết quả như vậy, Y Đẳng vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là thế lực của Lưu Phong quá đáng sợ. Mừng là song phương không có ai chết.
 
"Vinh trưởng lão, người không sao chứ? Vết thương có nặng không?" Y Đẳng lò dò đi đến ân cần hỏi.
 
Vinh trưởng lão hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ta còn chưa chết."
 
Lưu Phong tịnh cũng không muốn cùng trưởng lão hội gây thêm hiềm khích, ôm quyền cười nói: "Vinh trưởng lão, đa tạ."
 
"Nghệ không người, ta không có gì phải ân hận cả." Vinh trưởng lão liếc nhìn Mỹ Tử một cái, thở dài, nhìn Lưu Phong phất tay: "Ngươi thắng, ngươi đi đi."
 
Mỹ Tử và đám tỷ muội từ xa thấy Lưu Phong chiến thắng, kích động vạn phần.
 
Lưu Phong quay sang nhìn Vinh trưởng lão: "Đã vậy, tại hạ cáo từ."
 
"Tước gia, khoan đã."
 
Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị bước ra đại môn thì vị trưởng lão râu trắng, thân hình cao lớn đột nhiên đuổi theo: "Tước gia, ta có một thỉnh cầu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv