"Cộc...cộc... Văn Kiệt...Văn Kiệt, hai đứa dậy chưa hả ?"Tiếng nói vọng vào khiến cả hai đều sững sờ. Văn Kiệt ngay sau đó bị cô đẩy ra khỏi mình, lao nhanh lên giường, dùng chăn che kín toàn thân. Gương mặt cô lúc đó trông như thế nào anh cũng không thấy, nơi phô bày duy nhất chỉ là đôi bàn chân trắng hồng thừa ra bên ngoài.
Âm thanh gõ cửa vẫn vang lên đều đều bên tai. Văn Kiệt dùng khăn quấn quanh hông, sau đó bước ra mở cửa. Vừa nhìn thấy bộ dạng này, bà Lý liền mím chặt lấy môi mình, mãi sau đó mới mở miệng nói tiếp "Hai đứa thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng".
"Tiểu Nhi vẫn còn đang ngủ, đêm qua cô ấy rất mệt, tý nữa con sẽ kêu cô ấy xuống".
Sau khi nghe xong những lời này, mặt bà liền biến sắc, từ trắng bệch đến đỏ đỏ hồng hồng, khóe miệng cũng không còn làm điệu bộ nín thở mà bất giác mỉm cười.
Dù sao thì ông bà Lý cũng đã đến tuổi có cháu bồng bế, nếu hai người họ tiến triển nhanh như vậy cũng tốt, sẽ sớm có tin mừng, đứa con gái hậu đậu ngốc nghếch kia cũng không sợ bị ế chồng nữa.
"Vậy hai đứa cứ nghỉ đi, nát nữa xuống cũng được, mẹ có nấu cháo bào ngư cho An Nhi, bao giờ muốn ăn thì con nhớ hâm lại cho nó nha".
"Dạ được" Văn Kiệt khẽ gật đầu.
Sau khi Lý phu nhân đi khuất, anh liền đóng cửa lại, lấy tay khóa chặt cửa rồi tiến vào trong phòng. Rồi sau đó, phũ phàng giật phăng chiếc chăn của cô, thay thế vào đó là cơ thể cao lớn của mình.
"Tiểu Nhi, em còn muốn ngủ đến bao giờ nữa. Chúng ta tiếp tục tập thể dục".
Cái gì mà tập thể dục ? Đây rõ ràng là muốn lợi dụng -_-
''Tại sao cậu lại nói chuyện đó với mẹ, đồ khốn".
"Từ bây giờ phải gọi là anh, không được nói năng tùy tiện như vậy" Văn Kiệt đưa tay cốc nhẹ lên đỉnh đầu cô. Ai mà không biết, đêm qua cô thực sự rất nhu nhuận nghe theo sự chỉ dẫn của anh, vậy mà bây giờ đã lớn mật cãi lại.
"Sau này em là vợ của tôi, không còn giống như trước nữa, vậy nên phải ngoan ngoãn, như vậy mới đáng yêu, hiểu không ?".
"Tôi cứ thích thế, cậu làm gì được tôi. Đừng tưởng cưỡng bức tôi thì sau đó muốn làm gì thì làm, cậu có tin tôi báo cảnh sát cho cậu vào nhà đá ngồi bóc lịch không ?"
Mặc dù Lý An Nhi đã chấp nhận mối quan hệ này, nhưng bản tính ngang ngạnh vẫn không thể kiềm chế nổi. Mặc cho sự bắt ép của Trần Văn Kiệt, cô vẫn thích làm theo ý mình, không chịu nhún nhường dù chỉ một bước.
Sau khi hâm lại cháo cho cô như lời dặn dò của Lý phu nhân, để Tiểu Nhi ăn xong liền bế cô lên xe, phóng vụt đến nơi đăng kí kết hôn.
Lý An Nhi vừa bước xuống khỏi xe liền hét lên phẫn lộ, rồn toàn bộ sức lực đánh đấm vào người anh, cô nói "Cậu bị điên rồi sao ? Hai dây chập làm một à, tại sao lại tới nơi này ? Tôi không thích... tôi không thích... Văn Kiệt, chúng ta đi thôi".
"Không được, hôm nay tôi nhất định bắt em phải kết hôn với tôi".
Hôn nhân dựa trên ba yếu tố : Tính thân thiết, đam mê, sự cam kết. Hai người thực chất đã vượt quá cả giới hạn này, sự gần gũi suốt cả chục năm qua, đến nỗi hiểu nhau quá rõ, như vậy đi đến hôn nhân cũng không có gì phải bàn cãi. Nhưng trong mắt cô như vậy chưa đủ, tên ngốc đó chẳng lẽ không hiểu sao ?
"Nếu muốn kết hôn đến vậy thì đi kiếm người khác đi".
"Em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi, ăn xong chùi mép là sao ?"
"Cậu phải có trách nhiệm với tôi mới đúng, là cậu cưỡng bức tôi, đúng là đồ hai mặt không tim không phổi. Có đời nào tôi lại đồng ý kết hôn với một kẻ thậm chí còn chưa quỳ gối cầu hôn mình chứ, chẳng có tí không khí lãng mạn nào cả. Đàn ông nhạt nhẽo, sống chung lâu như vậy giờ mới phát hiện ra cái bản tính biến chất ngu ngốc này".
"Ai làm chứng tôi cưỡng bức em ? Tôi nhớ không nhầm thì đêm qua đã cầu hôn trên giường, không khí còn chưa đủ lãng mạn sao ?"