Nhất Bảo nghe tiếng phát ra trong lòng run rẩy một chút, miếng lê trên tay cũng rơi xuống đất. Thấy bảo bối trong lòng hoảng sợ, Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang thấm mồ hôi. Bàn tay nhỏ trong trùm áo vest bám chặt lấy cà vạt trên cổ hắn.
“Hoan… Hoan Hoan?”
Cậu thật sự lo sợ, tại sao Lê Vân lại ở đây? Hắn nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng nhỏ, bàn tay lớn đặt trên eo nhỏ siết lại an ủi bảo bối trong lòng.
“Bảo Bảo! Bỏ khoác ra đi. Cho cô ta nhìn nhan sắc của vợ anh nào…”
Không đợi cậu từ chối, Mạc Chính Hoan đưa tay kéo xuống tấm vest đen dày. Lộ ra thiếu niên nhỏ co ro trong lòng, vì có phần nóng bức và hoảng sợ, mồ hôi thấm đến tóc mái cậu bết vào trán. Vì chưa thích ứng ánh sáng nháy loạn trong phòng, thiếu niên nhỏ nhắm chặt mắt. Đôi môi hồng còn vương chút nước của quả lê mím chặt lại với nhau. Càng nhìn càng muốn bắt nạt con mèo nhỏ này.
“CÁI GÌ??! LÀ MÀY!!”
Lê Vân kinh hoảng nhìn thiếu niên. Lúc nãy với ảnh trên báo đều là dáng vẻ trùm kín đầu. Chỉ biết là một nam nhân nhỏ trắng trẻo. Ả ta không ngờ người đó lại là tên hầu nam mà ả ghét cay ghét đắng. Ả nhớ lần đầu ả nhìn thấy cậu là lúc ả đi tìm cái váy của mình, thấy cậu đang thu quần áo khô của ả cùng Mạc Chính Hoan. Lại thấy thiếu niên lén lút ôm áo sơ mi của hắn, tham lam hít lấy mùi hương trên áo nam nhân. Đó cũng chính là lúc ả phát hiện nam hầu này có tình cảm với Mạc Thiếu.
Vì Nhất Bảo lớn lên dáng vẻ xinh đẹp. Da trắng hồng, thân thể lại nhỏ nhắn mảnh khảnh, khuân mặt so với nữ nhân, mỹ nữ còn khả ái hơn mấy lần. Lê Vân sợ rằng chức vị Mạc Phu Nhân lung lay liền sợ đến đổ mồ hôi, ả nhằm vào khuân mặt đó tát đến sưng đỏ cả lên, cố gắng khiến cậu ngày ngày chịu phạt khuất khỏi tầm mắt nam nhân. Lại cố gắng thổi gió bên tai hắn điều không hay về nam hầu để hắn không can thiệp. Không ngờ rằng cậu thật sự đạp ả từ vinh quang xuống đất.
Lê Vân nghiến răng ken két nhìn một màn trước mặt, bộ móng tay dài ngoằng bị ả nắm đến gãy vài ngón. Họa Ca lại không để ý đến ả, một mực chăm chú vào thiếu niên ngồi đối diện. Lúc nãy gã chỉ mới thấy đôi chân nhỏ trắng mềm lộ ra đã hưng phấn đến muốn dùng tiền đổi người. Bây giờ thực sự nhìn thấy cậu, đây là nam nhân đẹp nhất hắn từng nhìn thấy. Hắn sắp không nhịn được muốn cướp người này từ Mạc Chính Hoan, hắn còn tự hỏi vì sao Lê Vân thất sủng, giờ hắn hiểu rồi… Ả ta còn chẳng bằng một góc thiếu niên này.
“Hoan Hoan… em… em muốn về nhà…”
Nhất Bảo hoảng sợ ôm chặt cần cổ hắn. Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng xốc bế thiếu niên lên. Nhìn Lê Vân đang mắt hằn tia máu trước mặt, hắn chỉ cười nhẹ một cái.
“Không phải đã bảo đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nữa sao? Hình như cô bị điếc rồi nên mới không nghe hiểu?”
“Hoan… Hoan ca~ Anh nghe em nói… em mấy ngày nay thật sự sống rất khổ cực, em mỗi đêm đều mơ về anh rất nhiều. Hoan ca~ Anh thật sự không nhớ em sao?? Anh nhìn em một chút đi… em biết anh chỉ là giận em nên mới đi cùng nó phải không!!! Bây giờ em biết lỗi rồi… chúng ta lại giống trước kia được không?? Em sẽ… AAAAAAAAAA!!!”
