Hi Du Hoa Tùng

Chương 123: Khoa Học Gia là đại sắc lang



Thái tử phi cũng không buông xuôi, khóc lóc nói: "Mẫu hậu, không phải Điềm nhi không hiểu sự nhưng Điềm nhi không thể khuyên bảo hài tử này được. Tính cách của Hoàng thái tôn rất giống Thái tử điện hạ năm đó. Hắn rất cứng rắn, quật cường, căn bản không nghe người khác khuyên bảo. Mẫu hậu, người trách mắng con cũng được, phạt con cũng được, con xin người vì Thái tử điện hạ, vì Hoàng thái tôn nghĩ ra biện pháp được không?"
 
Mã hoàng hậu thở dài một tiếng, khép hờ hai mắt, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Ân Tố Tố cùng người nào kết thân?"
 
Thái tử phi nghe vậy trong lòng mừng rỡ, Mã hoàng hậu có thể hỏi như vậy, cũng có nghĩa là đã bằng lòng đáp ứng yêu cầu của nàng. Tâm niệm như vậy, nàng vội vàng nói: "Mẫu hậu, kết thân với Tổng Đốc phủ chính là Giang Nam Phượng viên"
 
"Phượng viên?" Mã hoàng hậu sắc mặt đại biến"Điềm nhi, không phải ta không giúp ngươi, đối phương là Phượng viên, chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào?"
 
Thái tử phi thập phần kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, Phượng viên thế lực chẳng lẽ cường đại đến mức ngay cả hoàng hậu cũng phải e ngại sao?
 
"Mẫu hậu, người thân là nhất quốc chi mẫu, chẳng lẽ lại e ngại Phượng viên? Hài tử mang huyết mạch của hoàng gia chẳng lẽ không bằng một tên thảo dân sao?" Thái tử phi trong lòng nóng nảy, ngôn từ trở nên kịch liệt.
 
Mã hoàng hậu tức giận, lồng ngực phậm phồng, có chút khó thở, Thái tử phi thấy thế vội vàng tiến lên vuốt ngực cho lão thái thái. Mã hoàng hậu bỏ tay nàng ra, hừ một tiếng nói: "Điềm nhi, ngươi thật là ngu xuẩn. Ngươi chẳng lẽ không biết Phượng viên đang là một thế lực lớn ủng hộ Hoàng thái tôn? Ngươi vì một người đàn bà mà đắc tội với Phượng viên? Như vậy không ngu xuẩn lắm sao. Có một số việc Hoàng thái tôn không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu? Nữ nhân và giang sơn, cái nào quan trọng hơn?"
 
Thái tử phi im lặng một chút. Vừa rồi Mã hoàng hậu còn nói mình không nên vọng nghị quốc sự, bây giờ người nói cái gì cũng đều là chuyện quốc gia đại sự cả.
 
Mã hoàng hậu tựa hồ đoán được nghi vấn trong lòng Thái tử phi, cười lạnh một tiếng: "Điềm nhi, có một số việc không cần đem ra ánh sáng. Sự việc Ân Tố Tố đã không còn cách nào vãn hồi lại cả. Ngươi quay về đi, đừng gây rối nữa. Trời đã không còn sớm, ta muốn quay về nghĩ ngơi một chút, ngươi cũng về sớm đi."
 
Không để cho Thái tử phi nói thêm gì nữa, Mã hoàng hậu liền khởi giá hồi cung.
 
 
 
Từ sau khi để Linh nhi ngủ riêng, Lưu Phong cùng Liễu Thanh Nghi mỗi đêm đều ngủ cùng giường. đêm nay cũng không ngoại lệ, hai người ngủ say triền miên.
 
"Đình nhi. không."
 
Đột nhiên, Lưu Phong la lên một tiếng, đang mơ chợt bừng tỉnh.
 
"A. nguyên lai là. nằm mơ" sau khi mở hai mắt, Lưu Phong nhìn bốn phía, mới yên tâm thở một hơi.
 
Lúc này, bên cạnh lại phát ra một thanh âm duyên dáng của nữ tử"A. !"
 
Lưu Phong thấy Liễu Thanh Nghi ngủ kế bên cũng vì giấc mộng của mình mà tỉnh giấc, hai mắt mở ra mông lung, khẩn trương hỏi: "Công tử, có chuyện gì vậy?"
 
"Không có gì, chỉ là nằm mơ thôi" Lưu Phong ân cần nói: "Xin lỗi, ta đã làm ngươi thức giấc"
 
"Không phải bừng tỉnh, chỉ là công tử chạm vào người thiếp, mới tỉnh lại" Liễu Thanh Nghi ngượng ngập nói.
 
Lưu Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cảm thấy ma trảo của mình vẫn đặt trên bộ ngực trắng như tuyết của Liễu Thanh Nghi. Thì ra hắn vì thấy ác mộng đã kinh sợ, bàn tay không biết như thế nào đã bóp chặt bầu vú của Liễu Thanh Nghi, làm nàng ta đau quá phải la lên một tiếng.
 
Liễu Thanh Nghi ngồi dậy, sờ sờ trán của Lưu Phong, giúp hắn lau mồ hôi lạnh, dịu dàng nói: "Công tử, người thấy ác mộng gì thế?"
 
Lưu Phong không muốn nghĩ đến ác mộng nửa, ánh mắt chuyển hướng nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Liễu Thanh Nghi, ý tứ bất hảo nói: "Ta đang ngủ mà sao. cầm lấy. cái này. ?"
 
Liễu Thanh Nhi hứ một tiếng, lẳng lơ nói: "Cũng tại người đặt tay lên thân thể người ta, giờ còn muốn. người nói phải để cho người nắm. mới bằng lòng ngủ."
 
Lưu Phong xấu hổ cười cười"À. à. cái này. khoa học gia nghiên cứu cho thấy, nam nữ vuốt ve, âu yếm đối phương khi ngủ, đối với thân thể rất hữu ích."
 
"Công tử, khoa học gia là ai, như thế nào người lại nghe hắn nói. Không phải hắn cũng là đại sắc lang sao?" Liễu Thanh Nghi nhăn mặt, le lưỡi, cười rộ lên khanh. khách.
 
Trước kia nàng nghĩ Lưu Phong là chính nhân quân tử, bây giờ mới biết trước mặt đàn bà xinh đẹp, công tử mười phần chính là đại sắc lang. Bất quá về phương diện này, công tử có năng lực cực kỳ cường hãn, lại có thể nghĩ ra nhiều tư thế lạ, khiến cho nàng quả thực là ngạc nhiên. Nhưng nói tóm lại, những tư thế động phòng này quả thật là kích thích, sảng khoái và sung sướng.
 
"Ha. ha. khoa học gia là người rất có học vấn, tóm lại lời hắn nói đều là đúng" sau khi dùng sức vuốt nhẹ bộ ngực của nàng, Lưu Phong đột nhiên có ý nghĩ mờ ám, cười cười: "Thanh Nghi, khoa học gia nói, nam nữ nửa đêm bừng tỉnh, tức là muốn làm chuyện đó. , nếu bỏ qua thì sẽ lỡ cơ hội trời ban."
 
Liễu Thanh Nghi mái tóc xõa tung, khuôn mặt thật đẹp ửng đỏ, lộ ra phong vận thành thục của nữ nhân: "Công tử, người chỉ nói bậy, ta không tin đâu?"
 
"Không tin thì thử xem" Nói xong tay Lưu Phong đã bắt đầu lướt quanh khắp những bộ vị mẫn cảm trên người Liễu Thanh Nghi.
 
Liễu Thanh Nghi nhẹ nhàng, khe khẽ áp sát bỗ ngực khiêu khích vào người Lưu Phong, ôn nhu nói: "Công tử, người gặp. ác mộng gì vậy, ta cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người trên mặt lại toát ra vẻ kinh hoàng như vậy."
 
Lưu Phong dừng tay, thoáng do dự một chút nói: "Ta nằm mơ thấy Đình nhi."
 
 
Liễu Thanh Nghi hơi nao nao, đột nhiên lập tức ôm lấy đầu Lưu Phong, dúi nhẹ vào ngực mình nói: "Công tử, đêm nay người để cho thiếp. chủ. động nhé."
 
Lưu Phong đêm nay mới thấy đàn bà chủ động vùng lên, thật sự là. như lang. như hổ. Sắc lang, từ này chỉ dùng cho nam nhân. thật là không công bằng.
 
"Thanh Nghi, nàng bên trong vẫn mặc nội khố sao."
 
"Công tử, chẳng phải người nói. nó cái ren. nó rất đẹp sao."
 
"Thanh Nghi, chúng ta ngủ đi."
 
"Không được, ta muốn." nói xong bàn tay nhỏ bé của nàng từ ngực Lưu Phong, trôi dần xuống bụng, sau đó lại luồn vào nội khố của hắn, tìm ra nhục bổng. kích thích nó.
 
"Công tử, đêm nay là ta làm chủ." trong tiếng gió đêm khẽ truyền đến. tiếng. rên. rỉ kiều mị. của đàn bà."
 
Đêm nay Bạch Vũ lại mất ngủ, . bên trong quần lót. cũng đã thấm ướt. (khà khà, cười vãi)
 
Thiếu nữ này thân thể đang dần hoàn thiện, thời kỳ thanh xuân càng lúc càng rõ ràng.
Có lẽ sáng mai, nàng lại phải nhờ Linh nhi nói chuyện rồi.
Sáng sớm, mặt trời đã lên cao. Lưu Phong chậm rãi mở to mắt, thấy đã không còn sớm, liền vỗ vỗ vào cặp mông tròn trịa của Liễu Thanh Nhi, bóp nhẹ vào cặp vú trắng nõn của nàng, thấp giọng nói: "Thanh Nghi, dậy kìa."
 
Liễu Thanh Nghi từ trong mộng tỉnh lại, thấy Lưu Phong đã đứng dậy, cuống quýt rời giường đứng lên, trên mặt mang vẻ hối lỗi: "Công tử, xin lỗi, để ta hầu hạ người rời giường"
 
Lưu Phong trong lòng cười thầm, ngươi tối hôm qua điên cuồng chiếm lũy đoạt thành như vậy. Nữ nhân trên phương diện này quả thật dữ dội, điểm này Lưu Phong đã thấy trên người Liễu Thanh Nghi. Nhìn thân thể thon thả như vậy, thật sự rất mạnh mẽ a. Cả đêm đạt đến ba lần cao trào. Thật là cường nữ.
 
Lưu Phong thấy trên cổ nàng vẫn thấp thoáng có hai vệt đỏ, nét mặt cũng tương tự như thế chưa hết nét ửng đỏ, trong lòng có chút không đành lòng, liền kéo nàng lại hôn một cái thật sâu, ôn nhu nói: "Thanh Nghi, nếu không có chuyện gì thì nàng ngủ thêm một chút đi. Chuyện trong Phượng viên ta gọi nha đầu làm là được."
 
Túng dục quá độ cũng không phải chuyện tốt, Lưu Phong thấy Liễu Thanh Nghi thân thể nàng vẫn chưa hết dư âm của trận đại chiến đêm qua cho nên muốn để cho nàng nghỉ ngơi them một chút.
 
Liễu Thanh Nghi trong lòng ấm ám, khẽ ngồi tựa vào lòng Lưu Phong: "Công tử, cám ơn người quan tâm, Thanh Nghi muốn đi chuẩn bị điểm tâm cho người."
 
"Mẹ, ba, dậy đi thôi. ! Trời đã sáng rồi." Đúng lúc này, thanh âm của Tiểu Linh Nhi non nớt truyền đến.
 
Lưu Phong đoán rằng tối qua gây ra động tĩnh lớn, tiểu nha đầu Bạch Vũ trong lòng tức khí, lúc này mới sáng sớm đã kêu Linh nhi đến phá đám.
 
"Công tử, Linh nhi tới, chúng ta nhanh mặc quần áo!" Nghe thanh âm Tiểu Linh nhi, Liễu Thanh Nghi đột nhiên có cảm giác giống như vụng trộm bị bắt quả tang.
 
Lưu Phong tốc độ mặc quần áo ở kiếp trước, khi học đại học đã luyện tới mức thần tốc, chỉ trong nháy mắt đã mặc xong. Nhưng Liễu Thanh Nghi bên này luống cuống tay chân, nửa ngày rồi mà quần áo vẫn chưa tìm ra.
 
"Công tử, mau giúp thiếp tìm cái. yếm. đi."
 
"Công tử, nội khố của thiếp cũng không tìm thấy."
 
Lưu Phong vội vàng đứng lên giúp đỡ tìm kiếm, cuối cùng mới thấy nó nằm dưới gối.
 
Liễu Thanh Nghi vừa mặc quần áo xong, Tiểu Linh nhi đã tự đẩy cửa vào, khiêu khích đi đến"Mụ mụ, ba ba, . tốt lắm!"
"Liễu Thanh Nghi đỏ mặt, trừng mắt liếc Tiểu linh nhi một cái: "Linh nhi, không được nói bậy"
 
"Linh nhi không có nói bậy, là đại ca ca chính miệng đáp ứng làm cha của con mà" Tiểu Linh nhi hai tay bám cổ Lưu Phong, hôn vào trán Lưu Phong một cái nói: "Ba ba, ta yêu người."
 
Liễu Thanh Nghi thiếu chút nữa nhảy dựn lên, tiểu nha đầu này đã bị công tử dạy hư rồi.
 
Trong khi ăn điểm tâm, Lưu Phong quả nhiên phát hiện Bạch Vũ tinh thần không khỏe, hai con mắt có tơ máu, hiển nhiên tối qua không ngủ ngon.
 
Thừa dịp Liễu Thanh Nghi đang đi lấy thức ăn, Bạch Vũ vội nói: "Đại ca, các ngươi. ban đêm có thể thanh âm nhỏ. tối hôm qua Linh nhi không ngủ ngon."
 
Lưu Phong cố nén nụ cười trong lòng, không ngủ được không phải là ngươi sao. Nhìn tiểu Linh nhi bộ dáng sinh long hoạt hổ như vậy, dáng vẻ này không phải là không ngủ tốt.
 
"Tiểu muội, ngươi có lầm hay không." Lưu Phong cười cười mập mờ, đột nhiên nghiêng đầu đến gần Bạch Vũ nói: "Kỳ thật chúng ta đã rất cẩn thận rồi, không phải ngươi cố ý nghe lén chứ."
 
"Ai, người nào nghe lén. Ngươi mới là nghe lén, cả nhà ngươi mới là nghe lén." nhớ tới thanh âm khó nghe tối hôm qua, nha đầu Bạch Vũ mặt đỏ bừng, nhịn không được nhảy dựng lên.
 
Nói đến đây, đột nhiên Liễu Thanh Nghi đi đến, nhẹ giọng nói: "Bạch Vũ muội muội, nghe thấy cái gì vậy?"
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv