Tôi giật mình ngồi bật dậy nhìn người con trai trước mặt mình. Anh đang ngồi dưới đất, cúi người xuống, tay khoanh trên ghế làm điểm tựa để kê đầu ngủ. Người con trai này là ai? Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao anh lại ngủ ở chỗ này? Tại sao anh lại ngủ trước mặt tôi? Ngàn vạn câu hỏi cứ xoay quanh tôi vòng vòng khiến tôi không thể tiếp nhận và lý giải ngay lập tức. Nhưng có một điều tôi không thể chối cãi lúc này là anh rất đẹp trai. Đúng! Đẹp tựa một thiên thần. Tuy đem ra so sánh với hắn thì không bằng nhưng vẫn đẹp trên vạn người. Mái tóc đen nhánh bay nhẹ nhàng trong gió, tóc mái anh khá dài che đi phân nửa vầng trán. Khuôn mặt góc cạnh đẹp tựa điêu khắc. Đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, có vẻ đang mơ một giấc mơ không tốt. Đôi mắt khép hờ, ẩn dưới bờ mi và hàng lông mi cong, dài. Chắc hẳn đôi mắt anh cũng rất đẹp nhỉ? Tôi bĩu môi thể hiện sự ganh tị. Tại sao ông trời lại có thể bất công tới thế? Rõ ràng hắn và anh là con trai sao lại có lông mi dài và cong hơn cả thân làm nữ nhi như tôi? Cái mũi anh tuấn cao thẳng khiến khuôn mặt anh đẹp và cân đối. Đôi môi mỏng hồng hồng mím lại làm cho anh trông có vẻ lạnh lùng. Tôi cứ ngắm anh như thế mà không nhận ra mình đang đơ người trước vẻ đẹp đó. Khuôn mặt tôi đã ghé sát mặt anh từ lúc nào.
Anh từ từ nâng bờ mi lên, đôi mắt xám đẹp mê hồn do vừa ngủ dậy mơ màng nhìn tôi. Tôi như đông thành đá, mở to mắt ếch nhìn anh chằm chằm. Anh chớp chớp đôi mắt, tôi cũng chớp lia lịa.
- Chào em. - Anh đột nhiên nở nụ cười thiên thần với tôi.
- Ơ... - Tôi bật dậy, bối rối quay mặt đi, mắt chớp chớp, mặt đỏ bừng. - Dạ... Chào anh. - Tôi nhìn nhìn anh rồi lại ngại ngùng quay đi.
- Xem ra em rất ngạc nhiên khi thấy anh nhỉ? - Anh mỉm cười ngồi thẳng dậy, một chân duỗi ra, một chân co gối, cùi trỏ chống lên đầu gối, tay vò tóc trông rất lãng tử.
- A... dạ. - Tôi bối rối lắc đầu rồi lại gật đầu.
- Em ngố thật. - Anh đưa tay lên véo má tôi.
Tôi há hốc mồm nhìn anh chằm chằm. Trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ vô cùng mất lòng: Đẹp trai mà vô duyên.
- Giờ em trả chỗ lại cho anh được chưa? - Anh nghiêng đầu nhìn tôi nói.
- Hả? Chỗ gì ạ? - Tôi ngây ngô hỏi.
- Cái ghế em đang nằm là giường tạm thời của anh khi ở trường đấy. - Anh nhướn mày nhìn nhìn cái ghế.
- A vâng! Em xin lỗi! - Tôi đứng bật dậy tránh qua một bên. - Thôi em về lớp đây ạ. - Nói xong tôi chạy một mạch xuống khỏi sân thượng. Đúng là ngại chết đi mất.
Tôi cắm đầu chạy từ trên xuống mà không thèm để ý đường. "Bốp" một cái, tôi đâm vào một bức tường thịt, suýt nữa thì ngã ngửa. Dường như có một vòng tay ấm áp ôm tôi lại.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tôi nghe rõ tiếng trái tim người đó đập dữ dội và tôi nhận ra rằng trái tim mình cũng đập mạnh như thế. Nằm trong vòng tay này, tôi tự dưng có cảm giác an toàn. Băng ơi là Băng, mày càng ngày càng dễ dãi rồi. Để người ta ôm còn thấy an toàn nữa. Bình thường nếu thấy mình làm gì không đúng thì tôi sẽ tự đập đầu vào gối. Theo thói quen, đầu tôi bất giác đập đập vào ngực người đó.
- Này! Cô đập nữa thối phổi tôi ra bây giờ. Có thù ghét tôi thế nào cũng đâu cần phải như thế chứ. - Giọng nói hách dịch vang lên. Ấy... Sao nghe quen quen thế? Tôi ngước mắt lên nhìn, là hắn!
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt xám xịt, mặt nhăn nhó. Tôi nhìn nhìn hắn. Nhăn gì vậy? Rõ ràng tôi đập nhẹ lắm mà. Tôi cười híp mắt không thấy tổ quốc đâu, tay xoa xoa ngực cho hắn. Tôi dường như cảm thấy hắn giật nảy mình, mặt hắn ngây ngốc nhìn bàn tay nhỏ của tôi đang xoa trước ngực hắn. Tay hắn run run nắm lấy bàn tay đang xoa của tôi:
- Cô đang định dở thói dê xồm, sờ soạng tôi giữa trường học sao?
- Cái gì?! - Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Cái tên cẩu tạp chủng chết tiệt này! Không phải hắn kêu hắn đau sao? Tôi xoa cho hắn là tôi quá tốt bụng rồi, tại sao tôi vừa xoa hắn đã nghĩ đến XX chứ?! - Có anh mới dê xồm! - Tôi tức giận nói lớn rồi bỏ đi.