Hẹn Ước

Chương 37



Edit: Như Bình

Beta: Vô Phương


Dương Chiêu ở trong phòng đã nghe thấy tiếng náo động bên ngoài.

Viên cảnh sát dẫn hai người ra, nói với Trần Minh Sinh và Dương Chiêu: “Tường trình xong rồi, hai người vất vả quá.”

Dương Chiêu: “Chúng tôi đi được rồi chứ?”

“Được.” Cảnh sát gật đầu bảo: “Đi được rồi. Hai vị là du khách sao?”

“Vâng.” Dương Chiêu trả lời: “Chúng tôi đến tham quan Ngũ Đài Sơn.”

Cảnh sát hơi lo lắng: “Thôi vậy đi, hai vị chờ thêm chút nữa, giờ khuya quá không còn xe nữa. Hai vị chờ lát nữa tiểu Lưu ra đây chở đến khách sạn luôn. Hai vị đặt khách sạn chưa?”

Trần Minh Sinh đáp: “Vẫn chưa.”

“Nếu không thì thế này, để lát nữa tôi nói tiểu Lưu đưa hai vị đến nhà khách của chúng tôi, điều kiện ở đó cũng tạm được, tôi nghe nói cũng khá tiện lợi.”

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, cô gật đầu

“Vậy làm phiền các anh!”

“Không phiền, không phiền mà.” Viên cảnh sát trả lời: “Việc nên làm thôi.”

Bọn họ bước vào phòng khách, ở đó có hai người phụ nữ một già một trẻ và một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, ba người ở trong phòng đang khóc lóc kể lể om sòm.

“Nhà chúng tôi phải làm sao đây! Các anh bắt anh ấy cả nhà tôi biết sống sao!”

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đứng sau viên cảnh sát, xem ra đây là người thân của hai gã bị bắt, không biết là người thân của gã nào.

Dương Chiêu âm thầm quan sát, hai người phụ nữ ăn mặc bình thường, thậm chí hơi tồi tàn, tình trạng gia đình trông có vẻ khó khăn.

Tiết Miểu từng nói, rất dễ nhận ra điều kiện sống của một người phụ nữ, vì phụ nữ rất mẫn cảm, rất yếu đuối tựa như một đóa hoa tinh xảo. Chỉ trải qua chút bão táp mưa sa đã hằn sâu dấu vết.

Người phụ nữ này cũng vậy, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra sự nghèo khổ và khốn đốn, hai thứ đó hòa vào nhau hình thành cảm giác điêu ngoa, tự ti không bằng người.

“Các anh đừng nhốt anh ấy! Nếu không cả nhà tôi sống không nổi đâu!”

Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng chắn trước mặt người phụ nữ, trấn an: “Xin chị bình tĩnh một chút, chúng tôi còn chưa điều tra xong, chị làm ầm lên thế này là cản trở công việc của chúng tôi.”

“Điều tra? Điều tra gì chứ?” Người phụ nữ kéo mạnh khiến tay áo cậu cảnh sát trẻ rách toạc: “Anh ấy chỉ hút thôi, có làm hại gì ai đâu. Các anh bắt anh ấy là đẩy nhà chúng tôi vào con đường chết!”

Khuôn mặt viên cảnh sát trẻ u ám, trả lời: “Nếu chỉ hít ma túy thì không xem là phạm tội, nhưng anh ta đã vi phạm trật tự trị an, chúng tôi bắt buộc phải tạm giữ và cưỡng chế cai nghiện.”

“Tôi không sống nổi nữa! Mẹ, mẹ nghe không? Cả nhà chúng ta sẽ chết đấy!” Người phụ nữ la hét rất to, nét mặt thảm thiết. Dương Chiêu cảm thấy hơi ồn ào bèn lùi lại hai bước.

Viên cảnh sát ghi tường trình thấy không ổn, bước tới quát: “Ồn ào quá!”

Người phụ nữ hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất kêu khóc.

“Cô còn làm vậy là cản trở điều tra, chúng tôi sẽ bắt cô.”

“Anh bắt đi!” Người phụ nữ trừng mắt nhìn cảnh sát: “Anh bắt tôi đi. Nhốt cả nhà tôi luôn đi!”

“Cô …”

Anh cảnh sát đang muốn lên tiếng, một chiếc xe bỗng trờ tới trước cửa, hai người đàn ông bước xuống đi vào.

Một viên cảnh sát cản họ lại trước cửa: “Hai người muốn làm gì?”

Một người đàn ông lên tiếng: “A, chào anh cảnh sát, chúng tôi là phóng viên của thời báo buổi sáng, chúng tôi vừa nhận được tin ở đây có một vụ án nên đến tìm hiểu.”

Dứt lời, anh ta đưa thẻ phóng viên cho cảnh sát.

Viên cảnh sát xem qua rồi nói: “Là ai gọi? Bây giờ chúng tôi không nhận phỏng vấn.”

“Là tôi gọi!”

Tầm mắt mọi người chuyển sang người phụ nữ kia, cô ta đứng dậy bước đến nắm chặt tay phóng viên: “Là tôi gọi, anh phải giúp tôi! Anh ấy là trụ cột gia đình tôi, nếu anh ấy bị bắt chúng tôi phải sống thế nào?”

“Chờ chút, chờ chút đã.”Phóng viên lấy bút ghi âm trong túi ra, cảnh sát lập tức trả lời: “Tôi đã nói chúng tôi không nhận phỏng vấn, xin hai anh phối hợp một chút.”

Người phụ nữ đó rất điên cuồng, cảnh sát muốn kéo cô ta ra, cô ta lập tức giật rách áo lộ cả nội y, ưỡn ngực hét: “Bắt đi! Anh bắt thử đi ——!” Anh cảnh sát nhíu mày, tránh xa cô ta.

“Cô đừng làm ầm lên như vậy.” Phóng viên bảo: “Tình huống cụ thể ra sao cô giải thích trước đi.”

Viên cảnh sát trẻ chặn trước: “Chồng cô ta hít ma túy trên tàu hỏa nên bị bắt, bây giờ đang điều tra, cô ta tới đây làm ầm cả lên.”

Người phụ nữ hét lớn, than vãn với phóng viên: “Anh phóng viên! Mẹ chồng tôi năm nay sắp tám mươi, làm sao chịu nổi đả kích như vậy chứ. Anh xem con tôi xem, thằng bé hoảng sợ đến mức nào kìa.”

Anh phóng viên nhìn vào phòng khách, thấy một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang khóc lóc ỉ ôi, nhưng tiếng khóc rất lạ lùng.

Phóng viên hỏi: “Cậu bé sao thế?”

Người phụ nữ trả lời: “Con tôi số khổ, lúc mới sinh phát sốt một cơn nên bị câm điếc, thằng bé rất thân thiết với ba nó. Nếu ba nó bị bắt, nó sao sống nổi nữa.”

Trẻ em câm điếc?

Phóng viên hưng phấn bước tới trước, cảnh sát chặn anh ta lại trước cửa, giọng điệu không dễ chịu gì.

“Chúng tôi từ chối phỏng vấn, mời các anh về cho.”

Phóng viên đưa bút ghi âm tới trước mặt cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi lúc các anh bắt người sao không tránh mặt đứa trẻ?”

Anh cảnh sát mặt nhăn mày nhó.

“Hút thuốc phiện đúng là gây mất trật tự trị an, nhưng khi bắt người chúng ta nên cố sức tránh thương tổn cho trẻ con phải không? Dù sao đứa bé còn quá nhỏ lại còn câm điếc, tận mắt chứng kiến cha bị bắt sẽ ảnh hưởng xấu đến tâm lý đứa trẻ.”

Viên cảnh sát hơi tức giận chỉ vào người phụ nữ kia: “Là cô ta dẫn đứa bé tới, chúng tôi không bắt anh ta trước mặt đứa bé.”

Người phụ nữ hét lớn: “Con trẻ không chịu xa ba nó có gì sai? Không phải anh cũng có ba đó sao!

Viên cảnh sát tức giận quát: “Cô nói chuyện chú ý chút đi.”

Người phụ nữ lại cao giọng hét: “Con tôi chỉ muốn ở bên ba nó! Nếu các người nhốt anh ấy, tôi để nó lại cho các người!”

“Được!” Viên cảnh sát tức giận, cũng quát lại thật vang dội: “Được! Bây giờ cô làm giấy chứng nhận từ con, rồi chứng minh cha mẹ đứa bé qua đời, tôi sẽ nhốt cô luôn.”

“Anh Khưu, anh bình tĩnh đã!” Một viên cảnh sát đứng bên cạnh huých tay nhắc.

Người phụ nữ ngồi bệt dưới đất, ôm đứa trẻ khóc kể thảm thương.

Phóng viên ngồi xổm xuống hỏi người phụ nữ: “Tình cảnh nhà cô thế nào?”

“Nhà chúng tôi ở gần nhà ga, mở một hàng nướng. Thu nhập tối đa một tháng khoảng hai ba ngàn tệ, toàn dùng chữa bệnh cho con trai. Tháng trước còn bị bọn họ kiểm tra, chồng tôi đi vay tiền của người thân, ai ngờ vừa về tới lại bị bắt. Nếu anh ấy bị bắt, gia đình tôi không còn đường sống.”

Cậu cảnh sát trẻ bảo: “Trước cửa nhà ga không cho phép bày bán thịt nướng, chúng tôi đã nhắc nhở rất nhiều lần.”

“Vậy anh bảo chúng tôi phải làm sao? Phải sống thế nào?”

Cậu cảnh sát nhíu mày, quay mặt đi.

Phóng viên nói với anh: “Đồng chí cảnh sát, anh chỉ thấy bọn họ vi phạm luật lệ chứ không thấy cuộc sống người dân cơ cực thế nào.”

Cậu cảnh sát tức tối, muốn cãi mà không nên lời.

“Tôi thấy cô cũng đừng mong đợi gì nữa.”

Bỗng nhiên, một giọng nữ lạnh nhạt cất lên, tất cả mọi người dừng lại. Bọn họ quay đầu nhìn người phụ nữ đứng ở góc trong cùng.

Trần Minh Sinh hút một điếu thuốc, anh nghiêng đầu nhìn Dương Chiêu.

Đương nhiên, không ai ngờ cô sẽ lên tiếng.

Lời Dương Chiêu là nói với người phụ nữ khóc lóc trên đất.

“Có lẽ cô nên cảm ơn cảnh sát, họ đã không báo tin xấu việc chồng cô có lẽ đã tiêu sạch sành sanh số tiền đi mượn.”

Người phụ nữ trừng cô: “Sao cô biết đã tiêu hết?”

Dương Chiêu mặt không thay đổi thản nhiên đáp: “Vì tôi đoán.”

Một lúc sau người phụ nữ mới hiểu cô có ý gì, trong chốc lát bật dậy chạy tới chỗ Dương Chiêu: “Cô muốn gì chứ?”

Cảnh sát cản cô ta lại: “Cô chú ý chút đi!”

Phóng viên cũng chạy sang, anh ta thấy Trần Minh Sinh đứng bên cạnh Dương Chiêu bèn hỏi: “Hai người họ là…”

Cậu cảnh sát trả lời: “Họ là ai, anh không cần biết.”

Đầu óc gã phóng viên cũng khá nhanh nhạy, ngẫm nghĩ lời Dương Chiêu, anh ta khẳng định: “Họ là người báo cảnh sát.”

Cậu cảnh sát nhăn mặt, không nói tiếng nào. Nếu không phải bị giám sát, tên phóng viên này mà không mang bút ghi âm và máy chụp ảnh, anh thật muốn đập tên phóng viên này một trận.

Phóng viên vừa trông thấy chân Trần Minh Sinh, lập tức hưng phấn. Người khuyết tật đấu trí với con nghiện trên xe lửa, bản thảo tin tức đã dần hình thành trong đầu.

Anh ta đưa bút ghi âm tới chỗ Trần Minh Sinh: “Chào anh, anh có thể để chúng tôi phỏng vấn một chút không?”

Viên cảnh sát đứng ở cửa không nhịn nổi nữa, đẩy phóng viên ra ngoài: “Đã nói mấy lần rồi, chúng tôi không nhận phỏng vấn, anh cứ tiếp tục làm vậy là cản trở người thi hành công vụ.”

Phóng viên bị đẩy ra ngoài, anh ta nhanh tay kéo máy ảnh chụp ‘tách tách’ vài pô.

Trần Minh Sinh vẫn dựa tường hút thuốc, mặc kệ người phụ nữ mắng chửi ra sao anh cũng không nhấc mí mắt, nhưng lúc phóng viên cầm máy ảnh chụp hình, anh bỗng nhiên giương mắt, xuyên qua màn sương khói nhìn gã phóng viên kia.

Cảnh sát nói với Trần Minh Sinh: “Không sao cả, cậu đừng để ý tới họ.” Anh cảnh sát dặn cậu cảnh sát trẻ: “Tiểu Lưu, cậu đưa bọn họ tới nhà khách trước, nói với bên đó, ưu đãi họ một chút.”

“Dạ, dạ.” Cậu cảnh sát dường như không muốn dính dáng tới người phụ nữ kia, bèn dẫn Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ra ngoài.

Lúc Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ra tới cửa, cảnh sát còn đang chặn gã phóng viên. Trần Minh Sinh đi ngang qua họ, lúc nghiêng người, anh bất chợt vươn tay trái, thò qua cánh tay viên cảnh sát đứng bên cửa, nắm lấy dây máy chụp hình. Anh nâng tay lên tháo máy chụp hình trên cổ phóng viên xuống.

Hiển nhiên ai nấy đều bất ngờ với tình cảnh này, gã phóng viên sửng sốt, sau đó lập tức la lên: “Anh lấy máy của tôi làm gì?”

Trần Minh Sinh không nói lời nào, hơi cúi đầu, bật máy ảnh lên xóa vài tấm ảnh.

“Anh làm gì đó?” Phóng viên trừng Trần Minh Sinh: “Trả máy ảnh cho tôi! Đồng chí cảnh sát, các anh mặc kệ sao?”

Cảnh sát bị anh ta gây phiền hà cả buổi nên vờ không nghe.

Trần Minh Sinh trả máy ảnh lại cho cảnh sát: “Ngại quá, chúng tôi đi trước đây.”

Cảnh sát cầm máy ảnh gật đầu đáp: “Hai người đi đi, tiểu Lưu lấy xe nhanh lên.”

“Này! Sao lại thế! Các anh mặc kệ anh ta cướp đồ?”

Cảnh sát mất kiên nhẫn: “Anh nói ít vài câu đi, anh chưa xin phép mà đã tự tiện chụp ảnh, không biết xấu hổ à?”

“Tôi là phóng viên, chụp ảnh phỏng vấn là quyền của tôi.”

Ở đằng sau còn ầm ĩ, Trần Minh Sinh và Dương Chiêu đã xách vali ra khỏi sở cảnh sát.

Tiểu Lưu lái chiếc xe lúc nãy đến đón bọn họ.

“Nhà khách ở gần đây, ở đằng trước còn có trạm chờ xe. Nếu hai người muốn đến Ngũ Đài Sơn, ngồi xe buýt có thể đến thẳng đó. Ở bên nhà ga thường có đông khách du lịch, xe ra vào nhiều lắm, chuyến nào cũng chạy thẳng tới Ngũ Đài Sơn.” Tiểu Lưu nhiệt tình chỉ dẫn.

Trần Minh Sinh gật đầu: “Vâng, cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn. Aiiizzz, hôm nay anh chị mệt mỏi nhiều rồi, đừng để bụng, cứ từ từ mà thăm viếng. Ngũ Đài Sơn của chúng tôi là ngọn núi nổi tiếng nhất trong bốn ngọn núi Phật giáo ở trong nước, hai người cứ từ từ tham quan nha.”

“Ok.” Trần Minh Sinh nói tiếp: “Vất vả cho các anh.”

“Nghề là nghiệp mà.” Cậu cảnh sát cười bất đắc dĩ: “Quen rồi là được, nghề này cũng không dễ dàng gì.”

Yên lặng một lát, Trần Minh Sinh thấp giọng: “Thật không dễ dàng…”

Dương Chiêu ngồi sát cửa sổ, nhìn hình ảnh ánh lên trên mặt kính, nét mặt người ngồi bên kia thấp thoáng không rõ ràng, cô trầm mặc không nói.

Nhà khách rất gần, lái xe hơn mười phút là tới, Tiểu Lưu giúp thu xếp phòng.

Đó là một căn phòng rất bình thường, phòng hơi nhỏ cũng hơi cũ, nhưng may mà sạch sẽ.

Sau khi Trần Minh Sinh cảm ơn Tiểu Lưu, cậu ta liền rời đi.

Dương Chiêu đặt vali vào một góc, mở vali ra, cô lấy quần áo sau đó vào toilet tắm rửa.

Sau khi cô tắm xong, đến lượt Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh tắm rất nhanh, anh thay một cái áo thun ba lỗ và một chiếc quần xám dài bước ra khỏi toilet.

Dương Chiêu ngồi trên giường sắp xếp đồ đạc, thấy anh bước ra cô ngẩng đầu gọi: “Trần Minh Sinh, anh lại đây.”

Trần Minh Sinh chống gậy bước qua, khăn mặt vẫn quàng trên cổ, anh vươn tay xoa xoa tóc, ngồi xuống cạnh Dương Chiêu. Cô dịch sang một chút, lấy khăn mặt lau tóc giúp anh.

Họ tắm cùng một loại sữa tắm, thoang thoảng mùi hương rất dịu. Dương Chiêu cảm thấy Trần Minh Sinh đang cúi đầu để cô lau tóc ngoan ngoãn hơn thường ngày rất nhiều, cô cúi thấp đầu hôn lên cổ anh một cái.

Có lẽ Trần Minh Sinh thấy nhột, anh khẽ cười.

Dương Chiêu kéo khăn mặt ra, ôm Trần Minh Sinh. Cằm cô gác lên vai anh.

Trần Minh Sinh nắm tay cô khẽ cười: “Em sao vậy, mệt rồi à?”

“Không có gì, em không mệt.” Dương Chiêu đáp.

Tóc cô còn hơi ướt, dán trên hai má anh lành lạnh.

Giờ đã nửa đêm về sáng, đêm khuya yên ắng.

Dương Chiêu gối đầu lên cổ Trần Minh Sinh, nhìn cây đèn bàn tróc sơn ở đầu giường, cô khẽ khàng hỏi: “Trần Minh Sinh, anh có gì muốn nói với em không?”


Hết chương 37

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv