Hi Du Hoa Tùng

Chương 240: Tay của Vương Đông Đông



"Hoàng thương đương nhiên không thể làm, nhưng ta có thể làm. Nếu Điện hạ tin được lời ta nói, có thể giao chuyện này cho ta. Ta cam đoan trong một năm, sẽ bổ sung đầy đủ tiền bạc cho sự hao tổn của hoàng thương và nội vụ khố." Lãnh Nguyệt tựa hồ tự suy nghĩ về vấn đề này rồi.
 
"Thật sự có thể sao" Thái Tử Phi lo lắng hỏi.
 
"Điện hạ yên tâm, không dối gạt người, thuộc hạ đã sớm cho rằng xâm chiếm Thiên Thượng Nhân Gian là sách lược không khả thi. Buôn lậu vũ khí, mua bán nô lệ là hai việc kinh doanh chúng ta đã chuẩn bị hai tháng. Bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi" Lãnh Nguyệt thành khẩn nói.
 
"Ngươi muốn ta làm cái gì"
 
"Nhân lực, tiền và hóa nguyên" Lãnh Nguyệt tiên sinh nói: "Ta chỉ có thể phụ trách kênh mua bán"
 
Thái Tử Phi trầm tư một chút nói: "Không thành vấn đề, ta sẽ nhanh chóng hoàn tất cho ngươi"
 
Lãnh Nguyệt tiên sinh đã giải quyết vấn đề tiền tài, nhưng mà Thái Tử Phi như thế nào cũng không vui vẻ. Vấn đề hoàng thương và nội vụ khố hao tổn đã mệt, nhưng vấn đề. đứa nhỏ kia. mới là ẩn họa lớn nhất. tất cả những gì mà nàng và Hoàng Thái Tôn có hiện tại đều do thái tử lưu lại, nếu chuyện năm đó bại lộ, bọn họ sẽ mất hết tất cả, nói không chừng là chết không có đất chôn thây.
 
"Không được, tuyệt đối không thể cho việc này phát sinh. Tất cả đều thuộc về mẫu tử chúng ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi vinh hoa phú quý của chúng ta." Thái Tử Phi vừa lắc đầu, cặp mắt trong suốt bắn ra một đạo sát ý. Nếu nỗ lực nhiều như vậy, không thể để thất bại trong gang tấc. Nàng phải nhanh chóng tra ra chi tiết việc của Lưu Phong.
 
Thái Tử Phi trên mặt hiện lên một tia khổ sở. Nghĩ được năm đó thái tử chết thảm, nghĩ được ước định với hắn, nghĩ tới năm đó điên cuồng.
 
Nàng nhắm hai mặt lại, lại mở mắt ra, trong nháy mắt đã phục hồ vẽ bình tỉnh, mỉm cười nghĩ, đến ngày hôm nay ta cũng không hối tiếc, tại sao ta không đối với bản thân tốt một chút. Kẻ làm đại sự, bất kể là nam nhân, hay nữ nhân, cũng không được mềm lòng. Muốn đạt được, phải trả giá.
 
Vừa mới trở lại Di Hồng Viện, Lưu Phong mới bước vào cửa, đã thấy Vương Đông Đông lâu nay không gặp.
 
"Đại sắc lang, đại bại hoại, tại sao lâu như vậy cũng không tìm ta? Ngươi không biết người ta trong lòng nghĩ gì sao?" Lưu Phong vắng mặt mấy ngày làm cho Vương Đông Đông buồn rầu. Chu Tam mặc dù biết ta không đồng ý, nhưng cũng thừa dịp mà sấn vào. Từ khi Lưu Phong đi kinh đô, Chu Tam một ngày ba lần đi tìm Vương Đông Đông. Hơn nữa mỗi ngày đều không ngừng tặng hoa, tiền, các thứ lãng mạng, . hầu hết thủ đoạn đều thi triển ra hết.
 
Nhìn thấy khuôn mặt Vương Đông Đông, Lưu Phong âm thầm hối tiếc, nếu là sinh trưởng ở xã hội hiện đại, Vương Đông Đông ắt hẳn là diễn viên xuất sắc, diễn trò được như vậy thật sự khiến người bội phục.
 
Vì phối hợp với Vương Đông Đông, Lưu Phong chủ động kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta đang muốn tìm ngươi, ai biết ngươi bản thân cũng như vậy. Chúng ta vào nhà nói đi nha" Đừng nói thời gian lâu như vậy không được bàn tay nhỏ bé của Vương Đông Đông sờ soạng, Lưu Phong có chút động tâm, bàn tay nhỏ bé, nhu hòa vô cùng, mềm mại vô cùng. Muốn nàng lại sờ soạng kích thích một chút.
 
Bị Lưu Phong nắm tay, Đông Đông cảm thấy tim mình nhảy thình thịch, cảm giác so với lần trước cầm. cái. đó. của hắn còn mãnh liệt hơn. Vương Đông Đông thân hình nhẹ nhàng rung động, muốn thoát khỏi hắn nhưng tiếc là không còn khí lực, tứ chi nàng thậm chí không còn nghe lệnh của bản thân nữa, tim đập thình thịch. Cúi mặt ngượng ngùng, nàng nghiêm mặt giả bộ giận nói: "Đại bại hoại, tại sao trở về lâu như vậy còn không tới kiếm ta, có phải là trong lòng không có ta không?"
 
Mặc dù là đang diễn trò, nhưng là nói lời tình tứ như thế cũng làm cho Vương Đông Đông tim đập nhanh hơn, gương mặt nhất thời đỏ ửng, người nóng bừng, cảm giác làm cho nàng như mất đi hết khí lực. Nàng vội vàng cúi đầu không dám cho Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nữa.
 
Lưu Phong âm thầm cảm thán, người ta nói cửu biệt thắng tân hôn cũng rất là có lý. Nhìn thấy cảm giác của Vương Đông Đông và chính mình thì biết ngay.
 
"Chu Tam không khi dễ ngươi chứ?" Lưu Phong lơ đãng nói.
 
Vương Đông Đông môi dẫu ra, khẽ cắn cái môi đỏ mọng, mũi hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: "Ngươi còn hỏi nữa? Dù sao ta cũng không có ai yêu thương, không ai quan tâm nha đầu này, để khiến cho người xấu khi dễ ta" vương Đông Đông nói lời này có chút kích động, bộ ngực phập phồng không ngừng.
 
Lưu Phong con mắt nhìn vào bộ ngực bạo mãn đang phập phồng, trong lòng suy nghĩ, nếu ngày đó kích tình, đổi lại làm với bộ ngực bạo mãn này, thật là thích thích cỡ nào nữa. Có cơ hội nhất định thử xem.
 
"Đại sắc lang, ngươi nhìn cái gì?" Vương Đông Đông thấy Lưu Phong không kiêng kỵ chăm chú nhìn bộ ngực mình, trong lòng thẹn thùng không chịu nổi.
 
"Nhìn ngực của nàng đó."
 
Lưu Phong trả lời thiếu chút nữa làm cho Vương Đông Đông rút kiếm ra giết người.
 
"Ngươi. ngươi. vô lại. , ngươi hổn đãn, ngươi sắc lang" Nói xong câu cuối cùng, Vương Đông Đông òa khóc.
 
Lưu Phong hơi kinh hãi, không sợ đàn bà giết, chỉ sợ đàn bà khóc.
 
"Đông Đông, ta sai rồi, ta đã sai rồi được chưa? Trách ta cũng được? Ngàn vạn lần đừng khóc nữa." Lưu Phong nài nỉ, cầu khẩn, nhưng mà Vương Đông Đông vẫn khóc không ngừng, có chút ẩn ý.
 
Lưu Phong buồn bực không thôi, sớm biết như vậy mình sẽ nghiêm chỉnh, đứng đắn một chút.
 
"Đừng khóc nữa, khóc nhìn sẽ khó coi lắm"
 
"Thật như vậy ư?" Vương Đông Đông bật hỏi, nhanh chóng ngừng khóc, cẩn thận hỏi"Ta bây giờ còn đẹp không?"
 
"Bây giờ thì vẫn còn" Lưu Phong chuyển giọng, cười nói: "Nếu lại khóc nữa, nhất định sẽ rất khó coi"
 
"Ồ." Vương Đông Đông nét mặt lộ vẻ hổ thẹn, cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ nhẹ nói: "Ta sẽ không khóc, sau này cũng không khóc"
 
Lưu Phong thở dài trong lòng, đàn bà đúng là đàn bà, quý trọng nhất là dung mạo của mình.
 
"Đông Đông, vào nhà đi nha, chúng ta vào trong nói chuyện" Lưu Phong kéo bàn tay nhỏ bé của Vương Đông Đông một cách tự nhiên.
 
Vương Đông Đông đột nhiên nhớ tới Lưu Phong là người sắp thành thân, trong lòng có chút lo lắng.
 
Quỷ thần mới dám theo Lưu Phong vào nhà. Vương Đông Đông hơi sợ hãi, quen biết Lưu Phong lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng vào phòng ngủ của Lưu Phong.
 
Phòng ngủ của Lưu Phong so với tưởng tượng của nàng không giống nhau, cũng không có vẻ xa hoa, lăng lệ, cũng không có vẻ bề bộn, lộn xộn, ngược lại, tất cả đều có vẻ giản dị, ngăn nắp, trên giường thậm chí còn có mùi thơm nhẹ nhàng.
 
"Đông Đông, ta biết nàng đang lo lắng cái gì, hôm nay ta nhắc lại, bất kể ta có thành thân hay không, tóm lại, ta nhất định không cho Chu Tam xâm phạm nàng. Đương nhiên còn chuyện hai chúng ta, ta vẫn nói như trước, hết thảy cũng đều thuận theo tự nhiên. Chúng ta trước tiên cứ gặp gỡ như vậy, tương lai nếu nàng thực sự thích ta, ta nhất định cưới nàng. Đương nhiên khả năng này rất lớn bởi vì không có người đàn bà nào thường xuyên cùng ta gặp gỡ mà lại không thích ta" Lưu Phong thành thật nói.
 
"Ai lại thích ngươi? Đại sắc lang" Nghe Lưu Phong nói xong, Vương Đông Đông trong lòng khẽ rung động lên một cảm giác khó tả.
 
Từ khi gặp gỡ Lưu Phong đến nay, ngay cả bản thân nàng cũng có vài phần không rõ ràng. Thông qua gặp gỡ, quan hệ, nàng phát giác ra cách sống của Lưu Phong và biểu hiện hằng ngày của hắn không giống nhau. Đừng xem hắn ngày nào mà không có đàn bà, lúc già lúc trẻ, . nhưng khi xảy ra đại sự tuyệt không hồ đồ. Cái cái chỉ có nam nhân, người có khả năng làm đại sự mới có. Hơn nữa hắn lại rất anh tuấn, nếu trước kia không có hiểu lầm, Vương Đông Đông nhất định trong lòng sẽ yêu hắn. Nhưng bây giờ, nàng thật sự cũng không rõ cuối cùng sẽ như thế nào?
 
"Đại ca, ngươi nói vậy ta an tâm" Nói xong Vương Đông Đông dùng bàn tay nhỏ bé của nàng rút ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, trên mặt bộ dáng tỏ vẻ rất vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Đại ca, không việc gì ta về trước đây"
 
Có việc, tuyệt đối ta có việc, ta muốn nhờ bàn tay nhỏ bé của nàng giúp ta. Lưu Phong rất muốn nói ra, nhưng là có chút e ngại. Ai kêu hắn là người đứng đắn, thành thật làm chi.
 
"Đông Đông, đừng vội đi" Lưu Phong một tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Đông, nói: "Thật vất vả mới gặp nàng, nàng sao lại bỏ đi sớm thế, không bằng nàng giúp ta."
 
"Đại ca." Vương Đông Đông run run giọng nói: "Ngươi sẽ không muốn ta giúp ngươi."
 
"Đông Đông, nàng thật là háo sắc a, ta cũng là chưa nói, mà nàng đã nói rồi" Lưu Phong lá gan bạo dạn, cầm lấy tay của Vương Đông Đông đặt lên trên bổng bổng của mình.
 
"Chán ghét, đáng ghét, đại ca, ngươi sao lại háo sắc thế?" Vương Đông Đông mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng rất kích thích. Kích tình đối với con gái đang tuổi xuân thì giống như thuốc gây nghiện, chỉ cần trải qua một lần, sẽ phát sinh lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí lần thứ n. Từ khi sờ soạn Lưu Phong lần trước, liền tiếp vài buổi tối sau, Vương Đông Đông đều cũng nằm mơ thấy cảnh tượng đó. Hôm nay, mộng cảnh lại trở thành sự thật, Vương Đông Đông cũng nhanh chóng chủ động vuốt ve bổng bổng của Lưu Phong.
 
Đối với loại hành vi thủ dâm này, Vương Đông Đông cũng không hiểu nhiều, nàng thậm chí tưởng rằng chuyện như vậy không được kể là quan hệ mờ áp.
 
Tay động với tốc độ càng ngày càng nhanh, không bao lâu Lưu Phong đã đạt tới đỉnh cao dục vọng, đều do diệu thủ của Vương Đông Đông.
 
Vốn Lưu Phong còn muốn cho Vương Đông Đông thử coi đó là mùi vị nào. Nhưng mà Vương Đông Đông hôm nay chết sống cũng không đống ý ăn.
 
Lưu Phong trước tiên hơi khó hiểu, không giải thích được, lúc sau mới biết bản thân có chút nóng vội, toàn chỉ lo cho hưởng thụ của bản thân, nhưng không có chút nào quan tâm đến cảm thụ, sờ soạng đàn bà tý nào. Theo tâm lý phụ nữ bình thường mà nói, Vương Đông Đông cự tuyệt nếm thử hoàn toàn cũng là bình thường.
 
"Đông Đông. nàng có trách ta. không. sờ soạng. nàng không. ?" Lưu Phong còn mơ hồ, lên tiếng, mang theo một chút mờ ám. và lưu manh.
 
Vương Đông Đông phảng phất như bị hắn nhìn thấu tâm sự, trong lòng run lên, trên mặt hiện lên một tia diễm lệ, thân thể mềm mại khẽ run, cũng bất kể trên tay còn cầm bảo bối, xoay người bỏ chạy ra ngoài.
 
Lưu Phong vội vàng kéo quần lên, đuổi theo, khẽ bắt được nàng khi vừa qua cửa nói: "Sao nàng lại bỏ chạy?"
 
Vương Đông Đông đột nhiên nổi giận, trên mặt giận tái mang theo ba phần đỏ bừng, gắt giọng"Đại bại hoại, đại sắc lang, ta muốn đi"
 
"Được rồi, ta có có một lời muốn nói." Lưu Phong thấy Vương Đông Đông mở miệng chống lại, lập tức mở miệng nói vài câu vào tai Vương Đông Đông.
 
"Cuồng sắc." Mắng lớn một tiếng, Vương Đông Đông bỏ chạy. nàng không nghĩ ra mình đối với hắn tốt như vậy, hắn còn biến thái, còn muốn sờ soạng mình.
 
Vương Đông Đông đã đi, nhưng tâm tình Lưu Phong thủy chung cũng bình tĩnh, trong lòng có chút nuối tiếc.
 
Theo nguyên tắc tửu biệt là tân hôn, Lưu Phong quyết định đi tìm Tố Nương.
 
Đi vào phòng Tố Nương, Lưu Phong thấy Tố Nương đang ở trong phòng. Cũng không nói gì, hắn tiến lên ôm ấp, vuốt ve thân thể nàng.
 
Tố Nương nhắm mắt lại, buông lỏng thân thể và tâm tình, hưởng thủ cảm giác vuốt ve ôn nhu của hắn. Thời gian trôi qua một lúc lâu mà vẫn không muốn buông khuôn mặt của hắn ra, trên mặt cảm giác hạnh phúc làm đỏ cả gương mặt thiên nhiên, kiều mị, vẻ xuân tình lộ rõ ra, một phong thái xinh đẹp thành thục nhất thời hiện ra trên cơ thể Tố Nương.
 
Nhìn đàn bà trên giường vừa mới cởi bỏ quần áo, Lưu Phong ôn nhu nói: "Muốn không?"
 
Nhìn thấy một kiện nội y màu đỏ, Tố nương có chút thẹn thùng, mặt đỏ, khẽ vê vạt áo và xấu hổ nói: "Người ta đang muốn giặt quần áo, tự nhiên tới sờ soạng người ta. Thật là xấu hổ."
 
Lưu Phong cười hắc hắc, ngoài miệng không nói, trong lòng thẩm nhủ ta rất thích nhìn nội y của nàng.
 
"Được rồi, chẳng phải người rất nóng sao? Sao mặt lại đỏ hồng thế?" Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của thân thể đàn bà, Lưu Phong hiểu được có chút bất ổn. Nhìn vẻ mặt Tố Nương tựa hồ như vừa trải qua một lần cao trào. Chẳng lẽ nàng lại vừa thủ dâm xong? Tố Nương tỷ tỷ cũng thật là. Xem ra cần phải phổ cập cho những người cổ đại một chút tri thức mới được.
 
Tố Nương nghe vậy, cắn môi, lộ ra hàm răng trắng đều, mấp máy không biết nên nói như thế nào. Nàng kỳ thật mới từ phòng Trương Mỹ Nhân trở về.
 
"Tố Nương tỷ tỷ, nàng sẽ không tự." Lưu Phong nở một nụ cười mờ ám, bộ dáng làm vẻ nghiêm trọng nói: "Có phải nhớ tới thiếu gia không?" Nhớ tới thân hình tuyệt mỹ của Tố Nương, đôi chân trường túc, bộ ngực bạo mãn, Lưu Phong trong lòng nhộn nhạo, hai tay dùng sức chà sát, xoa bóp bộ ngực to lớn của Tố Nương vài cái.
 
Tố Nương tình ý miên man nhìn hắn, mặc kệ hắn đang vuốt ve thân thể của mình, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, nghe nói người ở kinh đô bị người ám sát, mất tích vài ngày phải không? Chủ nhân đối với việc mất tích của ngươi rất lo lắng, vốn ngày đó chúng ta cũng muốn đến kinh đô, đang khi chuẩn bị xuất phát thì nghe tin tức ngươi đã bình an. Sau này ngươi phải cẩn thận một chút nha" Lưu Phong vắng mặt, Trong khoảng thời gian này Tố Nương mới phát hiện nàng rất nhớ Lưu Phong. Không chỉ Lưu Phong có thể mang lại cho cơ thể nàng những tràng sảng khoái, mà còn có thể cho nàng một cảm giác ấm áp trong lòng, chưa từng có trong quá khứ. Mặc dù Tố Nương cũng không biết cảm giác ấm áp đó là cái gì. Nhưng nàng rất vui sướng với cảm giác ấm áp đó. Có thể nói như vậy, cùng Lưu Phong có quan hệ thân thiết, Tố Nương mới hiểu được bản chất đàn bà trong bản thân mình. Khi nàng nghe Lưu Phong bị ám sát bởi nha hoàn, sau đó bị mất tích, thậm chí so với Trương Mỹ Nhân, nàng còn lo lắng hơn bội phần.
 
Lưu Phong mỉm cười nói: "Có thể được Tố Nương tỷ tỷ lo lắng, thật sự là vinh hạnh."
 
"Thiếu gia đừng nói như vậy" Tố Nương buồn bả nói: "Tố Nương bất quá là một tỳ nữ, có thể được thiếu gia hậu ái như vậy, ta mới là người cảm thấy vinh hạnh"
 
"Tố Nương tỷ tỷ, hay là ta gặp di nương xin cho nàng ở lại đây, nàng giúp ta làm việc. Như vậy chúng ta cũng có nhiều cơ hội ở chung với nhau?" Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra một diệu kế. Tố Nương là Phượng viên đại quản gia, cũng là một trong hai Phượng Vệ thủ lĩnh, rõ ràng là nhân tài. Nếu có nàng giúp tay, tương lai đối với sự khuyếch trương thế lực của mình, nhất định rất có nhiều ích lợi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv