Trong buổi trò chuyện Vạn Ngọc Côn cư xử rất đúng mực, lời nói thể hiện rõ là người được giáo dục đàng hoàng.
Lúc trước, Phương Đông Huyền nghe nói người này trước đây chưa từng ăn học, thầm hơi lo lắng cậu là người thô tục, nhưng bây giờ thì cô đã yên tâm.
Cảm thấy người này có lẽ cũng không tới nỗi nào.
Không phải là cô không tin lời của bác gái, có điều không khỏi lo lắng về chuyện hôn nhân cả đời, tự mình động đến thì mới yên tâm được.
Gần trưa, Vạn phu nhân đề nghị cùng đi ăn trưa.
“Tôi thích con bé Huyền này lắm, bỗng chốc không nỡ chia tay luôn đấy. Thật ra hôm nay ba của thằng Côn cũng đang bàn chuyện làm ăn ở đây. Ông ấy có đặt một phòng riêng ở quán trọ bên cạnh. Không biết hai người có sẵn lòng ăn trưa cùng nhau không?”
Thế là cả bốn người đứng dậy, Vạn phu nhân cùng cậu Vạn đi trước, Phương Đông Huyền cùng bác gái theo sau.
Phương Đông Huyền còn chưa ra khỏi cửa, đã nghe thấy Vạn phu nhân đang nói chuyện với ai đó, qua một lúc sau, Vạn phu nhân quay lại nắm lấy tay cô: “Huyền này, mau đến đây gặp bác trai đi con, thật tình cờ, ông ấy cũng vừa mới bàn xong việc rồi.”
Cô theo bà Vạn đi ra khỏi phòng, chào hỏi lễ phép xong, nghe thấy loạt lời khen ngợi từ phía kia.
Cô xua tay rồi nói: “Bác quá khen rồi ạ!”
“Đây là?”
Đúng lúc này, một giọng nói khác đột nhiên vang lên.
Phương Đông Huyền cau mày.
Cô thấy giọng nói này rất quen?
Cô không khỏi tò mò, ngẩng đầu lên nhìn, tiếp đó lập tức thấy choáng váng.
Ông Vạn cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, lần gặp mặt này có thể nói là do ông đã thỉnh cầu.
Suốt buổi, cậu Hai nhà họ Cố vẫn lạnh lùng như trước, không có hứng thú nói chuyện với ông, chỉ ngồi đó, vẻ mặt buồn chán nghe ông Vạn nói chuyện với chủ quán nhà họ Cố thuê.
Nhưng bây giờ...
Ông Vạn nhìn thấy ánh mắt của cậu Hai Cố đang dán chặt vào đâu đó, nhìn theo ánh mắt của gã, thì ra là thiếu nữ đang đứng bên cạnh ông.
Thiếu nữ yêu kiều e thẹn, dáng vẻ hiển nhiên rất khiến người người yêu thích.
Ông Vạn sửng sốt đáp: “À, đây là cô con dâu tương lai nhà tôi. Không bao lâu nữa thì hai đứa trẻ này sẽ cưới.”
Cậu Hai nhà họ Cố khẽ cụp mắt, đôi môi mỏng mấp máy, lạnh lùng đáp: “Ồ.”
Phương Đông Huyền không còn ngạc nhiên như vừa rồi nữa, cô cũng không cố ý che giấu: “Con và cậu Lý đây có quen biết ạ.”
Cậu Hai nhà họ Cố cười nhẹ nhàng, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt lóe lên chút sắc bén.
Gã nói: “Có quen biết. Tôi còn nghĩ cô Huyền đây còn không muốn nhận người quen chứ. Tôi đã suy nghĩ hẹp hòi rồi.”
Phương Đông Huyền sững sờ đáp: “Sao mà có thể như thế được?”
Lý Thiện mỉm cười, không trả lời.
Cậu Lễ? Chữ Lý và Lễ đồng âm trong tiếng Trung nên ông Lý đã hiểu lầm.
Ông Vạn cau mày khó hiểu, ánh mắt âm thầm quan sát hai người bọn họ.
Nếu chỉ là quen biết thì sao có thể gọi thân thiết như vậy?
Nhưng nếu nói hai người bọn họ thân thiết với nhau thì càng khó hiểu hơn, nhà họ Phương làm sao mà lại có cơ hội thân thiết với nhà họ Cố được chứ?
Ông Vạn không thể không nhớ đến những chuyện xảy ra hồi hai tháng trước.
Khi đó, người nhảy sông tự vẫn là con gái nhà họ Lưu, cả huyện ai mà lại không biết.
Một cô gái có liên quan đến nhà họ Cố, khiến ông không thể không nghĩ nhiều.
Sau khi tiễn cậu Hai nhà họ Cố, cả hai gia đình Vạn – Phương cùng đi ăn ở quán trọ bên cạnh.
Trong bữa ăn, ông Vạn ngập ngừng hỏi: “Cô Phương vừa rồi có vẻ rất thân với cái cậu khi nãy nhỉ?”
Phương Đông Huyền nói: “Cũng không thân lắm đâu ạ, anh ấy đã cứu mạng con và em trai. Anh ấy là một người tốt.”
Người tốt?
Ông Vạn cười mỉa mai trong lòng.
Sự việc này đã chôn chặt mối nghi ngờ trong lòng ông Vạn, một cuộc hôn nhân vốn dĩ rất mỹ mãn nhưng giờ đây trong lòng ông lại có một nút thắt.
Đến lúc rời khỏi quán trọ, bọn họ thấy ngay một chiếc xe mô tô vô cùng lố lăng dừng ngay trước cửa.
Ông Vạn vội vàng đến chào hỏi, vừa đi vừa nói: “Cậu Cố vẫn chưa đi sao? Tôi thất lễ quá, lẽ ra nên mời cậu Cố cùng ăn trưa mới phải.”
Người chủ quán ở bên cạnh cậu Hai Cố đứng chặn ra trước, nhiệt tình tán gẫu với ông, ông Vạn cũng đã quá quen với vị cậu Hai lạnh nhạt này, cũng không để ý đến gã nữa.
Những người khác cũng bước tới, Phương Đông Huyền đi theo bác của mình.
Nghe thấy người bên cạnh Lý Thiện, được ông Vạn gọi là cậu Hai nhà họ Cố: “Tôi thấy ông Vạn chỉ có một chiếc xe ngựa, nghĩ sẽ không tiện đưa cô Phương về. Chúng tôi vừa hay lại tiện đường, có thể thuận tiện đưa cô Phương về.”
Vạn Ngọc Côn đang muốn đích thân đưa người đẹp về nhà, trong lòng cũng mong muốn có thể thân thiết với cô hơn.
Lúc này, cậu vội bước tới từ chối lòng tốt của người kia: “Cảm ơn cậu Cố đã có lòng, nhưng cũng không phiền đến hai vị đâu ạ.”
Vạn Ngọc Côn cũng không nghĩ nhiều, chỉ là không muốn họ giành lấy cơ hội cho cậu ở bên người đẹp bên.
Nhưng cậu lại không để ý đến sắc mặt của cha mình đã vô cùng khó coi, Vạn phu nhân cũng cứng đờ.
Châu Hải Yến đã nhận thấy có điều khác thường từ lâu, bà không biết người đó là ai, nhưng lúc này cũng rất tức giận.
Trong lòng nghĩ cái mớ hỗn độn này từ đâu mà ra thế này, nhưng vào thời khắc quan trọng này, lại không biết điều mà dám lên tiếng khoác lác ở đây!
Bầu không khí cứng đờ một lúc.
Lý Thiện nhìn theo bóng người cô, thấy cô đang nấp sau một người phụ nữ, đầu cúi xuống, trông rất ngoan ngoãn.
Gã lạnh lùng nói: “Có vẻ như lòng tốt của tôi bị hiểu lầm rồi, Xuân, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
... Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn, vui lòng không đăng tải lại trên các web truyện khác, bạn đọc vui lòng chỉ đọc ở Kites...
Khi xe nổ máy, ánh mắt gã lướt qua Vạn Ngọc Côn, nhìn sang thì không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của cô, gã giật mình nhưng nhìn thấy cô hơi áy náy mỉm cười với gã.
Lý Thiện cười khẽ lắc đầu với cô, tỏ ý rằng gã không bận tâm.
Cô nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái.
“Thế… để tôi đưa cô về nhé?” Cậu Vạn ngại ngùng hỏi.
Vạn phụ nhân và ông Vạn không lên tiếng, nhưng Châu Hải Yến lại vui vẻ nói: “Cậu thật là đứa trẻ biết lễ nghĩa, vậy thì phiền cậu vậy.”
“Không phiền đâu ạ, con rất sẵn lòng.” Cậu Vạn nhìn Phương Đông Huyền, hơi đỏ mặt, nhưng bởi vì làn da ngăm đen nên người ngoài khó nhận ra.
Vạn phu nhân là mẹ của cậu, đương nhiên sẽ phát hiện ra, trong lòng càng thấy bồn chồn.
Trên đường trở về, cậu Vạn khéo ăn khéo nói, trêu đùa tâng bốc Châu Hải Yến suốt quãng đường, trò chuyện vô cùng nhiệt tình.
Cậu còn kể chuyện cười khiến Châu Hải Yến cười lớn, Phương Đông Huyền cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Tuy rằng thời gian gặp mặt không lâu, nhưng cô cảm thấy có thể gửi gắm mình cho cậu Vạn này.
Nhìn thấy Phương Đông Huyền mỉm cười, cậu Vạn càng thêm phấn khích.
Sau khi đưa cả hai trở về nhà, cậu Vạn miễn cưỡng rời đi.
Phương Đông Huyền trở về nhà bác gái, cậu Vạn đã ra về, cô cũng định xin phép về luôn, nhưng lại bị bác gái ngăn lại.
Cô đi theo bác vào trong nhà.
Châu Hải Yến không còn cười nữa: “Huyền này, cái người hôm nay là ai vậy? Làm sao mà con gặp được cậu ta.”
Phương Đông Huyền nghĩ đến cảnh tượng trước cửa quán trọ vừa rồi, cô cẩn thận suy xét, cảm thấy bầu không khí lúc đó không đúng lắm.
Nhưng cô chỉ nghĩ là người nhà họ Vạn bảo thủ, vì chuyện lúc nãy nên có chút không hài lòng, tuy nhiên đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ bác gái lại hỏi, cô bèn trả lời: “Người đó tên là Lý Thiện, trước đây...”
Cô kể lại những chuyện từng xảy ra trước đây ở trường tư thục.
Châu Hải Yến cũng có nghe nói về việc trường tư bị thổ phỉ bao vây.
Lúc này nghe cháu gái kể chi tiết, mới biết được tình tiết ly kỳ như vậy, lại kinh ngạc thốt lên: “May quá, may mắn quá! Thật là phải cảm ơn cái cậu đó, xem ra cậu ta đúng là một người tốt.”
Phương Đông Huyền cười nói, “Vâng, đúng đấy ạ.”
Châu Hải Yến đột nhiên dừng lại rồi hỏi: “Trước đó con đã gặp cậu ấy rồi à?”
Phương Đông Huyền gật đầu: “Từng gặp rồi, nhưng tụi con không có thân thiết gì đâu.”
Châu Hải Yến nói: “Vậy thì tốt. Chuyện hôn sự của con đã được định rồi đấy, sau này phải để ý một chút. Còn cậu thanh niên kia, biết ơn cho ra biết ơn, sau này vẫn nên đừng gặp mặt nữa.”
Phương Đông Huyền nhớ tới ước định trước đây với Lý Thiện, vẫn còn nợ gã ân tình, cô làm sao có thể không gặp gã nữa chứ.
Thế thì cứ như là muốn trốn tránh chuyện trả ơn ấy? Cô tự nhận mình không phải là người không biết báo ơn.
Hơn nữa cây ngay không sợ chết đứng, có gì mà phải sợ chứ.
Vì thế cô cũng không đáp lại.
Châu Hải Yến thấy cô cúi đầu, nghĩ rằng cô ngầm đồng ý, cũng không đắn đo về chuyện này nữa, chính bà cũng cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Con cảm thấy cậu Vạn như thế nào? Bác không có gạt con đúng không?”
Phương Đông Huyền bẽn lẽn cúi đầu: “Cũng được lắm ạ.”
“Nhìn con xem, ra dáng thiếu nữ rồi đấy. Còn biết thẹn thùng nữa chứ.”
Phương Đông Huyền từ nhà bác đi thẳng về nhà, không biết buổi trưa Cẩm Thần ở nhà đã ăn uống gì chưa.
Buổi sáng trước khi đi, cô đã chuẩn bị bữa trưa cho Cẩm Thần rồi, nhưng đồ ăn mà để đến trưa thì chắc đã nguội hết rồi, cần phải hâm nóng lại.
Con nít ở những nhà bình thường khác, ở độ tuổi như Cẩm Thần đều biết tự trèo lên ghế để hâm nóng đồ ăn, đương nhiên Cẩm Thần cũng vậy.
Mặc dù cha rất nuông chiều cô nhưng ông không bao giờ chiều chuộng Cẩm Thần, thường xuyên nói với Cẩm Thần phải học cách bảo vệ cho chị.
Phương Đông Huyền trở về nhà đã nhìn thấy em trai đang ngồi trong sân chơi với con chó, bên cạnh nó là một hộp quà tinh xảo.
Cô bước tới xoa đầu chú chó, chỉ vào chiếc hộp quà hỏi: “Cái này ở đâu ra vậy?”
“Là do cái anh hung dữ tặng!” Phương Cẩm Thần háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc hộp: “Chị ơi, em có thể mở ra xem được không?”
Phương Đông Huyền mỉm cười, “Được rồi, chúng ta cùng nhau mở ra nhé.”
Đây là một hộp trái cây khô, thứ này rất đắt tiền, cả huyện Khang Châu chỉ có đúng một cửa hàng trên phố Tây có bán.
Khi Phương Đông Huyền nhìn thấy thứ bên trong, có chút hối hận khi mở chiếc hộp ra, ai mà biết được món quà này lại đắt tiền như vậy.
Sau đó, cô chú ý đến phong thư trong hộp, mở phong thư ra, có một dòng chữ:
“Hôm nay vô tình làm phiền, vô cùng xin lỗi. Chút lòng thành, mong cô đừng từ chối.”
Cô còn không thấy gã đã làm gì sai, càng không hề trách cứ gì gã.
Lại vì hộp quà đã mở ra rồi, cô cũng không thể trả lại, cô đành chấp nhận món quà, cùng lúc trong lòng ghi nhận lấy tấm lòng của gã.
Phương Đông Huyền cất lá thư đi đã thấy em trai đang bốc một đống trái cây khô trong hộp, há miệng ăn một miếng thật to, cô bèn đóng chiếc hộp lại: “Hôm nay em chỉ được ăn bao đây thôi. Mặc dù em rất thích nhưng chị sẽ không chiều em đâu. Coi chừng đau dạ dày đấy.”
Cẩm Thần bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, Phương Đông Huyền hỏi nó: “Hôm nay có ăn uống đàng hoàng không đó?”
“Em ăn rồi!” Phương Đông Huyền gật đầu liên tục.
“Có hâm nóng lại không? Hay là lại lười biếng nên ăn đồ ăn nguội lạnh luôn?” Phương Đông Huyền lại hỏi.
Phương Cẩm Thần đảo mắt liên tục, nhét trái cây khô trên tay cho chị gái rồi xoay người bỏ chạy, chú chó cũng chạy theo, bốn chân chạy tung tăng, vô cùng vui vẻ.