“Đ*t mẹ!! Chính Hoan, mày mà quay lại với nó thì đừng gọi tao là anh em nữa!!”
Hạ Bằng từ cửa đi vào đạp Lê Vân một cước khiến ả ngã nhào đến đập cả mặt xuống đất. Họa Ca thấy mọi chuyện mất kiểm soát liền chốn từ cửa sau chạy chối chết. Có giời mới biết hắn sợ tên điên Hạ Bằng kia thế nào.
Mạc Chính Hoan thở dài một hơi, nhìn bảo bối đã sợ đến sắp chảy cả nước mắt. Bế thiếu niên nhỏ trở lại sofa trông phòng. Nhẹ nhàng hôn lên cái đầu xù nâu của cậu, hắn một tay xoa cái má nhỏ, một tay vuốt lưng Nhất Bảo trấn an.
“Bảo Bảo, đừng sợ. Anh sẽ không dây dưa với ả đâu, chồng em thật sự rất chung thủy đấy! Lần trước đã đuổi ả đi rồi, nhưng có vẻ cô ta vẫn không biết điều. Bảo bối đừng lo… sau này em sẽ không gặp lại ả nữa đâu”
Tôn Thủy Nhạ đứng yên tĩnh một góc nghe hiểu lời hắn nói. Nhẹ nhàng đến chỗ Lê Vân đang nằm mê man, lực chân của Hạ Bằng đạp nhân còn ôm bụng khóc đừng nói nữ nhân yếu đuối như cô ta. Sớm đã bị một cước đến ngất luôn rồi. Thủy Nhạ nhẹ nhàng đành mắt về phía sau, 2 nam nhân to lớn tiến vào nhanh chóng mang ả đi. Hạ Bằng tuy không thích cậu suốt ngày bám lấy hắn, nhưng không thể phụ nhận Thủy Nhạ làm việc thật nhanh gọn đúng ý.
“Con chó kia đúng là chuyên gây việc như cái họ của nó. “Họa”! Đệt mẹ.”
Mạc Chính Hoan mặc kệ tên kia đang chửi bới, hắn quan sát vẻ mặt bảo bối trong lòng. Nhất Bảo vẫn đang thực hoảng sợ, không cần nghĩ cũng biết cô ta đã hành hạ cậu đến mức nào. Giờ chỉ cần chạm mặt cũng khiến cả người cậu đều run rẩy đổ đầy mồ hôi.
“Hạ Bằng, giúp tao chăm sóc ả “tốt” vào!”
“Ha! Đéo cần mày nói, tao đương nhiên sẽ chăm sóc ả tận tình rồi!!”
Hạ Bằng điên cuồng trong đầu nghĩ đủ loại hình thức tha tấn, không biết nên móc mắt ả trước hay cứ trực tiếp chặt 10 đầu ngón tay rồi tính tiếp.
Nhất Bảo sau một hồi cũng bình tĩnh lại… thân thể cũng không còn run rẩy nữa. Cậu nhẹ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, Mạc Chính Hoan cũng dịu dàng đáp lại ánh mắt thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bảo bối trong lòng.
“Vợ à… chúng ta về nhà nhé?”
“V…vâng”
Hắn nhẹ nhàng ôm kiểu em bé với thiếu niên, để hai chân cậu kẹp vào hông hắn. Nhất Bảo đặt đầu nhỏ của mình trên bả vai của hắn, hai tay câu chặt lấy cổ hắn. Mạc Chính Hoan hài lòng vỗ vào cái mông tròn trịa. Hạ Bằng nhìn một màn trước mặt không khỏi đỏ mắt, hắn không có nhu cầu dùng thức ăn cho chó!!
“Nhạ! Đi thôi, tao thật đau mắt với mấy cảnh này đấy!!”
Tôn Thủy Nhạ nhìn cặp nam nhân đang âu yếm, lại nghĩ về thời gian của 7 năm trước. Lúc đó cậu mới 15 tuổi, cũng hay nũng nịu đòi Hạ Bằng bế cậu, hắn sẽ sủng nịch véo mũi cậu một cái, chê cậu lớn rồi còn như con nít mà đòi bế. Xong cuối cùng hắn vẫn sẽ ôm cậu chạy vòng vòng từ trường về đến nhà. Đáng tiếc… đó là 7 năm trước…