Hi Du Hoa Tùng

Chương 200: Đệ Nhất Mãnh Tướng



"Oanh——!" Một tiếng nổ lớn, Hạo Thiên kiếm rốt cục xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiếm khí, cùng Tuyệt Thế kiếm giao nhau.
 
Kình khí cường đại này dựa vào sự tiếp xúc trong thoáng chốc, men theo Hạo Thiên kiếm cuốn vào tay Lưu Phong như dời non lấp bể, uy thế hủy diệt tất cả.
 
Trương Thiên Sư hơi kinh hãi, sợ vị kiếm tiên tiền bối này không cẩn thận một cái tiêu diệt nhân tài do mình khổ tâm bồi dưỡng.
 
Lưu Phong ra sức chống đỡ, Hạo Thiên kiếm phát ra âm thanh chói tai, kiếm quang màu trắng giống như tia chớp bắn đi.
 
"Phanh——!" mặt đất dưới chân Lưu Phong đã không chịu nổi áp lực hắn truyền xuống, trong tích tắc, tại nơi hắn đặt chân đã trở thành trung tâm, nhanh chóng khuếch tán, nổ tung đi tứ phương tám hướng.
 
Bụi bặm đầy trời, đá vụn rơi như mưa, xung khí tỏa ra ngập trời ngập đất.
 
Đối mặt kiếm thế cường đại như thế, dù cho Trương Mỹ Nhân là cao thủ tu chân cũng chẳng là gì cả, kiếm thế như vậy mới xứng được với hai chữ Kiếm Tiên.
 
Kiếm Tiên tựa hồ cố tình bức bách tiềm lực của Lưu Phong, không đợi hắn có cơ hội thở một chút, Tuyệt Thế kiếm đột nhiên nâng lên, tại không trung vẽ nên một một đường cong đáng sợ, một lần nữa xuất ra bạo trảm.
 
Lưu Phong trầm giọng, quát một tiếng, phóng lên cao, Hạo Thiên kiếm giơ quá đỉnh đầu, trong tích tắc đẩy nội lực lên đến cực hạn. Một đạo hào quang chói lòa từ trên trời giáng xuống, Hạo Thiên kiếm xẹt qua không trung, phát ra tiếng rít kinh tâm động phách, nghênh đón kiếm thế phô thiên cái địa kia.
 
Quái tăng Đạo Diễn trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt chói lòa không thể phân biệt được, duy chỉ nhìn thấy kiếm thế kia đầy trời tựa như Lưu Tinh công kích vậy.
 
Kiếm Tiên gật đầu. Tuyệt Thế kiếm trong tay chợt phóng ra quang mang chói mắt, tựa như mặt trời ban ngày.
 
Cùng lúc đó, Lưu Phong huýt một tiếng sáo dài, tiếng huýt gió cao vút vượt chín tầng mây. Kèm theo tiếng huýt gió ấy, Hạo Thiên kiếm trong tay hắn xuất ra hào quang kinh thiên.
 
Lập tức, một tiếng nổ kinh thiên truyền ra, binh khí hai người lại giao nhau một lần nữa.
Tiếng nổ mạnh trôi qua, trong không trung tràn ngập kiếm khí, thân ảnh Kiếm Tiên dần trở nên rõ ràng, ánh mắt hắn như xuyên thấu vào người Lưu Phong. Lưu Phong vững vàng đứng giữa không trung, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có gì đáng ngại.
 
"Tiểu tử rất khá, có thể đỡ được ba thành công lực của ta" Khóe miệng Kiếm Tiên lộ ra vẻ tươi cười.
 
 
Lưu Phong khẽ mỉm cười: "Đa tạ Kiếm Tiên tiền bối truyền nghệ."
 
Kiếm Tiên lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần cám ơn ta. Ta bất quá thấy ngươi luyện Thái Âm thất tinh huyền nên mới quyết định chỉ điểm ngươi chút ít. Nói cho ngươi biết, Thái Âm thất tinh huyền là tuyệt học năm xưa của một vị bạn cũ của ta, ngươi đã có duyên tập nó, không thể làm nhục tuyệt học này. Nếu không, ta sẽ phế ngươi đi."
 
Lưu Phong có chút động tâm, nghiêm nghị sắc mặt nói: "Tiền bối, người yên tâm, tiểu tử mặc dù bất tài, nhưng cũng sẽ không làm nhục tuyệt học này."
 
"Hi vọng là như vậy." Kiếm Tiên trầm giọng nói: "Tu luyện là không giới hạn, hy vọng ngươi sẽ cố gắng tu luyện, không nên lười biếng. Hôm nay từ biệt, sau này gặp lại, nếu ngươi không có cách nào chống cự bốn thành công lực của ta, ngươi sẽ lãnh hậu quả." Nói xong những lời này, không đợi Lưu Phong trả lời, tuyệt sắc Kiếm Tiên đã khởi hành phi kiếm, hóa thành một đạo sáng mờ, bay về phía trước.
 
"Công tử, thật đáng mừng a. Lão đạo chúc mừng ngươi đọat được Hạo Thiên kiếm, rồi lại được đặc ân của Kiếm Tiên tiền bối." Trong ba người, Trương Thiên Sư chính là người vui mừng nhất. Lưu Phong là nhân tài do hắn bồi đắp, hảo vận của Lưu Phong hôm nay, đối với hắn mà nói là chuyện tốt không ngờ.
 
Trương Mỹ Nhân giờ phút này như trước nửa mừng nửa lo, trong lòng thật khó diễn tả được tâm trạng.
 
Quái tăng Đạo Diễn cũng qua chúc mừng vài câu, rồi lập tức cáo từ.
 
Lưu Phong sau khi biết được thân phận của quái tăng Đạo Diễn, hơi kinh hãi, vội vàng nói: "Lão Thiên Sư, Tứ sư tôn, người nầy chính là đệ nhất mưu sĩ dưới tay Yến Vương?"
 
Trương Thiên Sư có chút kinh ngạc: "Công tử cũng đã nghe qua người này?"
 
Lưu Phong tiếp theo hỏi: "Lão Thiên Sư, ngươi biết rõ người này, hắn chính là người đã tự xưng mình sinh ra để tạo phản?"
 
Trương Thiên Sư rất là kinh ngạc, Đạo Diễn quả thật vẫn đều cho rằng hắn tạo phản sự nghiệp cả đời hắn, nhưng điều này, cơ hồ rất ít có người biết. Nhưng bây giờ lại từ miệng Lưu Phong nói ra.
 
"Tứ cô nương, lời này là ngươi nói cho công tử biết?" Trương Thiên Sư suy nghĩ một chút hỏi.
 
Trương Mỹ Nhân cau mày nói: "Thiên Sư, không phải ta nói. Nói thật. Ta cũng lần đầu tiên nghe về người này."
 
"Công tử, ngươi làm thế nào biết được?" Trương Thiên Sư ngạc nhiên hỏi.
 
Lưu Phong mỉm cười, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí, nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
 
Ngừng lại một chút, Lưu Phong lại nói: "Lão Thiên Sư, người này chính là mối họa lớn a. Tương lai nếu Yến Vương khởi sự, người này tuyệt đối là nhân vật lợi hại."
 
Trương Thiên Sư càng kinh hãi: "Công tử, ngươi sao biết Yến Vương nhất định sẽ khởi sự?"
 
Trương Mỹ Nhân nghe vậy tiếp lời: "Thiên Sư, ý đồ của Yến Vương, mọi người đều biết, điều này còn phải hỏi sao. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi."
 
Lưu Phong âm thầm cảm kích Trương Mỹ Nhân, nếu không phải nàng cắt đứt câu hỏi của Trương Thiên Sư, hắn thật không biết phải ứng phó như thế nào.
 
Quái tăng Đạo Diễn làm cho Lưu Phong lại hoài nghi Hoa Hạ đế quốc cũng sẽ tương tự như vương triều Đại Minh trong lịch sử Trung Quốc. Nghe nói năm đó Yến Vương tạo phản thành công, hơn nửa công lao đều vì người này. Người này"Học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân, tinh thâm binh pháp cùng việc trị quốc, là nhân tài hiếm hoi.
 
. Ngày thứ hai, Vương Đức Vọng sai người đưa tới mật hàm của Quân Bộ triều đình, yêu cầu Lưu Phong đi đến Thủ Bị phủ hội đàm về việc dẹp loạn.
 
Sau khi Lưu Phong xem qua mật hàm, lập tức đi tới Thủ Bị phủ. Vương Đức Vọng tựa hồ đã đợi hắn khá lâu, thấy Lưu Phong đi tới, vội vàng bắt chuyện.
 
Lưu Phong có phần hãnh diện, chắp tay cười nói: "Đại nhân hà tất phải khách khí như thế."
 
Vương Đức Vọng haha cười, nói: "Công tử là Tuần Sát Sứ Cẩm Y vệ, theo lệ trước, vốn ra ta phải hành lễ với ngươi mới đúng."
 
"Đại nhân đừng quên, ta bây giờ chính là phó thủ của ngươi." Lưu Phong nói đùa một chút.
"A a, đã như vầy, chúng ta tựu xưng hô như thế nào?" Vương Đức Vọng đề xuất.
 
"Đại nhân khách khí rồi, đều là người một nhà, chúng ta sẽ không cần lễ này."
 
Người một nhà? Vương Đức Vọng trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói: "Công tử, hôn sự giữa ngươi và Đông Đông nhà ta, ngươi xem lúc nào nói chuyện thích hợp?"
 
Trái lại, đại nhân này nghe tai nọ xọ tai kia, hắn nói đều là người nhà, chủ yếu là nói về Vương Bảo Nhi. Lão Đại nhân lại hiểu nhầm. Lưu Phong nghiêm nghị sắc mặt, nói: "Đại nhân, hôm nay bàn về việc công, không nói chuyện chuyện tư, việc dẹp loạn là việc quan trọng, thiết nghĩ chúng ta không thể mất cảnh giác."
 
Vương Đức Vọng nao nao, lập tức cười nói: "Công tử nhắc nhở rất đúng, đúng là vậy, đúng là vậy, chúng ta trước bàn việc công, bàn xong việc công rồi, sẽ bàn lại việc tư."
 
Sau đó, vì việc dẹp loạn Sơn Mộc trấn hai người tiến hành trao đổi ý kiến.
Nói là trao đổi ý kiến, kỳ thật ý kiến cũng đều do Vương Đức Vọng đưa ra, một kẻ tân binh như Lưu Phong biết gì mà nói về chiến tranh.
 
Hai người nói chuyện mãi cho đến khi hoàng hôn. Sau đề nghị của Vương Đức Vọng, Lưu Phong quyết định một mình lãnh ba vạn binh mã, theo đường Già Dương Sơn, tấn công phía sau Sơn Mộc trấn, cùng đại quân của Vương Đức Vọng hình thành thế gọng kìm.
 
Mới đầu Lưu Phong nghe nói để cho tự mình lãnh binh, hắn không chịu, chỉ đến khi Vương Đức Vọng đồng ý đưa cho hắn đệ nhất mãnh tướng Hàn Tử Vân làm phó thủ, hắn mới đáp ứng.
 
Nói về Hàn Tử Vân này, thì tại Hoa Hạ đế quốc cơ hồ rất ít người không biết tên hắn. Người này tác chiến có dũng có mưu, năm đó đi theo Vương Đức Vọng uy tín dâng cao, lập vô số chiến công. Đáng tiếc người này tính tình cổ quái, là người chánh trực, không nhanh nhạy. Ngoại trừ Vương Đức Vọng, cũng không theo trướng của người nào, đắc tội với không ít người, cho nên dù chiến công rất nhiều, nhưng cuối cùng mới lăn lộn ở Vũ Đức Kỵ Úy hàm ngũ phẩm.
 
Ra gần đến cửa, Lưu Phong lại lo lắng hỏi: "Đại nhân, Hàn Tử Vân thật sự mưu dũng song toàn như ngươi nói chứ, đừng có gạt ta đấy."
 
"Công tử, ta nói chính là sự thật. Ngươi nếu không tin, có thể trở về tìm nhân viên tình báo của Cẩm Y Vệ hỏi tin tức về Hàn Tử Vân, phỏng chừng Cẩm Y Vệ các ngươi hẳn là đánh giá được." Nói thật, Lưu Phong hơi lo xa, nếu là bị người lợi dụng, Vương Đức Vọng há có thể kể cho nghe quá khứ về đệ nhất mãnh tướng của mình.
 
Lưu Phong tòng quân lần này mục đích Vương Đức Vọng là rất rõ ràng, đó chính là nhân cơ hội lập quân công. Tương lai là nhạc phụ của hắn, Vương Đức Vọng tự nhiên muốn tốt cho con rể một chút. Nói đến lập quân công trong quân đội cũng không phải việc khó, nhưng là dựa theo những tai tiếng của Lưu Phong lúc trước hiển nhiên không tốt cho lắm. Nếu bám sát Nguyên soái sẽ không thể nổi bật lên được, mặc dù không phải việc lớn, có thể có chút công lao nhỏ. Nhưng làm như vậy, rất dễ làm binh lính và quan quân xem thường. Vì thế, Vương Đức Vọng quyết định để cho Lưu Phong phải lập được công lớn, dứt khoát cho hắn cơ hội một mình mang binh lập công, để cho hắn đi đường vòng Già Dương Sơn, trấn thủ phía sau phản quân. Đây vốn không phải chuyện khó khăn lắm, hơn nữa với sự hiệp trợ của Vũ Đức Kỵ Úy ngũ phẩm Hàn Tử Vân, càng có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối.
 
"Được rồi, công tử, ngươi không nên đi vội, chúng ta còn chưa nói tới hôn sự của ngươi và tiểu nữ." Vương Đức Vọng vội vàng ngăn cản Lưu Phong, muốn nhân cơ hội nói chuyện cho rõ ràng.
 
Lưu Phong lại nghiêm mặt nói: "Đại nhân, việc trừ giặc sắp tới, ta không muốn vì tư tình nhi nữ mà phân tâm, chuyện này chờ chúng ta sau khi thắng trận sẽ tiếp tục thương nghị được không?"
 
Vương Đức Vọng suy nghĩ một chút, nói: "Tốt, cứ quyết như vậy. Sau khi thắng trận, chúng ta sẽ tiếp tục thương nghị."
 
. Ngày mai sẽ xuất phát, đáng tiếc hành quân không cho mang theo nữ nhân, Lưu Phong quyết định đêm nay cùng Liễu Thanh Nghi hảo hảo vui sướng một phen, miễn sao khi đi chiến đấu không bị tích trữ tinh trùng, ảnh hưởng đến thân thể.
 
Liễu Thanh Nghi tựa hồ cũng biết Lưu Phong ngày mai ra trận, buổi tối cố ý làm vài món ăn đặc biệt cầu kỳ, bồi tiếp Lưu Phong uống mấy chén.
 
Sau khi ăn tối với, nhờ sự kích thích của rượu, hai người cùng ôm ấp một chỗ, tự mình vuốt ve cho nhau, Lưu Phong cười hỏi: "Thanh Nghi, ngày mai ta xuất quân, cũng không biết lúc nào có thể trở về. Đêm nay, để ta phục vụ con mèo nhỏ của ngươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv