Hi Du Hoa Tùng

Chương 246: Kết Hôn



Nói xong đạp không mà đi, Lưu Phong vội vàng thúc giục Hạo Thiên kiếm, cùng sự trợ giúp của Phi nhi, đạp lên kiếm mà đi, theo sát phía sau. Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người đi tới một chỗ chân núi không một bóng người.
 
Tuyệt sắc kiếm tiên trầm giọng nói: "Toàn lực ra tay với ta, ta muốn xem ngươi thăng tiến đến đâu, nói trước cho ngươi, nếu ngươi không tận tâm cùng ta so chiêu, vạn nhất chết ở trong tay ta cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
 
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời hít một ngụm dưỡng khí: "Tiền bối, bất quá chỉ là kiểm nghiệm tu vi của vãn bối một chút, hà tất phải hạ sát thủ."
"Cảnh cáo ngươi một lần nữa, ta nói đều là thật sự, tuyệt đối không cùng ngươi nói đùa." Tuyệt sắc kiếm tiên mặt lạnh lùng nói.
 
"Đã như vầy, vậy bắt đầu đi." Lưu Phong nhớ tới câu"Nghiêm sư xuất cao đồ", không nói thêm lời nào, vận khởi Hạo Thiên kiếm phát ra một đạo công kích.
 
Tuyệt sắc kiếm tiên mắt thấy kiếm quang bạch sắc phóng tới, không kinh hoảng chút nào, cười lạnh một tiếng: "Có bao nhiêu thực lực thì xuất hết ra đi" Trong khi nói chuyện, toàn thân Tuyệt sắc kiếm tiên bắn ra quang mang kim sắc, sát khí mãnh liệt, bao la như cuồng phong, trong chớp mắt ngay ngoài thân đã hình thành một tầng sát khí vô hình.
"Sát khí thật cường đại." Lưu Phong hơi kinh hãi, không dám có chút chậm trễ, chính mình nếu không cố gắng, thật sự sẽ có thể chết dưới tay vị nghiêm sư này.
 
"Tiếp chiêu??!" Theo một tiếng quát lạnh của Tuyệt sắc kiếm tiên, sát khí quanh thân đã ngưng tụ thành một lợi kiếm kim sắc ngay trước ngực, khí thế lôi đình, nghênh đón sát chiêu của Lưu Phong, uy thế thật hãi nhân.
 
"Xoát xoát??!" Trong lúc nguy hiểm, Lưu Phong không lùi mà tiến tới. Trong nháy mắt, vũ khởi hơn mười đạo kiếm ảnh, tự bao vây quanh thân mình, sau đó xuất ra vài đạo kiếm quang bạch sắc lăng lệ, kèm theo đó là tiếng gào thét phá không nghênh tiếp.
 
"Ầm ầm!" Trong chớp mắt công kích của song phương liền gặp nhau trên không trung, chỉ thấy Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong thỉnh thoảng tán phát ra bạch mang cuồn cuộn, cùng kim sắc kiếm quang của Tuyệt sắc kiếm tiên phát sinh va chạm kịch liệt. Hoa lửa bắn ra bốn phía, sét đánh rung trời.
 
Cảm nhận được năng lực chiến đấu của Tuyệt sắc kiếm tiên, trong lòng Lưu Phong khiếp sợ, xem ra vị nghiêm sư này cố ý tạo áp lực nhằm đưa mình vào thế khó.
Trong lúc suy tư, chỉ thấy Tuyệt sắc kiếm tiên đột nhiên gia tăng công lực, một đạo kim sắc kiếm quang chói lọi đột nhiên bộc phát. Đánh tan bạch sắc kiếm quang do Lưu Phong ngưng tụ thành.
 
"Cuộc chiến vừa mới bắt đầu, không nên mất bình tĩnh." Tuyệt sắc kiếm tiên thấy Lưu Phong có chút bối rối, sắc mặt lạnh lùng, bực tức nói.
 
"Tiền bối, hãy cẩn thận??!" Đối mặt cao thủ như Tuyệt sắc kiếm tiên, Lưu Phong không dám có chút chậm trễ, sau khi gầm lên một tiếng, quanh thân hắn tán xuất sát khí kinh người, trong chớp mắt đã hoàn toàn bao phủ thân thể hắn.
 
"Có chút ý nghĩa, tiếp tục đi??!" Sắc mặt của Tuyệt sắc kiếm tiên tựa hồ thoải mái hơn một chút.
 
Ngay lúc này, một tiếng quát lạnh từ trong miệng Lưu Phong truyền đến, chỉ thấy một đạo bạch sắc sáng chói bay lên. Lập tức xuất hiện những tiếng rít của một trận cuồng phong. Thật là một đạo kiếm quang cường đại. Tốc độ như tia chớp, bắn về phía mi tâm của Tuyệt sắc kiếm tiên.
 
"Ầm. ầm??!"
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, cả phòng hoàn toàn bị khí tức cường đại phá hủy, bốn phía trở nên hỗn loạn.
 
Trong tiếng nổ mạnh thân ảnh của Tuyệt sắc kiếm tiên bay xẹt lên, ngay lúc chuẩn bị nhảy ra vòng chiến, một cỗ cuồng phong từ trên trời giáng xuống, mang theo kiếm thế cường đại, gào thét nhằm hướng Tuyệt sắc kiếm tiên vọt tới.
 
Tuyệt sắc kiếm tiên thấy Lưu Phong liên tục phát động công kích. Trong miệng không khỏi khẽ quát một tiếng, tay phải cầm kiếm tiên dựng đứng hướng lên trời. Lập tức cổ tay chuyển động rất nhanh, dẫn động kiếm quyết, kiếm tiên rung động kịch liệt, tiếng kiếm rít xé rách trời mây.
 
Cùng với sự xoay tròn của kiếm tiên, một cột sáng kim sắc bắn ra nghênh đón.
 
Lưu Phong sắc mặt kỷ biến, một kiếm này hiển nhiên cùng một kiếm lúc trước không thể so sánh. Rõ ràng, mấy chiêu lúc trước ngay một nửa thực lực Tuyệt sắc kiếm tiên cũng không có thi triển ra.
 
Chân khí trong cơ thể Lưu Phong nhanh chóng quay ngược trở lại, hai tay nắm chặt Hạo Thiên kiếm, phát ra một gọng kìm hỏa diễm kiếm tiên màu đỏ, uy thế cường đại hơn lúc trước.
 
"Oanh long??!" Một tiếng nổ rung trời, chỉ thấy kim sắc kiếm quang kia cùng kiếm thế của Lưu Phong va chạm mãnh liệt, tản mát ra vô số quang huy chói mắt.
 
Thân hình Tuyệt sắc kiếm tiên dừng lại, khẽ quát một tiếng nói: "Rất tốt, đã có thể kết hợp thanh kiếm và lực lượng phong ấn của Đồ Đằng cùng một chỗ, tiến bộ của ngươi đã ngoài ý liệu của ta."
 
"Đa tạ tiền bối tán dương."
 
"Đừng vội đắc ý, toàn lực xuất thủ. Nếu không ngươi chỉ có một con đường chết." Tuyệt sắc kiếm tiên cười lạnh một tiếng, một cỗ sát khí cường đại di tản bốn phía, nhìn thấy Lưu Phong đứng vững vàng, thần tình tập trung, trong lúc đó hai tay khép mở, kiếm tiên trong tay đã ngưng tụ xuất ra một kim sắc kiếm quang nhìn rõ thực chất.
 
Lưu Phong sắc mặt biến đổi, thân thể lập tức xoay tròn, chân đạp Thất tinh bộ, cả người như mãnh hổ xuống núi, mang theo kiếm quang mạnh mẽ tung hoành bắn ra, xung quanh nhất thời hình thành một lưới kiếm dày đặc, ngăn cản đường tiến công của Tuyệt sắc kiếm tiên.
 
Hai lực lượng lại giao phong, kiếm quang mạnh mẽ, bắn ra như mưa, hủy diệt sự sống khắp nơi.
 
Lưu Phong kinh sợ lực lượng trên kiếm tiên của đối phương, cường đại như vậy, khó có thể không run sợ, vội vàng rút Hạo Thiên kiếm về, đề thăng công lực trong cơ thể, trong nháy mắt nhằm Tuyệt sắc kiếm tiên ở phía trước bổ ra ba kiếm, kiếm nối kiếm thật cường đại, muốn dựa vào Hạo Thiên kiếm cương mãnh lợi hại trong tay, một chiêu phá vỡ bức tường phòng ngự trước người Tuyệt sắc kiếm tiên.
 
Trong lúc này, trên mặt Tuyệt sắc kiếm tiên lộ ra nụ cười tự tin, thân hình vẽ lên một tia lửa hình tròn cấp tốc di chuyển tới bên trái Lưu Phong, kiếm tiên trong tay nhằm bụng Lưu Phong đâm ra một kiếm, thân pháp nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh, thật là tối cường.
 
Lưu Phong sắc mặt hơi đổi, vội vàng hồi kiếm tự cứu, thân kiếm xoay tròn, vừa kịp ngăn chặn kiếm của Tuyệt sắc kiếm tiên đâm về bên trái.
 
"Keng!" Một tiếng, kiếm kiếm oanh kích bạo xuất một tia hoa lửa, Lưu Phong mượn lực nhảy về sau, tạm thời nhảy ra khỏi vòng chiến.
 
"Tiếp tục." Hai người đấu đến bây giờ, Lưu Phong ngược lại không có ý e ngại, càng đánh càng thuận tay, càng tự tin hơn, chiến ý ngập trời, hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm, thân hình nhảy về phía trước, tốc độ Hạo Thiên kiếm nhanh không thể tả nhằm đỉnh đầu Tuyệt sắc kiếm tiên đánh xuống, kiếm ở mọi nơi, kình lực cuồng mãnh bao trùm toàn thân Tuyệt sắc kiếm tiên, khiến cho không cách nào né tránh.
 
Tuyệt sắc kiếm tiên chỉ cảm thấy thế tới một kiếm này Lưu Phong nhanh vô cùng như cuồng lôi điện chớp, trong nháy mắt đã đến gần, kiếm tiên trong tay vội vàng giơ ngang chống đỡ.
 
"Oanh long??!"
 
Một tiếng vang lớn nhất thời vang lên, áp lưc cường đại làm hai người lui về sau vài bước.
 
Thân hình hai người vừa vững, lập tức bắt đầu tạo đợt công kích mới. Lưu Phong dẫn động kiếm quyết, thi triển sở học bình sanh, chỉ thấy vô số bạch sắc kiếm quang, nhằm tới Tuyệt sắc kiếm tiên.
 
Tuyệt sắc kiếm tiên âm thầm khen sự tiến bộ của Lưu Phong, kình lực kiếm tiên trong tay chảy như điên, một đạo sát khí ẩn hiện trên kiếm phong nhằm phía Lưu Phong.
 
Một trận âm thanh cường bạo nhất thời vang lên, hai người trong nháy mắt liều mạng giao chiến hơn mười chiêu.
 
"Phanh??!" Một tiếng, do Lưu Phong liều mạng chiến đấu, bị trúng một cước củaTuyệt sắc kiếm tiên, thân thể như như vỡ thành từng phần nhỏ, bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, vừa mới đứng vững thân thể, yết hầu lập tức không tự chủ được phun ra một ngụm máu, rồi chậm rãi rơi xuống. Thấy khóe miệng Lưu Phong tràn ra ngụm máu kiếm tiên hừ một tiếng, nói: "Ngươi còn yếu lắm."
 
 
Lưu Phong lấy tay lau đi vết máu khóe miệng, thản nhiên nói: "Nhờ tiền bối giáo huấn, vãn bối sau này nhất định cố gắng tu luyện, nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối."
 
"Biết vấn đề của ngươi ở đâu không?" Tuyệt sắc kiếm tiên giương giọng hỏi.
 
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Ý chí không vững."
 
"Không sai, ngươi có thể nhận thức nhược điểm của mình, thật hiếm có." Tuyệt sắc kiếm tiên trầm giọng nói: "Tu vi của ngươi hôm nay, hơn phân nửa do cơ duyên mà có. Cho nên ngươi thường xuyên phải tu luyện tâm tính. Người tuổi trẻ phong lưu một chút ta có thể hiểu, nhưng là ngươi nhất định không thể đắm chìm trong hạnh phúc của khuê phòng. Nam tử hán đại trượng phu không được đặt nặng chuyện yêu đương hoan ái cùng nữ nhân."
 
Lưu Phong nghe vậy, có chút đỏ mặt, thầm nghĩ vị đại kiếm tiên này có phải rình coi chuyện riêng của mình hay không.
 
"Ngươi phải hiểu được việc nam nữ sau này phải kiềm chế, nhất thiết không thể trầm mê trong đó. Hôm nay thử qua tu vi và kiếm đạo của ngươi, ta cũng yên tâm một chút. Hẹn gặp lại ngươi." Nói xong những lời này, Tuyệt sắc kiếm tiên xoay người liền đạp không mà đi.
 
Lưu Phong do dự một chút, giữa không trung hô: "Tiền bối, có thể nói vì sao người đối tốt với ta như vậy không?"
"Thời cơ đến, ngươi sẽ biết được." Giữa không trung không thấy bóng người kiếm tiên, nhưng lại truyền đến câu trả lời của hắn. Mặc dù câu trả lời không rõ ràng, nhưng Lưu Phong biết, sớm muộn hắn sẽ biết.
.
.
Lãnh tụ cách mạng vĩ đại Karl Marx (Các Mác) đã từng nói một câu, nếu muốn cả đời hạnh phúc, chỉ cần hai người kết hợp. Bởi vì một nửa quả cầu thì không thể nào lăn được, phải có hai nửa nó mới có thể lăn tròn được cho nên mỗi người trưởng thành có nhiệm vụ trọng yếu chính là tìm được một nửa xứng đôi với mình. Sau khi Lưu Phong sống lại, muốn đền bù tiếc nuối kiếp trước, tìm được một nửa của mình. Hơn nữa lại có rất nhiều.
Hôm nay, Lưu Phong sắp cùng một trong số"một nửa của mình" thành thân.
Hôn lễ mới bắt đầu cử hành ngày hôm nay, nhưng tại ba ngày trước, Phượng viên và Tổng đốc phủ đã giăng đèn kết hoa. Náo nhiệt phi phàm.
 
Mũ phượng rạng ngời, trang phục trạng nguyên đỏ hồng, tám người khiêng kiệu lớn, nghi trượng mở đường (đại quan ra ngoài có lính cầm đồ binh hộ vệ gọi là nghi trượng), đến rước dâu, hôn sự Lưu Phong hoàn toàn dựa theo nghi thức dân gian cổ đại, bất quá kiệu phu, nghi trượng, la cổ (người chơi chiêng trống), tỏa nột thủ (người thổi kèn), hoàn toàn đều là phiên tử Cẩm Y Vệ cải trang. Hơn nữa vì phòng ngừa có người nhân cơ hội nhiễu loạn. Thủ bị phủ và Tổng đốc phủ cũng đều tự điều phái nhân thủ lẫn trong đám người, âm thầm đề phòng.
 
Lưu Phong cũng âm thầm cảm thán, thật không nghĩ tới phiên tử ngày thường giết người không nháy mắt lại đa tài đa nghệ như vậy.
 
Đến giữa trưa, Lưu Phong cưỡi ngựa lớn, đội mũ trạng nguyên được trang trí hoa, phong thái hoan hỉ, chuẩn bị đến Tổng đốc phủ đón dâu.
 
Nghe được tiếng ầm ỹ của kèn trống ngoài cửa phủ, Ân Nguyên Đạo biết chú rể đã tới, vội vàng để cho thị nữ dìu con gái ra cửa nghênh đón.
 
Lưu Phong ngồi trên ngựa cười dài. Kèn hai bên hướng hết lên trời, thổi vang dội.
 
Không lâu sau, tất cả đã chuẩn bị xong hết, . mũ phượng rạng rỡ, dưới sự hộ tống của nha hoàn Đóa Đóa và nữ quyến trong nhà, tân nương ra tới cửa.
 
Ngay lúc này, chỉ nghe "Đùng" một tiếng vang lên, tiếng pháo nổ rộn ràng nhất thời vang lên. Tiếng pháo báo hiệu Ân Tố Tố đã đi tới, sau khi nha hoàn Đóa Đóa nâng tấm phủ kiệu, nàng cúi đầu chui vào trong kiệu lớn.
 
Theo đúng quy củ, tân lang và tân nương sau khi trở về không thể gặp mặt ngay, phải đợi đến giờ lành bái đường, nhập động phòng lúc đó mới có thể thấy được mặt nhau.
 
Lưu Phong ngồi trên cao trong sảnh đường. Chậm rãi nhấm nháp trà, trong lòng xuất ra dâm ý. Nghĩ thầm muốn ngắm nhìn bộ dáng Ân Tố Tố mặc đại hồng giá y (trang phục cưới).
Không biết sau bao lâu chờ đợi, mới đợi được đến giờ lành, nghe ti lễ (quan lo việc lễ bái) cao giọng xướng: "Giờ lành đã đến, mời tân nhân lên đường!"
 
Không lâu sau, đã thấy Liễu Thanh Nghi và Đóa Đóa đỡ Ân Tố Tố, nhẹ nhàng, cẩn thận tiến lên trung tâm sảnh đường, nhìn tân nương mặc đại hồng giá y, thêu kim tuyến hình chim phượng, đầu đội mũ phượng, trên mặt che khăn hồng, tuy là không thấy rõ diện mục, nhưng thân thể mềm mại đầy tính cảm cực mê người này, làm cho Lưu Phong có chút động tâm. Đều nói cả đời nữ nhân đẹp nhất chính là ngày kết hôn, bây giờ xem ra quả nhiên không sai.
 
"Tố Tố, ta tới đây."
 
Lưu Phong cố nén vui mừng trong lòng, tiến lên nghênh đón, lại bị Liễu Thanh Nghi ngăn trở, đưa một dải lụa đỏ vào trong tay hắn, thấp giọng nói: "Công tử gia, trước khi vào động phòng, người và tiểu thư Tố Tố không thể có tiếp xúc thân mật, hãy cầm lấy dải lụa hồng này." Liễu Thanh Nghi từng có kinh nghiệm thành hôn, đối với đạo lễ đó rất là rõ ràng.
Nhập gia tùy tục, trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Phong cũng không dám làm ra hành vi lưu manh, không thể làm gì khác hơn là cố nén kíck thích trong lòng, theo hướng dẫn của ti lễ, kéo dải lụa theo.
"Nhất bái thiên địa."
.
"Nhị bái cao đường??!" Hai người Lưu Phong hướng tay lên trên, quay về Thủy Mị Nhi, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân lạy vài cái.
.
 
Kế tiếp chính là"Phu thê giao bái".
Liễu Thanh Nghi đỡ Ân Tố Tố, bái Lưu Phong một cái, Lưu Phong ngang nhiên thụ lễ, sau đó hồi bái một cái.
 
Sau khi chấm dứt tam bái, nghi thức kế tiếp chính là đưa phu thê vào động phòng.
 
Đỡ tân nương tử ngồi xuống bên giường, Lưu Phong cầm lấy cây gậy nhỏ màu đỏ ở trên bàn, mỉm cười nói: "Tố Tố lão bà, phu quân tới đây??!"
 
Nhẹ nhàng dùng cây gậy khều cái khăn phủ đầu lên, lộ ra gương mặt tuyệt sắc xinh đẹp. Bộ dáng diễm lệ như vậy, so với trong trí nhớ của Lưu Phong đẹp hơn gấp trăm lần, làm cho con mắt của hắn nhất thời nhìn chằm chằm thẳng vào mặt nàng.
Ân Tố Tố thản nhiên ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt ôn nhu ngọt ngào của người phụ nữ may mắn, mỉm cười hạnh phúc nhìn phu quân của nàng. Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng chính là nương tử của Lưu Phong.
Lưu Phong cũng nghiêm chỉnh lạ thường đứng lên, từ giờ trở đi, hắn chính là phu quân của Tố Tố.
Hai cặp mắt thâm tình nhìn nhau, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ hôm nay.
.
.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng hạnh phúc màu hồng phát ra từ những ngọn nến, nhìn khuôn mặt đầy sinh khí của Ân Tố Tố, không khỏi càng xem càng thích, càng thích càng muốn ngắm. Nếu không ngại Liễu Thanh Nghi và Đóa Đóa còn đang trong phòng, hắn đã sớm xông lên rồi.
Liễu Thanh Nghi đỏ mặt đứng một bên hầu hạ, nhìn Ân Tố Tố ngồi ở trên giường, trong lòng sinh ra chút hâm mộ, chỉ mong công tử gia không vì đã có thê tử mà quên mất mình.
 
Ân Tố Tố nhẹ cúi đầu xuống, hai gò má đỏ bừng, thẹn thùng không thôi, mặc dù hai người đã sớm hoan hoan ái ái, nhưng hôm nay là cuộc sống hôn nhân đích thực, thân là nữ nhân nàng có chút ngượng ngùng.
 
Lưu Phong buông cây gậy trong tay, đi lại gần tinh tế đánh giá đôi mắt bẽn lẽn của nàng, không khỏi than thở nói: "Tố Tố lão bà, có thể lấy được người xinh đẹp như tiên tử làm vợ, ta thật có phước khí!"
Ân Tố Tố bẽn lẽn nhìn mặt trước y phục tân lang của Lưu Phong, không khỏi nhớ tới chuyện dĩ vãng, nhãn quyến không khỏi có chút đỏ.
Sợ run một chút, đột nhiên Liễu Thanh Nghi nhớ tới chức trách của mình, nàng vội vàng cầm lấy khay rượu trên bàn lại gần nhắc nhở: "Mời công tử gia, thiếu nãi nãi uống rượu giao bôi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv