Ngày tháng cứ thế chậm trôi, phút qua phút, giây qua giây, đếm một lúc thì liền không nhớ được đã qua bao lâu rồi.
Tần Lam kết thúc ca làm thêm buổi sáng, mặt trời đã đứng bóng, nắng gắt gió nóng lùa qua cơ thể nàng.
Lâm Phương đều đặn mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho nàng, cách một tuần ba bữa liền gọi điện quan tâm, học phí đầu năm bà cũng đã thanh toán hết.
Chỉ là số tiền được Tần Lam ghi chú lại, dần dần sẽ trả không thiếu.
Tiền sinh hoạt có nhận nhưng không có dùng, nàng ra ngoài làm thêm để kiếm chút tiền nuôi sống mình, nhất là vào kỳ nghỉ này tranh thủ đi tích góp một chút.
Sáng nàng làm pha chế ở một tiệm trà sữa gần công viên giải trí, trưa về nhà nghỉ ngơi và học bài qua một chút còn tối thì lại đi phục vụ quán nướng xen kẽ ngày nghỉ. Các bước hoạt động được vạch sẵn, nàng không khác gì một người máy chính hiệu, kể cả không gian để suy nghĩ vài vấn đề dường như đã bị nàng lạnh lùng bỏ qua.
Nàng không thể trả nợ tình đối với Ngô Cẩn Ngôn nhưng nàng sẽ trả nợ ân cho gia đình của cô. Đó là cách duy nhất để nàng không cảm thấy tội lỗi khi đã yêu cô, và khi cô thích nàng.
Mang theo túi hai phần đồ ăn trưa trở về ký túc xá, nàng đoán rằng Nhĩ Tình cũng đã đi làm xong ca buổi sáng và cũng trở về nhà.
Tần Lam có thói quen mua đồ ăn cho cả phòng, ngược lại mọi người cũng đều làm điều đó với nàng nên chung quy vẫn rất hoà thuận, thậm chí là thân thiết.
"Cậu về rồi à?" Nhĩ Tình nghe thấy tiếng cửa liền đẩy chiếc ghế xoay mình đang ngồi về phía lối đi, khuôn mặt mệt mỏi trông thấy rõ.
Tần Lam bước vào, mồ hôi cũng đã thấm ướt tóc mai: "Mình có mua đồ ăn đây, ăn chút đi."
"Oaa." Nhĩ Tình reo lên, mắt trưng ra vẻ cảm động. "Có cậu thật tốt!"
Nhìn thấy bạn mình vui, Tần Lam cũng vui theo.
Nàng thật may mắn khi gặp được những người như thế.
...
Sau khi hai người giải quyết bữa trưa xong thì tách nhau ra, mỗi người một việc. Tần Lam vào giường ngủ trưa, Nhĩ Tình thì đem đồ của mình ra ban công phơi, phơi xong thì thong thả mang rác xuống thùng rác bên ngoài cổng ký túc xá.
Cô tuỳ tiện ghé qua hàng bán trà trong căn tin, mua cho mình một ly nhà sữa còn Tần Lam là trà nhài.
Tần Lam luôn có thói quen uống loại trà này, không biết có phải uống nhiều nên thấm vào da thịt hay không mà mùi hương toả ra từ nàng cũng dễ chịu như mùi trà vậy.
Chợt, cô dừng lại.
Nhìn qua phía tay trái thì thấy một người có vẻ lạ mặt ngồi đó nhìn về mình. Sở dĩ cô có ấn tượng vì hình như sáng nay khi xuống mua đồ ăn sáng cũng đã gặp qua.
Nhĩ Tình nhìn một lúc rồi rời đi.
——
Tần Lam ngủ một giấc thẳng đến một giờ rưỡi chiều, mặc dù thời tiết có chút nóng nhưng vì phòng các nàng được trang bị máy điều hoà cho nên những ngày hè sẽ không đau khổ như những khu tầng ký túc phía dưới.
Nàng ngồi dậy, người có chút mỏi nên vươn vai xoay eo qua lại trên giường.
Nhĩ Tình lúc này vẫn chưa ngủ trưa, cô ấy ngồi trên giường che chăn nửa người, ngồi tựa vào tường chơi trò chơi điện tử.
"Cậu dậy thì uống trà đi. Nãy lúc đi đổ rác thì có mua cho cậu một ly, ở kia." Nhĩ Tình vừa nói vừa chỉ tay về phía bàn chung. Trên bàn lúc này có ly đã uống một nửa, có ly còn nguyên.
Tần Lam mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
"À mà..." Nhĩ Tình như nhớ ra gì đó liền nói.
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng mở khoá, tiếp theo là tiếng bánh xe lăn trên sàn, tiếng giày chạm vào mặt đất.
"..." Tần Lam nhìn về phía cửa.
Hình ảnh cô gái cùng hai chiếc vali cồng kền xuất hiện, còn có cả những túi giấy tuỳ tiện treo lên cổ tay trông rất buồn cười.
Nàng lập tức đứng dậy theo bản năng, đi nhanh đến giúp.
"Sao các cậu lại về sớm vậy?" Không quên hỏi.
Minh Ngọc nở nụ cười tươi đáp lại, pha lẫn chút trêu chọc: "Còn không phải vì quá nhớ hai cậu sao?"
"..."
Nhĩ Tình ngồi dậy, không quên trưng ra vẻ mặt 'buồn nôn' dành tặng cho câu nói này.
"Tụi mình vì nghĩ hai cậu ở lại sẽ buồn chán nên quyết định trở về sớm một chút, còn mua rất nhiều đồ ăn." Chân Châu không trêu chọc, vừa đẩy đồ vào vừa nghiêm túc đáp.
Hai người họ là hai thành viên cuối cùng của phòng.
Minh Ngọc nhỏ nhắn, lúc nào cũng vui vẻ. Chân Châu thì hiền lành, kiệm lời nhưng lại có chút nhát người. Nhĩ Tình thì biến hoá, lúc mặn lúc nhạt, lúc nghiêm túc lúc thì lại hơi náo loạn. Nói chung, Tần Lam vẫn là người ổn định nhất, trầm trầm mặc mặc, tức giận cũng không buông được một lời làm tổn thương người khác.
Bốn người họ trời sinh khác biệt nhưng lại có duyện hoà hợp với nhau.
...
Dọn dẹp xong cũng mất nửa tiếng.
Bốn người ngồi lại hàn huyên, chiếc bàn chung cũng đã không còn trống trải.
Nhĩ Tình ngồi dựa vào lưng ghế, hai chân co lại đặt trên đệm ngồi.
Cô hất mặt: "Đâu? Quà đâu?"
"Nhà ngươi chỉ biết quà, không hỏi han ta một câu xem có mệt không?" Minh Ngọc bặm môi đáp trả, nhưng tay vẫn đẩy hộp quà về phía Nhĩ Tình.
Nhĩ Tình cười, cô nhận lấy: "Coi như ngươi có tâm."
Chân Châu cúi người xuống lấy một cái hộp bằng gỗ, đặt trước mặt Tần Lam.
Nàng nhận lấy, chưa vội mở mà nhìn hai người đối diện mình: "Cái này là...?"
Minh Ngọc nhận được ánh mắt của Chân Châu cho nên nhanh chóng đáp lại: "Bọn mình thấy cậu hay tỉnh giấc vào ban đêm cho nên quyết định mua chiếc vòng này về giúp cậu ngủ ngon một chút."
Kì thực, suốt một năm nay nàng luôn không ngủ ngon, luôn mơ thấy bố đến tìm mình.
"..." Tần Lam cúi đầu, cảm động muốn khóc.
"Ai da..." Minh Ngọc đẩy vai Chân Châu. "Dù sao cũng là đến từ quê của bọn mình nên là đừng khách sáo. Cậu cũng đối xử rất tốt với mọi người. Cậu không nhớ ngày đầu nhập học, cậu không quen không biết mình nhưng vẫn giúp đỡ sao?"
"Phải phải." Người kia được nước đẩy thuyền.
Tần Lam ôm hộp gõ vào lòng mình, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn các cậu."
Nhĩ Tình bên cạnh đưa tay cốc vào trán Tần Lam một cái: "Tiểu Tần, đừng khách sáo mãi như thế, bọn mình đều là người thân thiết."
Vậy là phòng bốn người nói cười rôm rả mãi đến lúc mặt trời sắp lặng thì mới tách nhau ra.
Tần Lam đi làm thêm, Nhĩ Tình đi soạn bài cho lớp cô ấy làm gia sư, hai người kia mới lên nên rảnh rỗi rủ nhau đi siêu thị một lượt.
——
Quán nướng buổi tối bình thường đông khách. Đây là một quán nhỏ ven đường nhưng vì gần các trường học cho nên làm ăn phát đạt.
Công việc chủ yếu của Tần Lam là phục vụ, đồ nướng thì bếp sẽ nướng sẵn rồi nàng chỉ cần bê ra, thanh toán và nhận đơn.
Chạy đi chạy lại mồ hôi cũng ướt đẫm trán.
...
Cuối buổi có một bàn khách là nhóm người công nhân, bọn họ đã say xỉn.
Kết quả không biết thế nào mà anh trai kia hất tay khiến chén súp mà Tần Lam vừa mang đến đổ thẳng vào cánh tay nàng. Rồi cái chén rơi xuống đất, vỡ tan.
"Chết tiệt..." Hắn ta nghiến răng, giọng nói vì say mà trở nên ù ù đáng sợ. "Làm việc kiểu gì vậy hả?"
Cơn nóng rát ập đến các dây thần kinh cảm giác, chốc chốc khiến thân thể nàng run rẩy, đau đớn không thôi.
Tần Lam cắn răng cúi đầu xin lỗi rồi ngồi xuống nhặt mảnh vỡ của cái chén gom lại.
"Con nhãi rách việc!"
Nhưng hắn ta không muốn để yên, say mất lý trí liền cầm chai bia lên chuẩn bị ném vào đầu nàng.
Các người ngồi cùng bàn với hắn chen chúc nhau ngăn cản: "Đừng đừng..."
Hai tai nàng ù đi, ngồi bất động, xung quanh bát nháo ồn ào, ông chủ quán cũng đến giải vây cho nàng.
"Tránh ra!" Tiếng hét của nữ nhân vang lên khiến mọi người kinh hãi.
Thời điểm Tần Lam ngẩn mặt lên thì gã say xỉn kia cũng đã ôm một đầu bê bết máu ngồi gục xuống ghế.
Nàng nhìn hình ảnh nhỏ nhắn có chút quen mắt trước mặt, tim hẫng đi một nhịp.
Người kia quay đầu lại, đỡ nàng dậy: "Chị Lam, chị không sao chứ?"
Là Khương Tử Tân.
Vì sao em ấy lại xuất hiện ở nơi này?
Tần Lam kinh ngạc đến không nói nên lời.
...
Một lúc sau, khi Tần Lam rửa tay xong thì bên ngoài đã khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh ban đầu. Nàng đoán là Khương Tử Tân đã doạ bọn họ gì đó khiến họ khiếp chạy. Dù sao cô bé cũng thân thiết với Ngô Cẩn Ngôn, tính khí chắc có phần tương đồng.
Hai người cùng nhau tản bộ về ký túc xá của Tần Lam.
"Em đến đây để thăm một người chị. Chị ấy cũng nhận việc mới vào năm ngoái." Tử Tân vừa đi vừa nói. Cô tinh tế nhận thấy cánh tay sưng đỏ của nàng nhưng quyết định không hỏi.
