Hi Du Hoa Tùng

Chương 16: Thanh lâu



Xú ma ma đưa anh mắt dò xét khắp người Lưu Phong, thầm đánh giá lại con người của hắn:

-Công tử, người muốn nơi yên tĩnh, Phong Nguyệt lâu của bổn nương đương nhiên là có thể đáp ứng, tuy nhiên.

Thời đại nào cũng thế, quả nhiên là thủ tục đầu tiên là bất biến. Lưu Phong mặc dù mới tới thanh lâu một lần nhưng chuyện này hắn đã thấy nhiều trên TV. Tự nhiên hiểu được ý tứ của ả xú ma ma kia.

Lưu Phong không nói gì, lấy từ trong lòng ngực ra một mảnh kim diệp tử (vàng lá), đặt lên bàn:

-Chừng này đã đủ chưa? Nếu các ngươi phục vụ tốt, ta cảm thấy hài lòng thì sẽ thưởng thêm nữa.

Thanh lâu kỹ viện vốn là chốn nhiều tiền nhiều bạc. Tiền bạc ngân lượng ở đây chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng Lưu Phong đưa ra một mảnh kim diệp tử quả thật là làm cho xú ma ma giật mình kinh ngạc, vốn là ả định dò xét khách nhân lạ mặt này, không ngờ vô tình lại thu lượm được nhiều tiền như vậy.

"Dê mập, tuyệt đối đây chính là con dê vừa to vừa mập." Xú ma ma lúc này chỉ hận không thể ngay lập tức trẻ ra thêm khoảng hai mươi năm nữa để có thể trực tiếp hầu hạ Lưu Phong.

"Mẹ nó, quả là dâm phụ" Lưu Phong nhìn thấy bộ dạng của xú ma ma, trong lòng không nhịn được sự khinh bỉ trong lòng, hắn nhíu mày nhìn ả:

-Còn không mau đi chuẩn bị phòng cho ta?

Ả xú ma ma nhanh nhẹn thu lấy kim diệp tử trên bàn, vặn vẹo bầu ngực hình trái lê của mình, đoạn quay người bước đi. Không quên nguýt hắn một cái.

Một lát sau, nha hoàn đón khách lúc nãy xuất hiện, đưa Lưu Phong lên một căn phòng sang trọng trên tầng ba của thanh lâu.
Lưu Phong nhìn quanh quất trong phòng, đang định đánh giá các đồ vật trong phòng thì đã thấy xú ma ma dẫn theo một đám tuyệt sắc nữ tử mặc trang phục đủ các loại màu sắc tiến đến. Thôi thì là đủ mọi bông hoa, mỗi người mỗi vẻ. Người thì phong thái trang nhã, người thì nóng bỏng mị nhân. Tóm lại là đủ mọi thể loại để cho hắn chọn lựa.

Công bằng mà nói thì đám nữ tử này nhan sắc cũng khá lắm, so với mấy ả mà Lưu Phong nhìn thấy ở đại sảnh tuyệt đối là sắc sảo hơn rất nhiều. Đáng tiếc là Lưu Phong từ nhỏ đã chung sống với ba vị tuyệt sắc sư tôn, đương nhiên nhãn giới của hắn cũng vì thế mà đòi hỏi cao hơn người khác. Đám nữ tử này trong mắt của hắn cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Xú ma ma đáng thương xem Lưu Phong chính là "dê mập" sợ chậm trễ sẽ làm phật lòng khách, lập tức vồn vã nhiệt tình dắt đến trước mặt hắn hai nữ tử xuất sắc nhất, ánh mắt lúng liếng nhìn hắn nói:

-Công tử, Hạ Giang và Thu Sương đây chính là hai người xinh đẹp nhất Phong Nguyệt lâu, chẳng hay công tử có hài lòng hay không?

"Xinh đẹp nhất ư? Như vậy chẳng phải cũng là hai người tiếp khách nhiều nhất sao?" Lưu Phong cau mày, lập tức thối lui, giữ vững khoảng cách với hai nàng. Ai mà biết được hai nàng người có mắc bệnh hay không! Lưu Phong thực sự cũng không dại gì mà hưởng thụ hoa độc cả.

Xú ma ma mắt thấy Lưu Phong có vẻ không vui, đoán rằng hắn đối với Hạ Giang và Thu Sương không hài lòng lắm, vội vàng nói:

-Công tử, nếu người không thích vậy ta sẽ đổi người khác cho công tử.

"Chờ một chút" Lưu Phong hiểu được mình cần phải dặn dò ả một chút, đỡ cho ả phải mất công quay tới quay lui. Lại tìm cho hắn những em xinh đẹp hơn chẳng phải là nguy cơ nhiễm bệnh càng cao hay sao!

Xú ma ma thấy Lưu Phong đứng dậy mở miệng, lập tức bước tới uốn éo thân mình, chỉ hận không thể nhiệt tình hơn được, áp sát bộ ngực hình trái lê của mình vào ngực Lưu Phong. Lưu Phong chỉ thấy sởn gai ốc, toàn thân da gà lập tức nổi lên, vội vã dùng tay ngăn cản ả lại, quát:

-Ngươi. dừng lại, nghe ta nói đã.

Xú ma ma cũng cảm thấy mình quả là nhiệt tình hơi thái quá nhưng lại nghĩ đến kim diệp tử trong người Lưu Phong, hắn có thứ đó, cho dù bảo nàng đích thân bồi tiếp hắn cũng không thành vấn đề.

"Công tử, có việc gì xin người phân phó."

Ý tứ của Lưu Phong thật ra rất đơn giản, hắn chỉ muốn xú ma ma tìm cho hắn một nữ nhân đồng trinh thế nhưng bây giờ trong phòng có rất nhiều người, hắn thật sự là không tiện mở miệng, dù sao đi nữa thì hắn cho đến nay cũng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm đối phó với phụ nữ.

"Công tử, không phải người có việc phân phó sao?" Xú ma ma thấy hắn chần chừ không nói, sợ rằng hắn thay đổi chủ ý, rời khỏi Phong Nguyệt lâu, vội vàng chủ động lên tiếng hỏi.

"Quên đi, ta không thể là một ngụy quân tử, thà làm chân tiểu nhân còn hơn, cần quái gì phải giữ ý tứ chứ." Lưu Phong lập tức thản nhiên nói:

-Ta muốn một người vẫn là xử nữ.

"A ha." Xú ma ma bất giác thở phào nhẹ nhõm, mụ cười tươi đến nỗi phô bày hết cả hàm răng vàng nhởn ra ngoài:

-Nguyên lai là công tử thích "bóc tem" à? Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta an bài. Đúng rồi, người thích cô nương khoảng bao nhiêu tuổi, chúng ta từ 8 đến 50 tuổi đều đáp ứng được yêu cầu của công tử. Ta xem công tử vẻ ngoài lịch thiệp, anh tuấn phong nhã. hay là lựa chọn một người trẻ tuổi, 12 hay 13 tuổi có được không?

"La Lỵ cô nương?

Tạo nghiệt!

Mụ này vừa nói là 8 tuổi?? Ngay cả những hài tử chưa trưởng thành mà cũng đem ra kinh doanh thân xác, thời đại này quả thật là không có công lý.

Tỉnh táo mà suy nghĩ thì có thể thấy là xã hội lúc này hệ thống pháp luật còn rất đơn giản, kỹ viện vốn là hợp pháp, như vậy thì chuyện gì mà không làm được cơ chứ. Lưu Phong cũng cảm thấy mình bất lực đối với chuyện bất công này.

Thở dài một tiếng, Lưu Phong cũng hiểu bản thân mình không thể can thiệp vào vận mệnh của tiểu La Lỵ nào đó. Hắn không phải là đấng cứu thế, cũng không phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Huống hồ bây giờ hắn cũng chỉ là một người bình thường, cho dù hắn không làm hại tiểu La Lỵ thì hẳn nàng cũng sẽ bị những tên đàn ông khác dày vò. Hơn nữa tại thời đại này còn biết bao nữ tử cảnh ngộ giống như nàng nữa.

Thật là bất lực!

Lưu Phong mặc dù không phải là người tốt nhưng cũng là người có lương tâm, hắn lập tức cự tuyệt:

-Ta muốn người đã trưởng thành.

"Nữ tử trưởng thành?" Xú ma ma lập tức thực hành yêu cầu của Lưu Phong, quay đi một lát, lập tức dắt đến một cô nương.

"Công tử, đây là Xuân Hạnh, vừa đến Phong Nguyệt lâu ba ngày trước, tuyệt đối là xử nữ, người hãy xem trên cánh tay của nàng vẫn còn "thủ cung sa hoàn" đây." Xú ma ma sợ hắn không tin lập tức vén tay áo nữ tử lên, đưa cánh tay trần của nàng cho Lưu Phong xem.

Lưu Phong nhìn thoáng qua mụ xú ma ma, quay lưng lại nói:

-Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi. Không có việc gì thì đừng quấy rầy ta.

Xú ma ma nhìn Lưu Phong nhãn tình vui vẻ, lập tức cười nói:
-Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, công tử yên tâm, ta nhất định sẽ giúp công tử hảo hảo "bóc tem".

Xú ma ma rời khỏi, Lưu Phong thấy nữ tử có vẻ e dè nhút nhát, lập tức nói:

-Không cần khẩn trương, chúng ta nói chuyện trước đã.

Nữ tử nọ, đôi mắt buồn bã, vẻ mặt rụt rè, nghe Lưu Phong nói nhưng cũng không dám lên tiếng, cứ như thế đứng im nhìn hắn.

"Nàng bị câm à?" Lưu Phong bất giác cảm thấy bực bội.

"Chàng mới là người câm." Nữ tử bất giác thay đổi, không còn trầm mặc nữa, chu môi, liếc mắt yêu kiều đáp lời hắn.

"Thì ra tiểu nương tử da mặt cũng dày, có bản lãnh thì cứ tiếp tục im lặng đi." Lưu Phong cười hắc hắc, ra dáng là một tên sắc lang vô lại, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

-Xuân Hạnh, nàng đừng sợ, lát nữa ta sẽ nhẹ tay thôi.
Nói xong hắn khẽ hé lộ tập ngân phiếu trong ngực cho nàng thấy. Dù sao tiền bạc của hắn cũng là cướp của người giàu chia cho kẻ nghèo, hắn cũng không cần phải tiếc rẻ.

Đột nhiên Lưu Phong phát hiện ra nét mặt e thẹn rụt rè của Xuân Hạnh ánh lên một cái nhìn tham lam, mặc dù chỉ là thoáng qua rất nhanh, thế nhưng hắn lại có thể nhận thấy một cách rõ ràng.

Xuân Hạnh lúc này vẫn ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn trộm Lưu Phong, sau đó đề nghị:

-Công tử, bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta trước tiên dùng một chút thức ăn, uống một chút rượu.

Lưu Phong một tay cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia thuận thế bóp vào mông nàng một cái, cười nói:

-Được, ngươi mau đi chuẩn bị đi, có rượu ngon, đồ nhắm thượng hạng gì cứ mang hết ra đây.

Xuân Hạnh khẽ bỏ cánh tay của Lưu Phong đang đặt ở cặp mông tròn trĩnh của nàng ra. Sau đó đi ra ngoài.

Lưu Phong ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, tự dưng hắn suy nghĩ đến thái độ của Xuân Hạnh mà cảm thấy có gì đó không ổn. Không lẽ nàng không phải là xử nữ? Thật ra mụ xú ma ma khả ố kia cần gì phải lừa gạt mình cơ chứ. Tại thời đại này chỉ cần một mảnh kim diệp tử là có thể mua được cả trăm xử nữ ấy chứ.

Xuân Hạnh ra ngoài khép cửa phòng lại nhưng không đi vào bếp mà lại đi vào một gian phòng bên cạnh.

Xú ma ma đang ở trong căn phòng này, thấy nàng đi vào vội vàng hỏi:

-Vị công tử đó có nghi ngờ thân phận xử nữ của người không?

Xuân Hạnh lắc đầu nói:

-Không có, vị công tử đó nhìn thì dâm đãng như vậy nhưng thật ra vẫn chỉ là thiếu niên mới lớn. Chỉ cần nô tỳ không nói, hắn tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra. Nhưng thứ lỗi cho nô tỳ to gan nhưng nô tỳ không rõ vì sao chúng ta lại phải lừa gạt hắn? Người này rất giàu có, không chừng thế lực rất lớn, chúng ta không nên đắc tội với hắn. Chưa nói tới chuyện nô tỳ đã không còn là xử nữ, mà chuyện nô tỳ trên người còn mang.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv