Editor: Trịnh Phương.
Tứ di nương chỉ sợ Thái Quốc Đống liền tin lời Thái Quang Chính, cười lạnh một tiếng, nói: "Nhị công tử! Mọi người đều biết ngươi hiếu thuận với di nương của ngươi, nhưng hiếu thuận cũng không nên làm như vậy! Ngươi gánh tội thay nàng để báo hiếu, vậy cái hiếu của ngươi đối với lão gia để ở đâu? Sách thánh hiền cũng không có dạy ngươi ngang ngược với di di đi?" Trong lúc tình thế cấp bách, tài ăn nói của nàng ta lại tốt hơn rất nhiều so với bình thường.
Thái Quang Chính dập đầu hai cái với Thái Quốc Đống, cất cao giọng nói: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, cô phụ kỳ vọng cùng ơn sinh dưỡng của ngài. Nhưng nếu hôm nay nhi tử làm này con rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn di nương vì sai lầm của nhi tử mà khổ sở, nhi tử càng cảm thấy có lỗi với ngài! Nhi tử không nói lung tung, nhi tử có chứng cớ."
Hắn lau lệ cùng máu trên mặt, lấy ra mấy món đồ từ trong lồng ngực, đưa từng cái cho Thái Quốc Đống nhìn: "Trong cái bình này, là thuốc gây mê Tứ đệ. Biết trong nhà có khách tới, ta lén đi nói với Tứ đệ, muốn thả diều, ngồi thuyền lớn, còn có con chó nhỏ thật đáng yêu, Tứ đệ quấn ta muốn đi. Ta nói với hắn, Tứ di nương cùng phu nhân cũng sẽ không để hắn đi, nếu hắn thật sự muốn đi, trừ phi hắn lén trốn ma ma và nha hoàn để ra ngoài, ta sẽ chờ hắn ở bên ngoài. Hắn quả nhiên đi ra, người của ta liền hạ thuốc mê cho hắn, ôm tới bên hồ...... Cái trâm hoa này vốn là một đôi. Một cái con cho Thúy Tụ bên người Ngũ muội muội, ta muốn nàng nghĩ biện pháp đưa các vị tiểu thư tới bên hồ thả diều, tiện thể dẫn Tam muội muội tới, có người đang chờ nàng ở đó. Trong lúc đó, ta vẫn luôn ngồi ở trong sân, dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể chứng minh ta vô can. Di nương cũng không biết gì. Nếu phụ thân không tin, có thể hỏi mẫu thân một chút, Tam muội muội, Ngũ muội muội, người đề nghị thả diều vào ngày hôm đó có phải là Thúy Tụ hay không? Di nương có phải một mực khuyên mẫu thân không cho các tiểu thư đi chơi diều hay không? Nếu như phụ thân còn không tin, có thể đi tới dưới tang cây hoa hạnh trong viện của ta xem một chút, nơi đó chôn năm mươi lượng hoàng kim dùng để mua chuộc người ra tay. Còn nữa, ngày đó, ta lén đi tìm Tứ đệ vào giờ Thân canh ba*, mặc một cái áo màu vàng đỏ, tiểu nha hoàn trong phòng Tứ đệ cũng nhìn thấy."
* Khoảng từ 15-17h (giờ Thân). Còn giờ Thân canh ba mình cũng không biết là mấy giờ _._ Trên gg có ghi canh ba là từ 23h- 1h nhưng theo tình huống trên thì mình nghĩ Thái Quang Chính muốn nói tới giờ Thân.
Hắn nói đạo lý rõ rang xong, Thái Quốc Đống trợn mắt há mồm, giống như hắn chưa từng biết đứa con trai này. Di*end&anl0e!qu*yDon
Tứ di nương đã hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Thái Quang Chính, nhào tới giống như con hổ phát điên, dùng sức tát hắn hai cái bạt tai, lớn tiếng mắng: "Ta đánh chết cái đồ ác độc nhà ngươi! Hắn mới bốn tuổi, hắn là đệ đệ ruột của ngươi đó! Hắn có lỗi gì? Hắn có lỗi gì với ngươi?"
Thái Quang Chính nghiêng đầu, hạ mí mắt, lạnh nhạt mà lạnh lùng nói: "Di nương đừng nói như vậy, hắn cũng không phải là em trai của ta. Hắn cũng không phải là cùng một mẹ với ta, cách một cái bụng với ta đấy. Ngươi mỗi ngày đều tính kế thân mẫu* ta, làm hại nàng đầy bụng uất ức lại không thể nói, tương lai ta còn phải phân chia gia sản với hắn, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là gieo họa!"
* Mẹ ruột.
Lời còn chưa dứt, Thái Quốc Đống đã bạo phát, tiện tay cầm lấy chổi lông gà cắm trong bình, điên cuồng đánh vào người Thái Quang Chính còn đang quỳ, vừa đánh vừa chửi: "Súc sinh! Tên súc sinh này! Sao ta lại sinh dưỡng một tên lòng lang dạ sói như ngươi! Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
Nói giống như như hắn thật sự đã làm vậy! Minh Kiêm tin tưởng rằng Thái Quang Chính nhất định đã sớm nghĩ xong, tính toán chu đáp, hắn nói có thì tất nhiên sẽ có, dù là Thái Quốc Đống lập tức đi tra, nhất định cũng sẽ không thể tra ra một chút chân tướng thật sự. Hắn còn sợ Thái Quốc Đống không tin, cố ý khiêu khích, chọc giận Thái Quốc Đống, lấy thêm một chút bảo đảm.
Thái Quốc Đống xuống tay ngày càng hung ác, Trần thị hét ầm lên, nhào tới ngăn cản Thái Quốc Đống: "Lão gia, không thể đánh nữa, nếu tiếp tục thì hắn sẽ mất mạng. Hỏi rõ ràng trước không được sao? Dư ma ma, ngươi mau mời Hàn tổng quản đi xem một chút, những lời Nhị công tử nói khẳng định đều không phải là thật." D%ĐL)Q%Đ
Nàng suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, có Thái Quang Chính liều mạng mà che chở như vậy, muốn một búa đánh chết Nhị di nương là không thể nào, không bằng chứng thực tội danh của Thái Quang Chính, đuổi Thái Quang Chính ra khỏi Thái gia, tin tưởng Nhị di nương sẽ càng khó chịu hơn. Vì phòng ngừa việc có người nói nàng gài tang vật, nàng vẫn không quên mời tâm phúc của Thái Quốc Đống, ngoại tổng quản của Thái gia- Hàn Phúc Sinh đi cùng.
Thái Quốc Đống đang giận điên lên một tay đẩy Trần thị ra, tiếp tục đánh điên cuồng.
Thái Quang Nghi vẫn không lên tiếng đột nhiên rống giận một tiếng, nhào tới hất mạnh vào tay Thái Quốc Đống: "Đánh ta đi, đánh ta đi, đều là ta sai. Nếu ta không đắc tội với đại ca, nhị ca cũng sẽ không bị ép thành cái bộ dáng này!" Giống tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Thái Quang Đình, đều là bởi vì bọn họ bị người ăn hiếp quá đáng. Cố tình Thái Quang Đình còn không giải thích cái gì cho bản thân.
"Ngươi tránh ra, Quang Nghi, không khiến ngươi nhiều chuyện." Thái Quang Chính không né không tránh, mở mắt nhìn Thái Quốc Đống: "Phụ thân đánh chết nhi tử đi, trong tương lai, tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình đại ca. Cũng bởi vì ta là do di nương sinh, cho nên vĩnh viễn kém người ta một bậc, sống sót một cách hèn mọn cũng không có ý nghĩa gì."
Minh Tư cùng Thái Quang Nghi ôm đầu khóc thành một đoàn, liều mạng dập đầu với Thái Quốc Đống, lại đi ôm đầu gối của Trần thị đau khổ cầu xin, Trần thị vừa chán ghét, vừa căm hận, cố tình lại vẫn phải nhịn.
Tay Thái Quốc Đống đột nhiên mềm nhũn. Hắn là đứa con trai duy nhất trong nhà, những tiểu thiếp kia của phụ thân không thể nuôi được nhi tử trưởng thành, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết tình huống khó xử khi làm con của thiếp thất.
Minh Phỉ hít một hơi, buông tay Minh Ngọc ra, khập khiễng tiến lên, đi tới trước mặt Thái Quốc Đống quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Phụ thân tha cho nhị ca đi! Chuyện kia…" Nàng thở dài: "Minh Phỉ nguyện ý xem đó là chuyện ngoài ý muốn, sẽ vĩnh viễn quên nó!" Nàng dập đầu xuống, lệ tuôn ra như suối trào: "Đều là số mệnh của Minh Phỉ không tốt, mới có thể đưa tới những việc này, ngài đưa Minh Phỉ đi đi, chỉ cần trong nhà sống yên ổn, các ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội sống tốt, Minh Phỉ liền không sợ..." Lấy lui làm tiến, chưa chắc đã không phải là một con đường tốt.
Nàng muốn thoái lui, Tứ di nương cũng không thuận, giọng the thé nói: "Tam Tiểu Thư nói gì vậy? Chuyện như vậy là do ngươi gây nên sao? Rõ ràng là có người trời sinh tính ác độc, có ý đồ xấu, cố ý mưu tài hại mệnh, giết hại người thân, có quan hệ gì với ngươi? Ai chẳng biết chuyện ngươi vốn nên sinh trong tháng ba, cố tình lại bị người âm độc hạ thuốc, cho nên mới sinh vào tháng hai! May là Minh Bội của ta không sinh vào gần tháng hai, nếu không thì liền xấu số! Nhi tử ác độc như vậy, mẫu thân có thể tốt hơn chỗ nào? Ghét bỏ thân phận con thứ, muốn làm con trai trưởng, nói không chừng năm đó phu nhân chính là bị hai mẫu tử độc ác này hại chết."
Trần thị nghe Tứ di nương nói xong mới lạnh lùng quát: "Nói vớ vẩn gì đó? Ngươi có miệng cũng không phải dùng để nói lung tung! Không phải đã nói đừng nhắc lại nữa chuyện này sao? Người tới, đưa Tứ di nương xuống cho ta, không có lệnh của ta, không cho phép ra ngoài!" di(enD@nl3qu*yd&on
Tứ di nương nhảy loạn: "Hôm nay ta bất chấp bất cứ giá nào! Không cho ta ý kiến, ta cũng không sống được! Con trai sinh ra từ trong bụng người khác là con của lão gia, con ta sinh ra chính là không đáng giá tiền, là rơm rạ cùng tảng đá! Nếu như thế, lão gia còn biết cái gì là tông pháp lễ giáo? Cũng không cần làm cái gì mà quan phụ mẫu, liền đuổi những người khác đi, lưu lại độc phụ này cùng tiểu súc sinh của nàng ở phủ, đổi thứ làm đích, nếu không chúng ta sớm muộn cũng bị bọn họ hại đến xương cốt cũng không còn!" Nàng tức giận dữ, liền tự xưng cũng sửa lại.
Kim Trâm cùng Ngọc Trâm cũng không che miệng của nàng, nửa khuyên nửa kéo đưa nàng xuống. Còn chưa chuẩn bị xong, Tam di nương vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên hét một tiếng: "Lão gia, lão gia, ngài thế nào rồi?" Thì ra là Thái Quốc Đống tức giận đến hôn mê.
Vì vậy, mấy người kia vội nín khóc, cũng không gây náo loạn nữa. Mọi người ùa lên, đỡ Thái Quốc Đống lên trước, Trần thị vội vàng ấn vào nhân trung* của Thái Quốc Đống, Thái Quang Đình cầm ly trà nóng cho hắn uống.
* Nhân trung là phần ngấn rãnh môi trên thẳng từ mũi xuống
"Lão gia tỉnh!" Trần thị vui mừng kêu lên.
Thái Quốc Đống thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, hoàn toàn không có tinh thần mà phất tay một cái: "Giam nghịch tử này lại cho ta, ngày mai giải quyết tiếp, các ngươi lui xuống hết đi."
Trần thị suy nghĩ một chút, nói: "Đưa Nhị công tử trở về phòng hắn, lại mời một đại phu đến xem cho hắn một chút, nên dùng thuốc thì dùng. Hầu hạ cẩn thận, nếu không cẩn thận da của các ngươi."
Thái Quốc Đống đột nhiên thét lớn đứng lên: "Không cho mời đại phu! Còn ngại Thái gia chưa đủ mất mặt? Hắn chết luôn thì càng tốt!" Mới rống lên một tiếng, trên môi đau đến nỗi hắn hít vào một hơi, thì ra là mới vừa rồi Trần thị quá mức dùng sức, lại bấm rách nhân trung của hắn. Vừa đau vừa phiền, hắn chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
Trần thị quyết định thật nhanh, biểu hiện ra phong độ cần có của một đương gia chủ mẫu tài đức sáng suốt: "Lão gia đây là hồ đồ! Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng nên chăm sóc tốt cho vết thương của hắn rồi lại nói. Tam di nương, ngươi an bài mấy người trợ thủ, chiếu cố Nhị công tử."
Thái Quang Chính được nâng ra tới cửa chính của chính đường thì ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt cyar Thái Quang Nghi cùng Minh Tư, sau đó lại nhàn nhạt quét qua mặt Thái Quang Đình, Minh Phỉ, Minh Ngọc, khi dừng lại trên mặt Trần thị thì ánh không có chút ánh sáng nào lại đột nhiên sáng rọi, chờ Minh Phỉ nhìn lại, hắn đã nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh, bóng dáng của hắn liền biến mất trong bóng đêm, Minh Phỉ nghĩ, cũng không biết tương lai hắn có hối hận về quyết định của ngày hôm nay hay không?
Trở lại phòng, Minh Ngọc lôi kéo tay Minh Phỉ khóc rống thất thanh: "Tam tỷ, sao tỷ có thể bỏ rơi ta? Rõ ràng không phải là lỗi của tỷ. Tỷ đã thành bộ dáng này, phụ thân thiên vị, phụ thân thiên vị..."
Tiểu nha đầu còn không hiểu chuyện, nếu để cho nàng vẫn có thành kiến với Thái lão cha như vậy, chắc hẳn thời gian lâu dài sẽ càng thêm xa lạ đối với Thái lão cha, xem ra cũng là chuyện tốt. Minh Phỉ ôm Minh Ngọc, nhỏ giọng an ủi nàng: "Không phải vậy, phụ thân sẽ xử lý công bằng, không phải là phụ thân không nói gì với ta sao? Hôm đó đại ca đánh tam ca, phụ thân cũng không hề trách đại ca đó thôi?"
Minh Ngọc nửa tin nửa ngờ: "Thật?"
Minh Phỉ cười nói: "Đương nhiên là thật, ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ một chút xem mọi chuyện có phải như vậy hay không." Di(end^anl)e~qu*y$d#on
Dễ dàng dỗ Minh Ngọc đi ngủ, Kiều Đào lo âu coi chừng Minh Phỉ, buồn bã than thở: "Tam tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ?"
Minh Ngọc nói: "Cái gì mà làm thế nào? Ngủ! Ngày mai liền biết kết quả." Chuyện còn lại tự có Trần thị đi giải quyết, không cần nàng quan tâm, nàng cũng không cần phí sức về chuyện đó.
Không ngoài dự đoán của Minh Phỉ, ngày thứ hai, Hàn quản gia cùng Dư ma ma liền đặt vật chứng lên mặt bàn, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Nhị công tử Thái Quang Chính dịu dàng đôn hậu. Thái Quốc Đống giận đến nỗi lập tức muốn khai trừ hắn khỏi tộc phổ, đưa lên cho quan phủ.
Vừa Trần thị kéo hắn, hết lời khuyên bảo, nói rằng ngoài việc giữ thể diện cho gia tộc, danh tiếng làm quan của lão gia càng quan trọng hơn! Tuyệt đối không thể giao việc này cho quan phủ phán xử. Gia chủ Thái gia bí mật tới Thái phủ lần nữa, tự tay xóa bỏ tên Thái Quang Chính ra khỏi tộc phổ, nhốt hắn vào một tiểu viện trong Thái phủ, cả đời không cho phép đi ra ngoài làm gia tộc mất mặt xấu hổ.
Thái Quốc Đống bệnh đến không thể xuống giường, Trần thị tự chủ trương mà trói Tiểu Ngư và ma ma kia, cùng với Thải Bình, Thải Tú, vài người bên cạnh Thái Quang Chính đưa đến phủ nha, nói là gia bộc cấu kết với sơn phỉ cố gắng bắt cóc Thái Quang Chính để tống tiền. Lại chuẩn bị lễ vật, gióng trống khua chiêng đi Cung gia, cảm tạ Đại công tử Cung gia đã không màng nguy hiểm mà cứu giúp.
Trần tri phủ luôn luôn tự xưng là thanh liêm, khi xử lí vụ việc bắt cóc nhi tử của mệnh quan triều đình đương nhiên muốn xử lí nghiêm khắc, tiếp tục tra hỏi để tìm bắt tất cả đồng bọn của sơn tặc, ai ngờ mấy nữ tặc này không chịu khai, lại không chống đỡ được hình phạt, cho nên liền chết.
Trần tri phủ vẫn chưa hả giận, sai người ném họ cửa thành thị phơi thây ba ngày, dọa cho bọn buôn người, ăn trộm, đạo tặc trong Thủy thành rối rít thu tay lại, tận lực tránh né.
Một cuộc gièm pha vì vậy mà được che giấu đi.
Trong cả sự kiện, Minh Phỉ không hề bị nhắc tới. Bị bắt cóc, được cứu, từ đầu đến cuối chỉ có Tứ công tử Thái gia. Mà Nhị di nương, bởi vì gặp phải sơn tặc, quá mức sợ hãi, phải tĩnh dưỡng, không thể gặp khách—— Mặc dù Thái Quang Chính mất đi tiền đồ, cũng không thể đền bù được việc nàng không biết nuôi dạy con, tham ô tiền của công, cay nghiệt với Minh Phỉ, nhưng rốt cuộc thì nàng vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn.
Thái Quốc Đống bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh, một đầu vốn màu đen nhánh trơn bóng tóc lại đã xen lẫn lấm tấm hoa râm. Hai mươi sáu tháng hai, Minh Phỉ nhận được lệnh của Thái Quốc Đống, rốt cuộc được phép ở chung với Minh Ngọc, thuận lợi vui vẻ dọn đồ vào Ỷ Tú viện đã được đổi mới hoàn toàn, coi như là chính thức định cư lại.
Cùng lúc đó, trong Thủy thành bắt tìm kiếm y thủ chân tư* đến khí thế ngất trời.