Tần Lam cúi mặt, cười khổ: "Để em thấy những thứ này có chút ái ngại..."
"Không sao." Tử Tân lập tức đáp. "Em biết làm thêm như thế này gặp rất nhiều loại người, chị nên chú ý bản thân một chút."
Tần Lam gật đầu rồi nhìn thẳng xuống chân.
Tâm tư nàng rất phức tạp.
Đường lúc này vắng người qua lại, đèn đường rọi xuống chiếc bóng của hai người, chậm chạp len lỏi vào tâm can.
Căn bản ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình.
"Cẩn..." Nàng vô thức bật ra một tiếng nhưng sau đó im bặt.
Nàng không có tư cách để hỏi thăm cô.
Khương Tử Tân quay đầu, nhìn góc nghiêng của nàng mà đoán tâm tư.
Cô cười mỉm, nói: "Cậu ấy...rất tiến bộ."
Tiến bộ...
Trái tim nàng run lên. Đưa mắt nhìn bầu trời tĩnh mịch, rồi cảm thất hình như hôm nay có thêm vài ánh sao.
"Chính là kiểu mỗi sáng dậy thật sớm, đi học rất nhiều lớp học thêm, đến trường không còn ngủ gật, ăn uống thật đầy đủ và ngủ rất đúng giờ." Tử Tân bổ sung.
Nhưng đáp lại cô là tiếng bước chân của nàng đều đều.
...
Trước khi Tần Lam khuất khỏi tầm nhìn mình, Khương Tử Tân đã dùng hết dũng khí để nói với nàng từ sau lưng vài điều.
"Chị Lam. Em không biết rốt cuộc chị đã nghĩ gì mà chùn chân...Nhưng em mong chị hãy tin Cẩn Ngôn."
"Ngô Cẩn Ngôn vì thích chị mà không còn là Ngô Cẩn Ngôn như em từng quen biết nữa rồi."
Tần Lam nghe đến câu này liền khựng lại.
"Cho cậu ấy cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội."
"Chị có thích cậu ấy không?"
Nàng nhắm hai mắt lại, đi thật nhanh về phía trước. Có lẽ vì bị nói trúng tim đen cho nên cảm xúc của nàng giống như được trỗi dậy sau nhiều ngày tháng kiềm nén. Dòng máu nóng ép chặt cá dây thần kinh của nàng, khiến nàng ê ẩm, đau nhức từ đầu đến chân, suy kiệt muốn ngã xuống.
Thì ra điều nàng đau đớn nhất không phải là rời xa cô, điều nàng đau đớn nhất chính là đã phải lòng cô từ rất lâu về trước.
Nàng thừa nhận, có rất nhiều chuyện không cách nào cưỡng cầu, càng cưỡng cầu càng không đủ sức cáng đáng. Ví dụ như việc nàng có thể cưỡng cầu bản thân mình dũng cảm thêm chút để được ở bên cạnh cô nhưng lại không thể cáng đáng được những áp lực từ phía gia đình của người nàng thương.
Nhưng Tần Lam, nếu không cưỡng cầu thì làm sao biết được bản thân chị không thể nào cáng đáng được?
——
Tần Lam mệt nhọc mở cửa phòng.
Gian phòng tối mịt bủa vây lấy tâm trí nàng, vừa hay không có ai ở đây, nàng liền có thể khóc nấc lên, lê từng bước chân vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Cơn đau trên cánh tay không còn cảm giác nữa rồi.
Đều không đau bằng những thứ nhơ nhuốc được nàng cất giữ trong tim đang sôi sục, tuôn trào.
Đột nhiên, ấm áp tràn vào cơ thể của nàng, khiến nàng giật mình bừng tỉnh.
Giữa không gian tràn ngập nước mắt của nàng, giọng nói quen thuộc mà nhiêug đêm xuất hiện trong giấc mơ vang lên: "Ở đây khiến chị đau như vậy à?"