“Bảo? Bảo Bảo! Tỉnh lại”
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng lay động thiếu niên trên giường. Khuân mặt nhỏ của cậu tái lại, mồ hôi dính bết trên trán, khóe mắt còn vương chút nước. Hắn hôm nau về sớm hơn dự kiến, vừa nghĩ về nhà sẽ ôm hôn bảo bối của mình một trận. Không nghĩ đến vừa bước vào cổng đã bắt gặp Tần Lão lo lắng đứng ngồi không yên, ông kể một lượt những gì hôm nay Nhất Bảo làm, lại nói đến cảm xúc thất thường của cậu. Hôm nay cậu ăn ít hơn những lần trước, lại ngủ từ trưa không rời phòng.
Mạc Chính Hoan lo lắng lên phòng kiểm tra bảo bối trong lòng. Thấy cậu một thân mồ hôi, miệng lại không ngừng lẩm bẩm gì đó, mắt còn vương lệ chảy đẫm gối. Dỗ dành một hồi cũng dỗ tỉnh được cậu. Nhất Bảo vừa mở mắt thấu hắn liền ôm siết lấy cổ nam nhân.
“Bảo bảo… không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi. Anh ở đây rồi, không sao nữa rồi…”
"Hoan Hoan… "
Mạc Chính Hoan đau lòng ôm lấy cậu ngồi lên đùi mình. Vuốt ve cái lưng nhỏ đầy mồ hôi.
“Chỉ là ác mộng thôi bảo bối… đừng sợ…”
Nhất Bảo rốt cuộc dưới sự dỗ dành chả hắn cũng bình tĩnh lại. Dựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân.
“Em mơ thấy… một đôi vợ chồng… bọn họ gọi em là bảo bối, nhưng có gì đó đã khiến họ phải rời xa em, em nghe thấy tiếng súng, tiếng nổ lớn… rồi cháy… cháy rất to… hức… em… em”
“Bảo bảo… được rồi, có lẽ chỉ là ác mộng thôi bảo bối, em dạo này hay xem phim viễn tưởng nhiều quá rồi …”
Nhất Bảo cũng cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều rồi… gương mặt của bọn họ cậu còn chẳng nhìn rõ được. Mạc Chính Hoan đem cậu đi tẩy rửa rồi thay một bộ thoải mái. Đem người còn đang ủ rũ ra ngoài chơi một chuyến.
Đến lúc về đến nhà, Nhất Bảo đã mệt rũ cả người. Tâm trí cũng thoải mái hơn hẳn. Ác mộng hồi trưa cũng vứt ra sau đầu. Nhanh chóng dưới cái ôm hôn dỗ dành của hắn đi vào giấc ngủ ngon. Mạc Chính Hoan nằm nghiêng người, nhìn thiếu niên ngủ say trước mặt. Hắn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của cậu rồi nhanh chóng xuống giường. Bên trong thư phòng rộng lớn, hắn ngồi trên bàn làm việc trầm ngâm một lúc lâu.
Tần Lão đứng bên cạnh tường thuật lại một hồi những gì cậu đã làm hôm nay. Khi nghe đến đoạn cậu đã tìm hiểu về người tên Từ Quy Đức, mày kiếm hắn liền nhíu lại.
“Tôi… tôi thấy cậu Bảo đã xem tin tức về họp báo hôm nau của ngài… sau đó… cậu ấy nhìn vào người tên Từ Quy Đức này rất lâu… sau đó bắt đầu tìm hiểu về ông ta…”
"Được rồi! Ông về phòng ngủ đi "
“Vâng!”
Mạc Chính Hoan nhấc điện thoại gọi đi một cuộc cho thư ký Hà. Bên kia đầu dây nhanh chóng bắt máy. Hắn dặn dò vài thứ rồi nhanh chóng cúp máy.
Rón rén trở về phòng ngủ. Bảo bối trên giường vẫn rất say giấc. Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng kiểm tra nhiệt độ của cậu, không có gì bất thường. Hắn nhanh chóng nằm xuống, ôm lấy thiếu niên vào lòng.
Hắn không muốn bỏ qua bấy cứ thứ gì liên quan đến cậu. Cho dù là chuyện cậu hôm nay ăn cơm ít hơn một thìa, ngủ ít hơn 1 tiếng. Hắn thật sự muốn để cậu có cuộc sống thoải mái nhất. Bất cứ thứ gì cản đường, khiến cậu mệt mỏi, suy nghĩ, sợ hãi, lo lắng hắn đều sẽ khiến chúng biến mất một cách nhanh nhất. Hắn sẽ âm thầm dọn dẹp tất cả thứ ngáng đường của cậu. Bàn tay lớn siết chặt eo nhỏ, hít lấy hương thơm của cậu. Của hắn…
____________
Tôn Thủy Nhạ đứng trong góc phòng tối tăm, chiếc nhẫn đã đeo 7 năm trên tay được cậu để ngay ngắn trong một cái hộp lớn. Chiếc hộp này là tất cả những gì cậu lưu giữ về mối tình ngắn ngủi này… dứt khoát đóng lại rồi đẩy nó về gầm giường. Tôn Thủy Nhạ nhìn đoạn tin nhắn trong điện thoại, đồng tử cậu lóe lên một tia bi thương.
“Hạ Bằng… nếu anh còn không chịu nhớ ra em… em thật sự… sẽ…không chờ anh nữa đâu…”
Giọt nước mắt không can tâm chảy xuống bị cậu gạt đi. Nhìn lên phía cửa sổ, hôm nay trăng thật đẹp… tròn lại thật sáng… đáng tiếc… không có anh ở đây… trăng có đẹp hay không… cũng không còn quan trọng nữa rồi…
[Thủy Nhạ! Có lẽ năm sau tôi sẽ cưới Vũ Thư làm vợ, cậu sắp xếp thời gian cho tôi đi, nhẫn cưới các thứ đều chuẩn bị đi ]
[ Được!]