Hi Du Hoa Tùng

Chương 236: Bạch Vũ muốn kết hôn



Lão gia, cô gia đều là gia, nhưng hai gia này không giống nhau. Cô gia cũng sợ lão gia.
 
Cô gia liền bật dậy, nhanh chóng tức tốc mặc quần áo vào.
 
Ân Tố Tố le lưỡi, vội vàng nói với Lưu Phong"Không kịp rồi, kiếm chỗ trốn nhanh đi"
 
Lưu Phong, mặc dù trước mặt Ân Tố Tố kiên định nói hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng trước mặt Ân Nguyên Đạo, Lưu Phong cũng không dám nói như vậy. Mấy ngày nay Giang Nam đang đồi đãi hắn và Tố Tố có gian tình, hôm nay chắc muốn bắt gian đây mà. Thật là thê thảm.
 
"Có chổ nào trốn không Đóa Đóa" Lưu Phong đi một vòng, cuối cùng bỏ ý định núp dưới giường, xoay người từ cửa sổ nhảy xuống.
 
Quay lại Di Hồng Viện, Lưu Phong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tại sao Tố Tố lại ăn phải xuân dược? ai đưa xuân dược cho nàng?
 
Ân Nguyên Đạo đẩy cửa bước vào, vừa lúc Lưu Phong đã rời đi khỏi, Tố Tố quần áo cũng đã chỉnh tề, ngay cả chăn mền cũng thu thập xong, bất quá lão gia nhìn nữ nhi vài lần cũng vẫn chắc chắn nói: "Hắn đã tới rồi à?"
 
Ân Tố Tố hơi kinh hãi, âm thầm thán phục ánh mắt sáng suốt của cha, nhưng việc này tuyệt không thể thừa nhận, dù sao cha cũng không bắt gian tại giường được.
 
"Cha, hắn là ai vậy?" Ân Tố Tố làm bộ ngây thơ khờ khạo"Cha, người rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
 
Ân Nguyên Đạo thấy nữ nhi đang giả ngốc, do dự một chút, trực tiếp hỏi thẳng"Có đúng là Lưu Phong đã tới đây không?" Ân Nguyên Đạo là người từng trải, nhìn khuôn mặt nữ nhi đỏ ửng, rõ ràng là dư âm sau khi chinh chiến trên giường, hơn nữa trước khi vào cửa hắn đã nghe được thanh âm gấp rút chạy trốn.
 
Thấy Ân Tố Tố không nói lời nào, Ân Nguyên Đạo nghiêm trọng nói: "Tố Tố, không phải phụ thân muốn nói với ngươi, nhưng danh dự của nữ nhi rất là trọng yếu, mấy ngày nay tin đồn đãi xấu xa bên ngoài hẳn ngươi cũng nghe được, ngươi muốn cha làm sao ngẫng mặt lên được?"
 
Ân Tố Tố ngược lại không nghĩ như vậy, bình thản nói: "Cha, nếu người đã nói là tin đồn nhảm xấu xa thì cần gì để ý đến nó làm gì?" Ân Tố Tố tiếp thu tư tưởng hiện đại của Lưu Phong đã sớm nhận định việc đồng sàng trước hôn nhân không có gì quá nghiêm trọng. Đương nhiên, lời này cũng chỉ ám chỉ đồng sàng với một mình Lưu Phong mà thôi.
 
Ân Nguyên Đạo thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Ta bất kể tin đồn cũng được, sự thật cũng vậy, tóm lại, từ hôm nay trở đi, ngươi phải chú ý đến hình tượng của mình. Sau này Lưu Phong quay lại Tổng Đốc Phủ phải có ta ở bên. Nếu không, không cho hai ngươi gặp mặt"
 
Ân Tố Tố thấy cha tức giận, cũng không dám nói gì nữa.
 
Lưu Phong một chân vừa bước vào nhà, Bạch Vũ đã chạy lại nói: "Đại ca, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng"
 
Đã lâu không gặp, Lưu Phong phát hiện tiểu nha đầu này cũng đã phát dục (dậy thì), bộ ngực cũng lớn hơn một chút, mông cũng đẹp hơn, liền nói: "Tiểu muội, có chuyện gì ngươi nói đi. Quan hệ của chúng ta không cần phải ấp úng như vậy?"
 
Bạch Vũ mặc váy dài, chậm rãi tiến lên trước vài bước, nhìn Lưu Phong có chút than thở"Đại ca, ta có việc rất trọng yếu, không biết có nên nói hay không?"
 
Nha đầu này hôm nay bày đặc đắn đo, ngày xưa cho dù là có mắng chửi hắn ban đêm rên lớn tiếng quá cũng không có thẹn thùng như vậy, hôm nay vì cái gì mà run rẩy như vậy?
 
"Tiểu muội, có việc gì ngươi cứ nói đi." Lưu Phong thúc giục.
 
