Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Phương Đông Huyền dẫn em trai đến trường tư thục, dự định để em trai bắt đầu đi học.
Thằng bé năm tuổi đã đến tuổi đi học, không thể để nó tiếp tục quậy phá được nữa.
Sau khi đến trường tư thục, Phương Đông Huyền đưa em mình đến tìm ông giáo Trương, lúc trước ông giáo Trương bị ốm phải nhập viện, ở bệnh viện mấy ngày liền rồi lại xuất viện.
Phương Đông Huyền tìm gặp ông giáo Trương, nghe cô giải bày xong, ông cau mày một hồi rồi hỏi: “Con có đồng ý đưa Cẩm Thần đến Thượng Hải không? Bố con hồi trước cứ nói con rất có thiên phú với công việc tính toán, thầy nghĩ nếu như con đồng ý, thầy sẽ giới thiệu cho con đến trường đại học ở Thượng Hải. Chi phí và chỗ ở con không cần phải lo, thầy sẽ sắp xếp thật tốt cho con.”
“Về nhà nghĩ kỹ đi nhé, nếu như không muốn đi thì thầy làm thủ tục nhập học cho Cẩm Thần cũng chưa muộn.”
Chuyện tốt lành từ trên trời rơi xuống khiến Phương Đông Huyền ngơ ngác, cô nhanh chóng định thần lại, vui vẻ đồng ý: “Con cảm ơn thầy ạ!”
“Chịu đi à?” Gương mặt nghiêm túc của ông giáo Trương cuối cùng cũng nở nụ cười: “Thầy còn đang lo rằng con sợ nên không dám đi. Xem ra thầy nhạy cảm quá.”
Tại sao lại không chịu đi chứ?
Cô luôn mơ ước được vào đại học, lúc trước khi cha chưa ngã bệnh, luôn nói rằng đợi tích lũy đủ tiền rồi sẽ gửi cô đến Thượng Hải đi học. Chỉ là sau này xảy ra quá nhiều chuyện, bệnh tình của cha ngày càng nghiêm trọng, từ lâu cô đã xem ước mơ của mình là sự tiếc nuối.
Hiện tại đã có cơ hội, còn có lý do gì mà không nắm chặt lấy?
“Đã quyết định rồi, thì vào chào tạm biệt với mấy đứa học sinh. Ngày mai đừng đến, ở nhà thu xếp đi, ba hôm nữa một người bạn thầy quen biết sẽ đi Thượng Hải, con đi với người ta, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Cô gật đầu, hai hàng lông mày không giấu được vẻ hưng phấn: “Dạ.”
Cô rời khỏi phòng làm việc của trường tư thục, sau đó dẫn em trai về nhà.
Phương Cẩm Thần biết chị mình sẽ đến Thượng Hải, nó rất vui vì không phải đi học, nhưng cũng không đành lòng từ bỏ sự nghiệp bắt cá của mình.
Mấy ngày sau, Phương Đông Huyền đi đến từ biệt bác Cả và bác gái, sau đó nhờ bác bán nhà đi giúp mình.
Đây là ngôi nhà mà cô đã sống từ khi còn nhỏ, đương nhiên cô không nỡ, nhưng không biết chi phí đi Thượng Hải sẽ tốn bao nhiêu, mặc dù ông giáo Trương đã hứa sẽ giúp cô gánh vác chi phí, nhưng đến đó rồi không biết sẽ trải qua những gì, lỡ như gặp khó khăn gì đó, cô rất ngại phải mở miệng nhờ vả ông giáo Trương.
Hơn nữa cô đã lên kế hoạch, ông giáo Trương giúp đỡ chi phí cho cô, sau này có thể trả được rồi thì cô nhất định sẽ trả lại hết.
Bác Cả đồng ý giúp cô tìm người mua.
Sau khi về nhà Phương Đông Huyền cảm thấy hơi buồn phiền, tuy thời gian gấp rút nhưng cũng không thể nào khiến nỗi bi thương của cô nguôi ngoai, vừa về nhà cô bắt đầu dọn dẹp.
Trong lúc thu dọn tìm thấy một vài đồ vật đã cũ.
Như là... hôn thư được cha cất giấu ở đầu giường.
Cái tên được viết trên hôn thư chính là tên của cô và Lâm Thiếu Thanh.
Kiếp này loay hoay một hồi, cô cũng quên bẵng đi chuyện này.
Trước lúc lâm chung, cha đã nói với cô về tồn tại của lá hôn thư này, vì lo lắng hai đứa trẻ không có chỗ nương tựa nên mới dùng tới hôn thư.
Nói đến mới nhớ, cũng là vì lá hôn thư này mới dẫn đến nghiệt duyên của Phương Đông Huyền và Cố Tín Lễ.
Ở kiếp trước sau khi cha qua đời, nghe theo lời cha, cô cầm theo hôn thư đưa em trai đến Bắc Bình nương nhờ vào nhà họ Lâm.
Cha của cô đã cứu mạng ông của nhà họ Lâm, cụ ông vì muốn trả ơn nên hứa hẹn sẽ cho hai bên con cháu kết hôn, nhưng khi đó Phương Đông Huyền đến Bắc Bình tìm nhà họ Lâm, lại bị người ta đuổi ra khỏi cửa.
Để chứng minh thân phận của mình, cô lấy hôn thư ra, không ngờ bên họ nhận rồi mà không chịu trả lại, cô bị người hầu nhà họ Lâm sỉ nhục rồi đuổi ra ngoài.
Phương Đông Huyền vô thức khựng tay.
Không biết từ lúc nào, suy nghĩ dần bị phân tán.
Kiếp trước, những ngày đầu vừa đến Bắc Bình vô cùng khó khăn, nhưng những ngày tháng khó khăn cũng nhanh chóng trôi qua.
Bởi vì cô đã gặp Cố Tín Lễ.
Lần đầu tiên gặp Cố Tín Lễ, gã mặc âu phục, tướng mạo anh tuấn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Còn cô tinh thần sa sút giống như một kẻ ăn mày.
Khi cô khó khăn nhất, chính gã đã dang tay giúp đỡ cô, cô mới có thể vượt qua.
Cố Tín Lễ lúc đó trông không khác gì hiện tại, nhưng đối với cô, ở kiếp trước, Cố Tín Lễ chính là đấng cứu thế, trong mắt cô gã không có gì là không tốt cả.
Khi đó, cô phải dựa vào đồng tiền bố thí của Cố Tín Lễ, mới có thể sống sót nổi.
Sau đó vì để kiếm sống, cô làm nhân viên bán hàng trong một trung tâm thương mại.
Nhưng kỳ lạ thay, gã và cô quả thật rất có duyên, trong bất kì hoàn cảnh nào họ cũng đều gặp nhau.
Cô thiếu nữ mơ mộng, đã động lòng với gã trước, vị nhút nhát mà không dám có bất kỳ động thái gì, lại nhân lúc gã tình cờ đến trung tâm mua đồ, chủ động đến gần nói cho gã nghe một số quy tắc ngầm ở trung tâm, sợ gã bị thiệt thòi.
Sau đó cô mới biết rằng, cái trung tâm thương mại đó là do gã mở ra.
Lúc đó nghĩ lại cô thật sự quá ngốc.
Thấy gã tuổi còn trẻ, đương nhiên nghĩ rằng gã là một cậu ấm gia nhà giàu có.
Sau này cô mới biết, gã nào có phải cậu ấm gia đình giàu có gì?
Gã chính là con nuôi của nhà họ Cố ở Bắc Bình.
Nhà họ Cố ở Bắc một tay che trời, thời thế loạn lạc, bọn họ cũng chẳng phải làm ăn chân chính gì, cả ngày chỉ biết chém giết.
Mọi người ở Bắc Bình đều nói rằng cậu Cả nhà họ Cố kém cỏi vô dụng, là một đứa phá gia chi tử.
Còn Cố Tín Lễ con nuôi nhà họ Cố, rất được Cố lão gia coi trọng, tuy là con nuôi nhưng rất có khả năng sẽ kế thừa ông.
Nhưng người biết nhìn nhận đều thấy được, Cố Tín Lễ chẳng qua chỉ là một con dao dưới tay của Cố lão gia mà thôi.
Con dao này khiến mọi người ở Bắc Bình phải kiêng dè, khiến cả Bắc Bình chẳng ai dám động đến Cố lão gia.
Sau đó nữa thì...
Hàng mi của thiếu nữ trong phòng run rẩy.
Sau đó, con dao mà Cố lão gia, hội trưởng thương hội ở Bắc Bình đã đào tạo lại chính tay phá hủy chính nhà họ Cố ban đầu, tạo ra một đế quốc mới của Cố thị.
Cả thành phố Bắc Bình đều bị gã làm xáo trộn...
Cô bị chính kẻ thù của gã thiêu chết.
Đêm đó, một nhóm người bao vây cái sân nhỏ, không cho ai ra ngoài, rồi đổ xăng từ trong lẫn ngoài nhà, một đám cháy đã thiêu đốt cả sân.
Lúc Cố Tín Lễ đến thì đã quá muộn.
Khi cô chết, Cố Tín Lễ không đến, nhưng cô đã nhìn thấy cảnh tượng sau đó trong giấc mơ của mình, Cố Tín Lễ ôm lấy thân thể cháy đen của cô, từng bước đi vào trong đống lửa.
Gã đàn ông này dù có chết cũng không muốn để cô được tự do.
Đúng thật là... biến thái.
Phương Đông Huyền hoàn hồn, nhìn căn nhà đổ nát, lặng lẽ mỉm cười.
Được tự do thật tuyệt!
... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...
Biệt viện nhà họ ở Bắc Bình.
Cố Tín Lễ bước vào một biệt thự nhỏ kiểu châu u, người quản gia vừa bước vào cửa đã chào hỏi: “Cậu Hai, cậu Cả...”
Không chờ ông ấy nói rõ sự tình, một người đàn ông quần áo xốc xếch bước ra từ trong phòng, y từ tầng một, trong tay cầm một lọ hoa bằng sứ, không nhiều lời mà ném thẳng xuống chỗ tên quản gia, mắng chửi: “Mày là tên rác rưởi chó cậy thế chủ!”
Chiếc bình đập vào chân người quản gia, vỡ tan tành. Người quản gia run lên bần bật, đồng thời hét lên cầu xin: “Xin cậu Cả đừng làm khó...”
Cậu Cả nhà họ Cố thấy ông còn không biết sống chết, cộng với người bên cạnh quản gia khiến y càng thêm căm hận.
Cậu Cả quay đầu lại, hướng trong phòng hét lớn: “Mù hết rồi sao? Còn không mau lấy súng ra cho tao!”
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang vội vã chạy ra khỏi phòng, người phụ nữ ban đầu trang điểm rất đậm, nhưng lúc này, lớp trang điểm đã nhoè đi, để lộ khuyết điểm.
Trong tay ả là một khẩu súng lục mới tinh sáng bóng.
Ngoại trừ các sĩ quan, rất ít người có thể sử dụng loại vũ khí như súng lục.
Khoảng thời gian trước có một sĩ quan đã biếu tặng cho cậu Cả khẩu súng đó.
Người phụ nữ vừa đi ra, đang định giao súng cho cậu Cả, nhìn thấy cậu Hai ở kế bên quản gia, hai chân mềm nhũn, liền quỳ dưới đất van xin: “Cậu Hai, xin tha mạng.”
Cậu Cả nhìn thấy người phụ nữ của mình quay lại trở mặt, tức giận đến mức đá ả mấy cái! Động tác thô bạo không chút thương hoa tiếc ngọc.
Đá người xong cũng chưa thấy hả dạ, cúi người nhặt lấy khẩu súng, nhưng còn chưa đạt được ý đồ, thì có hai người xuất hiện, giữ chặt y.
Cậu Cả nhà họ Cố vùng vẫy, nhưng y chỉ là một kẻ trói gà không chặt, làm sao có thể so bì thân thủ với hai tên vệ sĩ được.
“Làm loạn đủ chưa?”
Cố Tín Lễ là người lên tiếng, gã hơi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Cố Nhung.
Cậu Cả hết sức tức giận, “Cố Tín Lễ, đồ con hoang như mày mà dám đối xử với tao như vậy, tao nhất định phải giết mày!”
Con hoang? Ơ kìa!
Ngu dốt!
Đôi mắt Cố Tín Lễ sắc lạnh hơn, không lộ rõ sự chán ghét.
Ánh mắt gã u ám, giống như một con rắn độc, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Gã nhấc chân hướng lên lầu.
Căn biệt thự bỗng im bặt, đôi giày da của Cố Tín Lễ giẫm lên sàn, phát ra tiếng “lộc cộc” rất gây chú ý.
Gã lên lầu hai, đến trước mặt Cố Nhung, cúi xuống nhặt khẩu súng dưới đất lên, ném cho một trong hai người khống chế cậu Cả: “Đưa hắn ta xuống tầng hầm, nếu không nghe lời thì phế hết tay chân.”
“Mày dám!” Cậu Cả kích động hét lên.
Hai ngày trước khi Cố Tín Lễ trở về Bắc Bình, y lại gây ra chuyện.
Cố Nhung thường xuyên gây họa, y cho rằng lần này cũng sẽ giống như những lần trước, cùng lắm thì bị cha đánh cho một trận.
Nhưng y không ngờ rằng cha lại giao mình vào trong tay tên tạp chủng Cố Tín Lễ!
Cha y tín nhiệm Cố Tín Lễ như thế, đối xử với gã còn hơn đứa con ruột của mình, thậm chí còn có một số người đồn đoán, nói rằng Cố Tín Lễ chính là con riêng của Cố lão gia!
Cố Nhung luôn không thể hòa hợp với người em nuôi này, chỉ vì cha y thiên vị gã, y vẫn luôn tự hỏi tên tạp chủng này có thật là con riêng của cha mình không!
Cố Tín Lễ hờ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Vốn dĩ chỉ là phế vật, phế thêm chút nữa cũng không thành vấn đề gì, ngược lại có thể bớt chút phiền phức. Nhưng khi nào phế tay chân, tiện thể cắt luôn cái lưỡi, để hắn từ nay về sau không ăn nói xằng bậy nữa.”
“Cố Tín Lễ!”
Cậu Cả kêu gào khản cổ, nhưng trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Chỉ vì y biết rõ, thằng con hoang này sẽ thật sự làm như vậy!
Y căm hận đứa em nuôi này, còn có chút sợ gã, từ nhỏ đến lớn có vô số chuyện, khiến gã biết rằng bản thân không thể đấu lại gã đàn ông này, đối với sự đả kích từ y dường như người này hoàn toàn có đè bẹp về mọi mặt.
Nhưng y vẫn không cam tâm!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà một tên tạp chủng không rõ thân phận lại không để vào mắt cậu Cả chính thông của nhà họ Cố chứ?
Tuy nhiên, sợ hãi chính là sợ hãi.
Y không dám tiếp tục làm càng nữa, sau khi thấy Cố Tín Lễ dặn dò xong, nghiêng người qua bọn họ quay vào phòng, không thèm để ý đến bọn họ.
Cậu Cả nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng người đàn ông kia, chỉ muốn lột da xẻ thịt được gã!
Nhưng bây giờ chưa vội được, hiện tại y còn phải nghe theo sự sắp xếp của gã, thậm chí đến cả ba cũng đứng về phía gã.
Y phải đợi, đợi đến ngày cha giao hết toàn bộ gia sản cho y, y nhất định phải khiến tên tạp chủng này sống không bằng chết!
Y là cậu Cả chính thống của nhà họ Cố, cho dù Cố Tín Lễ thực sự là con hoang của cha thì có làm sao? Mọi thứ trong nhà họ Cố cũng chỉ thuộc về Cố Nhung mà thôi!