“Em sao vậy? Có phải lạnh không?”
Giọng nói của Lâm Thiếu Thanh khiến cô tỉnh táo trở lại, vội lắc đầu, rồi nói: “Học trưởng Lâm, hiện nay mọi người đều ủng hôn nhân tự nguyện. Em nghĩ, anh không nên cứ giữ lấy quan niệm cũ, có đúng không?"
“Nhưng anh thực sự...”
“Học trưởng Lâm.” Phương Đông Huyền đột ngột ngắt lời anh: “Anh là một người anh trai tốt, sau này nhất định sẽ cưới được một người vợ xứng đáng với anh hơn.”
Lâm Thiếu Thanh không nói nữa, nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng nhìn xem có đúng là cô vẫn chưa nghĩ thông suốt như lời cô Từ nói hay không.
Nhưng một lúc sau anh đột nhiên cười khổ: “Anh hiểu rồi, cảm ơn lời chúc phúc của em.”
Cô đã mười bảy tuổi, đang ở độ tuổi thiếu nữ mộng mơ về tình yêu, cho dù chưa nghĩ thông suốt, chỉ là vì chưa gặp được người thay đổi suy nghĩ của cô mà thôi.
Nhưng anh lại không phải là người đó.
“Anh đưa em về nhà nhé? Nhà anh cứ hối thúc anh về Bắc Bình, chắc là anh cũng sắp phải đi rồi.” Anh nói.
Phương Đông Huyền sững sờ rồi trả lời: “Không, không cần đâu.”
Lâm Thiếu Thanh nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn về hướng phía sau anh, thế là anh cũng quay lại nhìn về hướng đó.
Có một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên kia đường, ngoài ra còn có mấy người đi bộ sang đường.
Cố Tín Lễ chỉ xuống xe hút một điếu thuốc, rồi lại lên xe.
Lâm Thiếu Thanh không nhận ra có gì lạ, thấy tâm tư của cô đã không ở nơi đây, cũng không miễn cưỡng, liền nói: “Vậy anh đi trước.”
“Vâng.”
Sau khi Lâm Thiếu Thanh rời đi, Phương Đông Huyền nhìn quanh, sau khi chắc rằng xung quanh không có người quen, cô mới từ từ băng qua đường.
Cô muốn giải thích chuyện vừa xảy ra với Cố Tín Lễ.
Cô bước tới, gõ cửa kính xe, cửa xe phát ra tiếng ‘cạch’, cô giật mình, mở cửa lên xe ngồi.
Lúc cô bước lên xe, Lâm Thiếu Thanh đang đứng bên kia đường, tận mắt chứng kiến mọi thứ.
Khi cánh cửa mở ra, anh và người đàn ông trong xe mắt đối mắt nhau.
Cho đến khi cửa xe đóng lại, lúc đó Lâm Thiếu Thanh mới nghe thấy tiếng lòng của mình.
Anh nghĩ, thực sự đã đến lúc phải bỏ cuộc rồi.
Phương Đông Huyền không hề hay biết về chuyện này.
Trong xe.
Phương Đông Huyền do dự một lúc, định giải thích chuyện vừa nãy, nhưng đột nhiên Cố Tín Lễ nắm lấy vai cô.
Sau đó, nụ hôn mạnh mẽ đặt lên môi cô.
Cô không có cơ hội từ chối, đôi môi bị gã cấu xé dần trở nên nóng rát.
Gã vẫn hung hăng chiếm đoạt từng chút.
Cô đã cố gắng dùng sức chống lại, nhưng lại như thể một con kiến đối đầu với con voi vậy.
Cô nức nở, không kìm được nước mắt.
Cố Tín Lễ chìm đắm trong ham muốn, gã càng ngày u mê, đến mức không thể tự chủ được, cho đến khi anh cảm nhận được...
Gã cứng đờ người.
...Cô khóc rồi.
Gã lập tức bình tĩnh lại, buông cô ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Gã đã làm tổn thương cô, gã rất ân hận.
Từ trước đến nay, trong lòng gã yêu thương cô hết mực, cô rất mềm yếu, gã nhất định phải dịu dàng.
Không được đánh, không được la, bất luận lúc nào cũng không dám thô lỗ với cô, bởi vì cô sẽ khóc, đôi mắt chịu đầy uất ức nhìn chằm vào gã, xem gã như một tên phạm nhân tội ác tày trời..
Gã tuy không sợ trở thành phạm nhân, làm người xấu, nhưng nhìn thấy cô khóc gã lại không chịu nổi.
“Cố Tín Lễ, tên khốn!”
Ngay khi Cố Tín Lễ thả tay ra, tay chân Phương Đông Huyền đánh đá lung tung, gương mặt lúc bình thường xinh đẹp lúc này lại đầy nước mắt.
“Tên khốn! Tên khốn!”
Cô vừa khóc vừa mắng, vừa đánh vừa đá.
Tài xế ngồi ở ghế lái run bần bật, thầm nghĩ cô Phương này thật là được nuông chiều đến kiêu ngạo mà, không chịu nhìn lại xem cậu chủ là người như thế nào, không sợ chết hay sao?
Cậu chủ đó giờ nào có phải là người thương hoa tiếc ngọc.
Phương Đông Huyền lại mất bình tĩnh, nhưng thấy Cố Tín Lễ giống như kiếp trước vẫn ngồi đó bất động như một khúc gỗ, mặc cho cô đánh đá hay chửi mắng, cô không những không bình tĩnh mà còn tuyệt vọng hơn.
“Sao anh lại đến tìm tôi nữa, anh lại muốn bắt nhốt tôi sao! Có phải anh còn muốn tôi bị thiêu chết thêm lần nữa sao? Biến đi! Biến đi! Nếu anh còn không cút, thì tôi với anh sẽ cùng chết ở đây.” Cô rống lên như một con thú nhỏ tuyệt vọng.
Nhưng giây tiếp theo, tay của cô đột nhiên bị tóm lấy: “Em, em nói gì? Lúc nãy em vừa nói cái gì?"
Cô đột nhiên cứng đờ người.
Cố Tín Lễ dỗ dành: “Huyền, lặp lại lần nữa những lời em vừa nói, ngoan nào.”
Phương Đông Huyền hé môi, một hồi lâu sau trước ánh mắt mong đợi của Cố Tín Lễ, đôi môi sưng phồng của cô mới thốt lên một câu: “Cố Tín Lễ, nếu anh còn không chịu cút đi, thì tôi sẽ cùng chết với anh.”
“Không, anh muốn nghe câu trước đó nữa! Huyền, nói lại lần nữa cho anh nghe.” Lời nói của Cố Tín Lễ vững chắc như núi, lúc này không giấu được xúc động: “Nói anh nghe, bắt nhốt em là ý gì? Em nói muốn em bị thiêu chết thêm lần nữa nghĩa là sao?”
Gã không vì sự khiêu khích của cô mà tức giận, tất cả sự chú ý của gã đều đổ dồn vào nửa đầu câu nói.
Nếu như đúng với suy nghĩ của gã...
Huyền cũng đã trở về cùng với gã.
Không cần biết cô quay lại vì cái gì, chỉ cần cô mang theo ký ức của kiếp trước, thì cô là của gã, chỉ có thể là của gã!
Không trốn được, cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn!
Phương Đông Huyền thấy biểu hiện của Cố Tín Lễ khác lạ, cô không dám manh động.
Vì quá xúc động nên cô đã bất cẩn nói ra những lời đó, nhưng tại sao Cố Tín Lễ lại kích động đến vậy?
Gã không thể nào có những kí ức của kiếp trước giống cô được.
Nhưng... nếu như vậy thì sao?
Chuyện kỳ lạ đó đã xảy đến với cô, tại sao không thể xảy đến với Cố Tín Lễ được chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Đông Huyền không khỏi rùng mình.
Không thể nào, làm sao có thể như vậy được!
Nhưng vì để an toàn, cô đành im lặng không dám làm theo ý gã nhắc lại những gì cô đã nói.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp của Cố Tín Lễ khẽ chạm vào má cô, nhưng cô sợ hãi tránh đi.
Đột nhiên, cô nghe thấy gã cười.
Thật kì lạ, hình như gã đang cười rất hạnh phúc.
Cố Tín Lễ rất ít khi cười, trừ tình cảm ở kiếp trước của cả hai, cô hiếm khi thấy gã cười hạnh phúc như vậy.
Đột nhiên, gã ôm chầm lấy cô, mặc kệ cô vùng vẫy.
Giọng nói đượm buồn của gã vang lên bên tai cô, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của gã tràn vào tai cô: “Huyền, em đã cùng anh quay về rồi, thật tốt làm sao.”
Trái tim Phương Đông Huyền đột nhiên đập loạn, nét mặt cũng trở nên kinh hãi.
Em đã cùng anh quay về rồi...
Cùng anh quay về rồi...
Quay về rồi...
Cơ thể cô cứng đờ, đầu óc trống rỗng, trong đầu lặp đi lặp lại những lời đó, toàn thân cô tê dại.
Vài từ đơn giản đó, gộp lại với nhau, phát ra từ miệng Cố Tín Lễ, cô nghe lại chẳng thể hiểu.
Một lúc lâu sau, hàng mi cong vút của cô khẽ run lên, sau đó hai mắt cũng khẽ run lên.
Điều gì đó đã bùng nổ trong tâm trí cô, cô đẩy Cố Tín Lễ ra.
Không rõ vì sao mà đột nhiên sức mạnh lần này của cô trở nên to lớn, thật sự đã đẩy được Cố Tín Lễ đang ôm chặt mình ra xa.
Cố Tín Lễ nhìn cô, gương mặt của cô gái trước mặt gã tái nhợt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Gã không khỏi nhíu mày, trong lòng không thể chấp nhận được ánh mắt của cô nhìn gã như vậy.
Đang định hỏi cô bị làm sao, thì thấy môi cô mấp máy, giống như mới bị mất giọng một lúc sau mới gượng gạo hỏi gã: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì hết?”
Ánh mắt Cố Tín Lễ càng sâu hơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay lập tức hiểu được ý cô.
Cô không vui khi gặp lại gã, ngay cả khi biết gã đã trở lại, cô lại nhìn gã với vẻ mặt kinh sợ.
Cô quả nhiên... không quay lại vì gã.
Nhưng gã quay về kiếp này là vì cô, bởi vì chấp niệm với cô quá sâu, không thể từ bỏ được nên mới trở lại.
Đột nhiên, gã cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy lại đầy nỗi chua xót.
Không sao cả.
Gã nghĩ.
Dù sao, từ lúc bắt đầu gã cũng biết Huyền ghét mình, ngay từ đầu gã cũng biết Huyền luôn muốn thoát khỏi mình.
Không có gì to tát cả, dù sao thì kiếp trước Huyền đã kết hôn với gã, kiếp này cô và gã lại cùng mang kí ức trở về, vậy thì cũng nên tiếp tục hoàn thành cuộc hôn nhân này.
Họ lấy nhau được mười năm, coi như là đôi vợ chồng già.
Đã như vậy rồi, Cố Tín Lễ cũng không đồng ý buông tay, Đông Huyền phải cùng gã đi hết cuộc đời này.
“Huyền, hãy trở về với anh, em là vợ của anh.” Cố Tín Lễ nói.
Một đời người có bao nhiêu thời gian chứ? Sau khi trải qua một kiếp ngắn ngủi, kiếp này gã sẽ không muốn lãng phí một giây nào.
“Tôi không hiểu anh nói gì.” Phương Đông Huyền nói, xoay người kéo cửa bước xuống xe.
Bàn tay đột ngột bị kéo, gã ôm cô trong vòng tay rắn chắc.
Giọng nói trầm thấp và ngang ngược của Cố Tín Lễ vang lên bên tai cô: “Huyền, em là vợ của anh. Nếu như em phải giả vờ quên đi mọi chuyện, anh đành phải dùng biện pháp mạnh để đưa em về.”
“Bốp!”
Tiếng tát không nhỏ, người lái xe bị dọa đến nỗi cả người run lên bần bật, không dám quay đầu lại nhìn, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, túa ra mồ hôi lạnh trên trán.
Người lái xe tuyệt vọng, ông đã làm việc rất chăm chỉ, nhiều năm lái xe hết sức cẩn thận, vì ông đã làm rất tốt nên hầu như chưa bao giờ phạm sai lầm, bản thân cũng chưa bao giờ tranh công, luôn thu mình lại không để người khác chú ý, mới có thể bảo toàn tính mạng đến tận bây giờ.
Nhưng ông biết rõ thủ đoạn của cậu chủ Cố.
Ai cũng nói cậu Cả nhà họ Cố tàn bạo háo sắc, chuyện ác gì cũng làm, nhưng kể từ khi lái xe cho cậu chủ Cố ông mới biết, cậu Cả kia nào đáng là gì, trước mặt cậu chủ Cố còn chẳng bằng ngọn cỏ ven đường.
Cậu chủ Cố khi giết người, dù chớp máu bắn tung tóe trên mặt cũng chẳng thèm chớp mắt một cái.
Cậu chủ Cố là một người máu lạnh không có cảm xúc, đầu óc thông minh điềm tĩnh nhưng đôi tay lại nhuốm đầy máu.
Một người như vậy, hiển nhiên trở thành nỗi sợ hãi trong lòng tất cả mọi người.
Nhưng hôm nay người lái xe vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, ông tuyệt vọng nhắm mắt lại, cũng không tò mò xem sắc mặt cậu chủ Cố như thế nào... Thật ra chỉ là không dám tò mò mà thôi. Ông muốn giữ lại cái mạng nhỏ này của mình.
Nhưng mà chỉ sợ là khó giữ thôi.
Phương Đông Huyền vì quá kích động nên tát gã, cô dùng hết sức mạnh của mình, tát xong cô chỉ cảm thấy cả lòng bàn tay tê ngứa. Trên má trái của Cố Tín Lễ hiện lên một vết đỏ nhàn nhạt.
Cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, còn đọng nước mắt.
Hơi nước dần che khuất tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Cố Tín Lễ, tức giận hét lên: “Anh buông tôi ra! Anh muốn tôi chết thêm lần nữa sao?”
Cố Tín Lễ nhìn thật sâu vào Phương Đông Huyền: “Lần này sẽ không như thế nữa, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Kiếp trước đã để cô gặp nguy hiểm, là lỗi của gã, cũng là nút thắt khiến gã không thể từ bỏ.
Cô lắc đầu: “Tôi sẽ không đi với anh, anh để tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe!”
Gã vẫn ôm cô: “Huyền, em là vợ của anh, em phải ở bên cạnh anh.”
Người lái xe im lặng khởi động xe.
Cổng trường rất náo nhiệt, nhiều người nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đậu đối diện rất lâu mới lái xe rời đi.
Chủ nhân chiếc xe chưa bao giờ lộ diện.
Cũng có người bày bán gần đó, nhìn thấy một cô gái bước lên xe, nhưng không ai nghĩ rằng cô gái đó là chủ nhân của chiếc xe.
Bởi vì cô gái ăn mặc giản dị, còn loại xe hơi này của nước ngoài sản xuất, là thứ mà những người giàu có bình thường cũng không thể mua được.
Mà cô gái đó cũng không ra khỏi xe.
Nhưng ngay cả khi có người nghi ngờ, họ cũng không dám bước tới can thiệp vào.
Trong biệt thự, những người hầu đang xì xào bàn tán.
“Người bị nhốt trong phòng là ai vậy?”
“Làm sao mà tôi biết được, nhưng mà chính mắt tôi nhìn thấy cậu chủ ôm về đó.”
“Cậu chủ Cố, ôm về hả?”
Người nói nhấn mạnh từ ‘ôm’, cũng giống như những người khác đều lộ ra vẻ mặt không tin cho lắm.
Nghe nói cậu chủ Cố năm nay đã hai mươi bốn tuổi. Từ trước đến nay, họ chưa bao giờ nghe nói gã thích người phụ nữ nào.
Những người già hầu hạ cho nhà họ Cố lâu năm, đều biết rõ bí mật bên trong. Năm đó đã có một chuyện rất lớn xảy ra, cậu Cả Cố Nhung vì chuyện đó mà bị nhốt liền hai tháng, còn cậu Hai Cố Tín Lễ toàn thân đầy máu đưa vào bệnh viện, phải mất hai tháng sau mới được xuất viện.
Sau đó, Cố lão gia đã đưa đứa con ngoài giá thú của cậu Cả cho cậu Hai nuôi dưỡng, còn cậu Hai giữ thân trong sạch, đến Cố lão gia cũng không nhắc đến chuyện cưới vợ cho gã, nguyên nhân là gì thì không cần nói cũng biết.
Những người già biết rõ nội tình, thỉnh thoảng cũng có mơ hồ nhắc những điều cấm kỵ cho người mới đến biết để tránh phạm phải sai lầm. Ngoài những người già biết chuyện, những người hầu khác cũng thoáng biết “nữ chủ nhân” là một điều cấm kỵ.
Phải nói rằng rất nhiều những lão gia cậu chủ trong gia đình giàu có, đều cố giữ những thói xấu ngày xưa, không những thê thiếp đầy nhà, không chừng đám người hầu trong nhà cũng chẳng phải trong sạch gì.
Nhưng những người hầu trong nhà họ Cố chưa bao giờ sinh ra ý nghĩ trèo lên giường chủ nhân, cho dù người hầu xinh đẹp mới đến có suy nghĩ như vậy, cũng đều sẽ bị bóp chết ngay từ đầu.
Tại sao?
Tất cả mọi người đều biết rõ, cụm từ “tất cả mọi người” không chỉ là người trong nhà họ Cố, mà còn có người ngoài.
Mặc dù cậu chủ Cố đang ở độ tuổi tràn trề sức sống, nhưng gã lại không thể.
Vì vậy nhà họ Cố không có nữ chủ nhân, e rằng sau này cũng sẽ không có, đây là điều mà tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận.
Nhưng hôm nay, cậu chủ Cố lại ôm một người phụ nữ về nhà?
Đám người này ai nấy đều hoài nghi, nhưng sau hai ngày, cuối cùng họ cũng chấp nhận sự thật này.
Người phụ nữ bị nhốt trong căn phòng trên lầu hai, có mối quan hệ không rõ với cậu chủ Cố.
Không ai biết tại sao cô lại bị nhốt, nhưng tất cả người hầu đều bắt buộc phải gọi cô gái đó là “phu nhân”.
Hơn nữa, cậu chủ Cố là người luôn thờ ơ và tàn nhẫn, dường như rất yêu chiều phu nhân.
Phương Đông Huyền bị giam đến ngày thứ ba, lúc đầu cô còn chống cự quyết liệt, sau lại cố gắng tìm cách nói chuyện, đến bây giờ cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô chợt nhận ra mình thật ngây thơ.
Cố Tín Lễ cũng có ký ức ở kiếp trước, từ lần gặp gỡ ở Khang Châu, từng bước tiếp cận, thiết kế cái bẫy thật hoàn hảo, thậm chí còn giả vờ làm người tốt sẵn sàng giúp đỡ không cần báo ân.
Mục đích của gã chỉ chờ đến ngày cô sập bẫy mà thôi.
Thật đáng tiếc khi cô giữa chừng mới nhớ lại mọi chuyện, nếu không có lẽ cô luôn ngốc nghếch tin lời gã.
Giống như kiếp trước, cứ ngỡ gã là một kẻ chính trực, sau đó kết hôn với gã, rồi bị nhốt ở sân sau, làm một con chim hoàng yến suốt đời bị nhốt trong lồng.
...Nhưng ngay cả như vậy, dường như cũng chẳng có khác biệt gì nữa.
Hiện giờ cô cũng đã bị nhốt.
Cô lần nữa trở thành một con chim hoàng yến không thể bay lượn trên bầu trời được nữa...
Phương Đông Huyền nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt rơi xuống, cô không cam tâm.
Cô rất hận! Hận Cố Tín Lễ!
Chiếc đồng hồ phong cách Châu Âu đang kêu “tích tắc” trên tường, kim giờ điểm số mười hai.
Cánh cửa bị đóng chặt: “Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
Người hầu gõ cửa, không có nghe thấy tiếng động bên trong, cố sức gọi to: “Phu nhân? Phu nhân? Phu nhân có ở đó không?”
Trong phòng không ai trả lời.
Tiếng gõ cửa dồn dập của người hầu, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, người hầu sợ bên trong xảy ra chuyện, vội vàng xoay đi tìm quản gia.
Lúc này, người trong phòng cuối cùng cũng trả lời: “Tôi ăn không ngon miệng, bữa tối cũng đừng đem đến nữa.”
Người hầu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn ông cũng chẳng sống nổi.
Cậu chủ Cố là người như thế nào chứ, người hầu trong nhà họ Cố không ai mà không rõ. Mọi ngày thì không nói, nhưng mấy ngày nay mỗi lần cậu chủ qua về, sắc mặt vô cùng khó coi, còn đáng sợ hơn so với bình thường.
Đám người hầu ai nấy chẳng dám hé môi, bọn họ đều biết chắc, chuyện này có liên quan đến phu nhân, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể càng thêm cẩn thận hơn nữa.
Hai ngày liền Phương Đông Huyền chẳng ăn gì, người hầu thấy tình hình không ổn, lúc trước không dám báo cáo với cậu chủ, nhưng bây giờ không nói không được.
Sau khi Cố Tín Lễ nghe được chuyện, gã vội vã trở về.
Gã đến trước cửa phòng trên lầu hai, cửa phòng đóng chặt, khóa kín từ bên trong.
Như mọi khi, gã vẫn không được vào trong.
Từ khi đưa cô về, gã chưa được gặp cô lần nào, không phải gã không muốn gặp, mà lại bị cô khóa kín cửa, không chịu gặp.
Gã cố gắng kiềm chế, biết rằng cô đang giận dỗi, vì vậy gã chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi ngày cô bằng lòng gặp gã.
Vốn gã nghĩ rằng, chỉ cần cô ở bên cạnh, gã vẫn kiên nhẫn chờ.
Cô cần bao lâu để bình tĩnh, thì gã sẽ chờ bấy lâu.
Tuy nhiên, cô lại tuyệt thực.
Cố Tín Lễ gõ cửa: “Huyền, mở cửa.”
Không ai đáp.
Quản gia bên cạnh nói: “Đã mấy ngày nay rồi phu nhân không chịu mở cửa...”
Đột nhiên, tên quản gia bị Cố Tín Lễ đá một cái: “Khốn kiếp!”
Cô tuyệt thực, nhưng đến hai ngày sau gã mới hay tin.
Cố Tín Lễ rất ít khi nổi giận với người hầu, nhưng lúc này lửa giận trong lòng gã không cách nào dập tắt được.
Quản gia bị dọa đến nỗi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Kêu người đến phá cửa.” Cố Tín Lễ nói.
“Vâng.” Quản gia vội vàng tuân mệnh.
Lát sau, ông dẫn theo người đến phá cửa.
Cánh cửa rất cứng, vẫn chưa mở ra được, phá cửa gây ra tiếng động rất lớn, có cậu chủ Cố đứng đây, chả ai dám hó hé, tất cả đều dốc hết hết sức lực.
Lúc lâu sau, cánh cửa vẫn không mở ra được.
Chân mày Cố Tín Lễ như sắp dính chặt với nhau.
Cuối cùng, gã không thể nhịn được nữa, cho đám người tản ra, lấy khẩu súng ra, bắn vài phát vào nắm cửa.
Cánh cửa cũng đã được mở ra.
Thì ra cô dùng thứ gì đó chắn cánh cửa lại, chẳng trách vừa rồi đám người hầu không phá được.
Cố Tín Lễ đẩy cánh cửa ra, cô gái nằm yên ắng trên giường.
Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt xanh xao, đôi môi nứt nẻ.
Gã thở dài một tiếng, sải bước đi tới, một tay nâng cô ngồi dậy, tay còn lại khẽ lay cô, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Dáng vẻ hiện tại của cô khiến gã sợ hãi, như thể...
Gã cũng không đủ can đảm để kiểm tra hơi thở của cô.
Tên người hầu đi theo, thấy cảnh này thì tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, còn quản gia vội vã đi gọi bác sĩ.
Đột nhiên, đôi mắt Cố Tín Lễ nheo lại.
Hàng mi cô khẽ run lên.
Gã cảm thấy bản thân như vừa bước ra khỏi cửa tử, cuối cùng lấy hết can đảm để đưa tay lên mũi cô.
Hơi thở rất yếu.
Nhưng ít ra vẫn còn sống.
Bác sĩ đến nơi, khám xong liền nói không sao cả, do thiếu mán nên mới dẫn đến hôn mê.
Sau khi bác sĩ rời đi, tên người hầu nghe lời căn dặn, vội vàng đi mua thuốc bổ.
Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ may mà phu nhân không sao, nếu không ông chắc chắn không sống nổi rồi, không ngờ vừa nghĩ tới đây, lời nói của cậu chủ Cố lọt vào tai: “Chặt hai ngón tay của hắn, rồi đuổi đi.”
Quản gia giật mình quỳ xuống van xin, nhưng ngay lúc đó đã có hai người xông vào lôi ra ngoài.
Lúc sau, một tiếng hét chói tai vang lên từ xa.
Tất cả người hầu trong biệt thự nhà họ Cố đều run lên vì sợ, căn phòng yên tĩnh đến nỗi cũng có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Ngay cả người quản gia lâu năm trong nhà, cũng kết thúc thảm hại như vậy.
Mặc dù cậu chủ Cố không phải hoàng đế, nhưng từ lâu tiếng tăm hung ác lan rộng khắp nơi, từ trong ra ngoài không ai dám động đến.
Đám người hầu bị đuổi ra ngoài, căn phòng càng trở nên im ắng.
Cô gái nắm trên giường đẹp như tranh vẽ, cạnh bên là một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông giống như một cây thông, gã đứng yên bất động, đôi mắt lặng lẽ nhìn về đôi má xanh xao của cô gái.
Không biết đã qua bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống.
Người đàn ông bên giường cũng chẳng động đậy, giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt hơi rũ xuống, khó có thể nhìn ra biểu cảm dưới mắt.
Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt rải trên gương mặt gã qua khung cửa sổ, gã đứng dưới ánh sáng rực rỡ của trời chiều mơ hồ hư ảo.
Lông mi Phương Đông Huyền khẽ run, vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh này.
Đã hai ngày không ăn gì, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thật ra cô không có ý định tìm đến cái chết mà là cố ý chống đối gã, nhưng cô không ngờ người hầu lại nói với gã cô tuyệt thực.
Cô không biết mình bị thiếu máu, nói là đói hai ngày, nhưng thật ra chỉ là nhịn ăn bốn bữa cơm thôi, không ngờ cứ thế mà ngất đi.
Sống lại một kiếp, thật ra cô rất trân trọng sinh mạng này, rõ ràng chưa từng có ý nghĩa tự tử
Dù cho đời này, mất đi tự do, lần nữa trải qua cuộc sống mà cô chán ghét, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện tự tử.
Cô trân trọng cuộc sống của mình, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, cô cũng muốn sống.
Mà lần này, chỉ đơn giản là một tai nạn mà thôi.
Cô hé môi muốn nói rằng mình đói, nhưng chưa kịp nói thì Cố Tín Lễ đã ra lệnh cho người hầu ở ngoài cửa: “Mang cháo đến.”
Cháo đã được nhà bếp nấu xong từ lâu, trong cháo có đủ loại bổ máu, rất khó ngửi, đa phần đều là mùi thuốc.
Cố Tín Lễ bưng cháo lên, đưa tới bên giường: “Ăn cháo nào.”
Phương Đông Huyền ngập ngừng, thật ra cô đã rất đói, đói đến hoa mắt chóng mặt, tim cũng đập hơi nhanh.
Đương nhiên cô cũng rất muốn ăn thật nhanh, nhưng đột nhiên cô dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Tính cô không biết nói dối, cho nên chỉ có thể dùng cách này để phản kháng.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của Cố Tín Lễ: “Ăn cháo xong, ở lại với anh thêm vài ngày nữa, rồi anh sẽ đưa em về.”
Cô mím môi nói: “Sau này anh đừng làm phiền tôi nữa.”
Cố Tín Lễ im lặng, trong đôi mắt của gã, cô trông thật nhợt nhạt và mỏng manh.
Cô là điểm yếu của gã, cô buộc gã phải thỏa hiệp theo cách làm tổn thương chính mình, gã cũng không thể làm được gì.
“Được.” Gã nói.
Phương Đông Huyền mở mắt ra nhìn gã, lại cảm thấy choáng váng, cô cũng không quan tâm đến, chỉ hỏi gã: “Anh thật sự đồng ý sao?”
Nghe giọng điệu không tin tưởng của cô, trong lòng gã bất lực lại chua xót: “Anh có thể không đồng ý sao?”
“Ăn đi.”
Gã múc từng thìa cháo cho cô, cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Cô đưa tay về phía gã: “Tôi tự ăn được.”
Nhưng Cố Tín Lễ nhất quyết muốn đút cô, cô không còn nhiều sức lực nên vẫn bị gã giành lại.
Vài ngày sau, cả hai vẫn luôn giữ trạng thái này với đối phương.
Sức khỏe của Phương Đông Huyền cũng nhanh chóng hồi phục.
Cô lo lắng về nhà, để em trai ở một mình cô không yên tâm, cô thực sự rất lo lắng, mặc dù bị đưa đến nhà họ Cố ngày thứ hai, tên quản gia nói với cô đã cử người đến nhờ vợ chồng giáo sư Từ chăm sóc Cẩm Thần.
Nhưng cô đi lâu như vậy, Cẩm Thần cũng chỉ là một đứa trẻ mới lên năm, thân làm chị gái, dù biết vợ chồng giáo sư Từ là người đáng tin cậy, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Sau một vài ngày nghỉ ngơi, cô lại muốn rời đi, mặc dù Cố Tín Lễ đã hứa với cô, nhưng bất cứ khi nào cô nhắc đến chuyện này gã lại luôn trì hoãn.
Hôm nay, dù có thể nào đi nữa cô cũng phải rời khỏi đây.
Cố Tín Lễ có lẽ cũng biết mình không thể giữ cô lại mãi, dùng đôi mắt như sói nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng gã cũng gật đầu đồng ý.
Thấy gã không thất hứa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó gã lại nói: “Trước khi đi, chúng ta cùng ăn một bữa nhé, ăn xong bữa tối, em có thể rời đi.”
Phương Đông Huyền do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Thật ra từ sáng cô cũng có ý định cùng gã ăn một bữa, nhưng tiếc rằng sáng sớm gã đã có chuyện phải ra ngoài, đến gần bữa tối mới quay về.