"Đại ca, ngươi cũng biết cha anh ta không còn nữa" Bạch Vũ buồn bã nói: "Từ khi cha anh ta chết rồi, Bạch gia không còn nam tử, mấy ngày nay việc kinh doanh của Bạch gia toàn do ta khổ sở chống đỡ. Mặc dù ta tự tin có thể đem sản nghiệp Bạch gia phát triển, nhưng cuối cùng ta cũng chỉ là phụ nữ. Cả ngày bên ngoài xuất đầu lộ diện cũng không phải chuyện tốt. Đúng là có chút thành tích nhưng cũng có vô số người đang chực chờ chê cười ta. Cha anh ta không còn nữa, ngày đó ta đã phát thệ không cho bất luận kẻ nào xem thường Bạch gia chúng ta, ta muốn cho mọi người đều biết Bạch gia thật ra không có."
 
Lưu Phong hiểu được ý của Bạch Vũ, nhịn không được ngắt lời nói: "Tiểu muội, ta biết ngươi muốn duy trì sản nghiệp to lớn cũa Bạch gia có chút không dễ dàng. Vấn đề này hôm nay ngươi nói với ta cuối cùng là ý gì?"
 
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Lưu Phong, thành thật nói: "Thương trường không phải việc trọng yếu, huống chi ta còn là nữ thương nhân. Đại ca, mấy ngày nay ta đang nghĩ đến Bạch gia phải có một nam nhân"
 
"Phải có một nam nhân?" Lưu Phong hơi run một chút.
 
Bạch Vũ run giọng nói: "Không sai, Bạch gia phải có một nam nhân. Đại ca, ngươi là nam nhân, ngươi căn bản phải biết một nữ tử không thể nào đảm đương những việc khổ sở này.
 
Ngừng một chút, Bạch Vũ trong mắt mơ hồ tràn lên một tia lệ quang, ôn nhu nói: "Mấy ngày nay ta cũng không nhịn được người khác cười nhạo ta. Mặc dù lần trước tại thương hội ngươi diệt trừ cho ta tiềm họa trong Bạch gia, nhưng ngoại nhân cười nhạo cũng không ngăn cản được. Ta càng ngày càng cảm giác được việc kinh doanh không có một nam nhân chống đỡ thì không được. Cho nên ta muốn." Nói đến khúc cuối cùng, Bạch Vũ đột nhiên có chút thẹn thùng, không dám nói.
 
Lưu Phong xem như hiểu được, Bạch Vũ tiểu nha đầu này muốn tìm nam nhân. Muốn kiếm nam nhân cho Bạch Gia, muốn bản thân mình là nam nhân. Nói đến cũng thật khó vì nàng còn nhỏ tuổi quá.
 
Một cô gái gánh vác sản nghiệp to lớn của Bạch gia quả thật không dễ dàng. Đối với nam nhân thì cũng chỉ bình thường mà thôi.
 
"Tiểu muội, ngươi muốn lập gia đình a" Lưu Phong cười hỏi.
 
Bạch Vũ thành thật gật đầu nói: "Đại ca, hôm nay nói đến đây, ta cũng không sợ ngươi cười nữa, ta thật sự muốn lấy một nam nhân. Một người có thể trợ giúp Bạch gia ta phát triển, một nam nhân có thể ủng hộ ta, yêu thương ta, ." Nói xong lời cuối cùng, Bạch Vũ thậm chí đã chảy nước mắt.
 
Thấy Bạch Vũ vẻ mặt đau khổ, hai hàng nước mắt chảy dài, có vẻ đau đớn và thương cảm, nhưng cũng tăng thêm vẻ diễm lệ. Lưu Phong thầm nghĩ một cô nương mới mười mấy tuổi, phải lập gia đình thật là tội nghiệp, thật đáng tiếc a.
 
"Tiểu muội, ngươi muốn lập gia đình, ta hiểu, nhưng nói thật nhìn điều kiện của ngươi hiện tại, cũng nên có nam nhân đến trợ giúp ngươi" Lưu Phong phụ họa.
 
Bạch Vũ lắc đầu, nghiêm sắc nói: "Đại ca, không phải muốn kết hôn, mà là muốn cưới chồng. Sản nghiệp Bạch gia thủy chung là phải của Bạch gia, tuyệt đối không thể biến thành của người khác.
 
Lưu Phong hơi kinh hãi, thật là ý tưởng bạo dạn. Phải biết rằng tại thời cổ đại không có chuyện ở rễ. Nam nhân cổ đại tư tưởng rất nặng, đó là nam nhân cưới vợ không dễ dàng ở rễ. Vì như vậy, cả đời cũng không ngóc đầu lên nói chuyện nổi.
 
"Đại ca, ta biết ý tưởng này của ta có chút bạo dạn, có chút khó khăn, nhưng mà nếu nói hôm nay cũng không có gì là không thích hợp, nếu ngươi muốn cười thì cười đi. Dù sao mấy ngày này ta cũng bị không ít người cười chê rồi." Đang khi nói chuyện, cặp mắt xinh đẹp của Bạch Vũ đã chảy dài hai hàng nước mắt.
 
"Đại ca, chuyện này ta muốn ngươi giúp ta" Bạch Vũ trầm giọng nói: "Ta biết nam nhân bình thường tuyệt đối không được, ta cần một người hữu dũng hữu mưu, can đảm, đảm đương, nam nhân có thể làm nên đại sự, hắn phải có khả năng phát triển sản nghiệp Bạch gia?" Gương mặt rưng rưng nước mắt, kêu lên một tiếng thật động lòng.
 
Lưu Phong nhíu mày, nghĩ thầm yêu cầu của Bạch Vũ thật cao. Nàng yêu cầu nam nhân như vậy tuyệt đối là cực phẩm. Thường thường những nam nhân có tài như vậy, làm sao nguyện ý chịu ở rễ được chứ.
 
"Tiểu muội, ý của ta là tình yêu phải tự do, không bằng đích thân ngươi tìm đi" Lưu Phong cười hắc hắc nói: "hôn nhân sắp xếp rất khó có được hạnh phúc"
 
Bạch Vũ đôi mắt hung hăng liếc hắn một cái"Ta không biết cái gì là tự do luyến ái, ta chỉ biết bây giờ phải có nam nhân, mà là bản thân ta không có thời gian đi tìm, cho nên ta hy vọng ngươi giúp ta tìm kiếm"
 
Ngược lại, Bạch Vũ nói chuyện cũng thật bạo dạn. Cũng may là Lưu Phong, chứ nếu đổi là người khác, nghe nàng nói không chừng đã bỏ chạy mất dép, còn tưởng nàng là đàn bà biến thái nữa.
 
"Tiểu muội. việc này. không. , cưới nam nhân và mặc quần áo cũng giống nhau, ngươi phải thử qua mới biết có vừa vặn hay không, ngươi kêu đại ca giúp ngươi tựa hồ bất ổn. hơn nữa yêu cầu của ngươi lại quá cao, theo ta biết tại Giang Nam này, nam nhân phù hợp với yêu cầu của ngươi chỉ có một mà thôi" Lưu Phong cố ý dừng lại không nói tiếp.
 
Bạch Vũ nghe vậy hứng thú, vội vàng hỏi tới"Đại ca, ngươi đã chọn người rồi à?"
 
Lưu Phong cười ha ha nói: "Chọn người thì không có, bất quá phù hợp với yêu cầu của ngươi chỉ có một nam nhân. Ta có thể nói cho ngươi. Về phần có thành công hay không, phải xem ở bản lãnh của ngươi"
 
Bạch Vũ vội hỏi tới"Vậy người đó là ai"
 
"Xa gần chân trời, gần ngay trước mắt" Lưu Phong đại ngôn huênh hoang nói: "Tiểu muội, không dối gạt ngươi, nam nhân phù hợp với yêu cầu của ngươi, ngoại trừ đại ca, không còn người nào cả"
 
"Xú mỹ" Bạch Vũ hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý đến bộ ngực đầy đặn đang phập phồng, giống như cô gái đang hoài xuân.
 
Lưu Phong cười khan hai tiếng ha hả nói: "Tiểu muội, ngươi cũng biết ta là người khiêm tốn, vốn không muốn đề cao bản thân, nhưng mà yêu cầu của ngươi quả thật quá khó khắn"
 
Bạch Vũ xoay người lại, ánh mắt chuyển động, khóe mắt có chút nước mắt nói: "Đại ca, ta nói chuyện thật tình với ngươi, ngươi sao lại bỡn cợt ta"
 
Lưu Phong buồn bực nói: "Tiểu muội, lời ta nói đều là sự thật, dù sao ta cũng chỉ nghĩ đến có một người phù hợp". Nói thật, muốn Bạch Vũ tiểu nương bì này gả cho người khác, Lưu Phong có chút tiếc nuối. Nhưng là chính mình thu thập, tựa hồ hơi quá đáng. Trước tiên đừng nói Bạch Vũ luôn luôn không nghĩ tốt về mình. Ngay cả việc kết hôn với thiếu nữ mới hơn mười tuổi cũng là điều không thể. Đừng xem Lưu Phong là người hiện đại, nhưng tư tưởng so với người cổ đại còn bảo thủ hơn.
 
"Vậy ngươi gả cho ta?" Bạch Vũ dũng cảm nhìn Lưu Phong, vẽ mặt không có vẻ đang nói giỡn. Chuyện nam nhân, Bạch Vũ không phải không nghĩ đến Lưu Phong, công tâm mà nói, Lưu Phong quả thật có năng lực và bản lãnh, thật đáng cho Bạch Vũ coi trọng. Nhưng là từ chuyện tình cảm mà nói, Bạch Vũ cảm thấy Lưu Phong không thích hợp là nam nhân của mình, ít nhất nàng không thích nam nhân có quá phong lưu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv