Tần quản gia đã sớm đi ra ngoài để mua chút vật dụng do Mạc Chính Hoan ghi ra. Ả ta liền chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm, ngồi vào chiếc sofa êm ái đó, khoan khoái thưởng thứ những thứ không thuộc về mình.
Nhất Bảo giặt xong quần áo của mọi người rồi phơi lên cẩn thận. Cuối cùng cũng xong việc, thở hắt ra một hơi, cậu đang muốn chuẩn bị quay lại nhà chính liền nhìn thấy ả vừa rồi lại cầm thêm một thau nữa ra, để trước mặt cậu.
"Giặt hộ tôi cái đống giày này luôn đi, hôm bữa dẫm mưa nên hơi dơ rồi!"
Nhất bảo nhìn đống giày trước mặt, đây rõ ràng không trong phạm vi công việc của cậu.
"Đây.. đây là vật dụng cá nhân của cô mà, có phải đồng phục hầu đâu? Tôi.. tôi không làm.. đâu!"
"Ha Hả!! Giờ mày hay rồi, được thiếu gia vuốt ve một đêm nghĩ mình từ chuột cống thành phượng hoàng hay gì!!"
Ả ta dơ móng vuốt sắc nhọn của mình bạt vào mặt thiếu niên một cái, tạo ra một vệt rách nhỏ. Vết hằn đỏ từ từ hiện lên. Cái bạt tai bất ngờ đau đớn khiến cậu ngã thẳng xuống đất, co lại thân thể bị đau vì va đập mạnh.
Nhìn một màn trước mắt các người hầu khác không khỏi hoảng sợ. Nhìn cô ả hung dữ đang bắt nạt cậu nhưng không một ai dám ra tay cản lại, bọn họ cùng lắm chỉ trích ả ta từ phía xa.
Nhất Bảo choáng váng một hồi mới ngồi dậy được. Cậu rụt rè ngồi lui về phía sau, đôi mắt mở lớn đã rưng rưng nước.
Tần Quản Gia nhìn một màn trước mặt thấy không xong rồi...
"Đang làm gì vậy hả?!!"
Tiếng nói uy quyền nhanh chóng khiến ả ta đang vênh váo lập tức run rẩy. Đám đông nhanh chóng chuyển sự chú ý về phía cổng lớn. Tần Lão cầm một túi lớn túi nhỏ đã trở về.
Ả ta nhanh chóng đỡ Nhất Bảo dậy từ trên mặt đất, giả vờ diễn ra vở kịch của mình ả ta.
"Kh..không có gì đâu haha Tần Quản Gia đừng lo lắng, bọn tôi chỉ vui đùa chút thôi.. tôi.. tôi không làm gì hết là cậu ấy tự ngã thôi mà.. phải không!!? Mau nói đi chứ!!"
Ả ta giả vờ đỡ lấy bả vai cậu lại âm thầm cắm móng tay sắc nhọn vào da thịt thiếu niên. Cái đau khiến cậu nhanh chóng run rẩy cứng còng cả người.
Tần Quản Gia vốn đã xem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhìn ả ta diễn một vở kịch hết sức trướng mắt. Ông sai hai tên vệ sĩ nhanh chóng đưa ả về phòng nhốt lại. Nhất Bảo nhanh chóng được ông đưa về nhà chính.
"Cậu Nhất Bảo, để tôi xem qua vết thương của cậu "
Nhất Bảo sợ sệt dần lùi về sau.
"Kh..không sao đâu, cháu không sao đâu!"
Tần Lão nhìn vết thương rỉ máu trên mặt cùng mấy vết thâm do móng tay bấm vào trên cánh tay cậu. Suy nghĩ một lúc, ông lại giúp cậu đắp lại chăn lên người.
Mạc Chính Hoan đang ngồi trong văn phòng Chủ Tịch xem vài dự án rồi xử lý mấy hồ sơ. Thư Ký Hà là một nữ nhân quật cường đã đi theo hắn từ những ngày đầu tiên, tính cách của cô bạo dạn lại xử lý mọi chuyện rất dứt khoát. Cô đã kết hôn và có một đứa con kháu khỉnh nên càng ra dáng một nữ nhân cáng đáng được mọi việc.
Nhìn "cậu con trai lớn tuổi" đang chăm chỉ làm việc, cô hài lòng thở một hơi dài.
Công vụ hắn cần xử lý đã xếp đến dày cộp trước mặt, hắn sắp nhớ bảo bối đến phát điên rồi. Những nhìn nữ nhân cơ bắp cuồn cuộn trước mặt, hắn không muốn mất mạng trước khi được "ăn" em ấy đâu..
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn xử lý dứt khoát mấy văn kiện trước mặt, văn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng lật giấy cùng ký bút. Điện thoại cá nhân trong túi bỗng vang lên phá vã sự im lặng trước đó. Nhìn số của Tần Lão hiện liên hắn bỗng có cảm giác không tốt.
[Thiếu.. Thiếu gia? ]
"Có chuyện gì không? Bảo Bảo đâu rồi, ngủ rồi sao "
Tần Lão quay đầu nhìn thiếu niên ngủ thiếp đi trên sofa, hai tay cuốn chặt chăn bông vào người như vật nhỏ bảo vệ bản thân.
[Đúng là cậu ấy đã ngủ rồi, nhưng mà..]
"Nhưng mà cái gì?!!"
Mạc Chính Hoan bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn sứt khoát đứng dậy rời khỏi văn phòng. Thư Ký Hà nhìn khuân mặt dần trở nên nghiêm trọng của hắn cũng không có ý định cản lại. Có một số việc cô không nên can thiệp, đành lững thững đi đến lấy văn kiện trên bàn hắn, thay hắn xử lí nốt phần còn lại.
Chiếc Bentley đen tuyền phóng như bay trên đường xa lộ. Nghe Tần Lão cứ ấp úng rồi bảo hắn về nhà. Hắn biết bảo bối trong lòng có chuyện rồi. Cổng lớn nhanh chóng mở ra, tài xế thả hắn ngay trước cửa cổng chính. Tần Lão đứng đợi từ lâu, thấy hắn về thì thở ra một hơi nặng nề. Chuyện này có lẽ cô hầu kia không thoát tội rồi...