"Tần Lam, chị sẽ yêu không?"
Ngô Cẩn Ngôn đến trước cổng nhà, dừng bước, trên lưng vẫn còn sức nặng.
Khu nhà tĩnh lặng, hàng xóm đã tắt điện gần hết, chỉ có ánh đèn đường vàng nhạt.
Cô hơi cúi đầu, giọng nói khàn đặc, gần như chỉ còn mỗi hơi thở yếu ớt: "Chị sẽ yêu một người nào đó, đúng không?"
"Tôi nghĩ, người đàn ông ấy ắt hẳn sẽ rất xuất chúng, rất mạnh mẽ, hay thậm chí là cao hơn chị rất nhiều..." Cô chợt hơi cười. "Vì chỉ có như thế mới có thể làm chị hạnh phúc, mới có thể bảo vệ..."
Tần Lam dùng hết sức, lấy tay chặn miệng cô lại.
Nàng nghẹn giọng: "Nhưng mà..."
Bàn tay có chút run rẩy, từ từ buông thõng xuống: "Em đã hứa là..."
"Em sẽ bảo vệ chị."
Dứt câu, mũi Cẩn Ngôn chợt đau nhức dữ dội.
Cô đã quên mất rằng bản thân đã hứa với nàng điều đó. Cô cũng đã quên mất rằng khi ấy cô hứa có bao nhiêu quyết tâm. Những lời hứa bồng bột nhất thời xúc động, không ngờ lại có người động lòng và chờ mong.
Tần Lam lúc này, nước mắt không khống chế nổi mà tuôn ra khỏi mi.
"Aizz." Ngô Cẩn Ngôn bối rối. "Chị đừng khóc."
Người kia khóc càng tức tưởi.
"Nào..." Cô giữ nàng trên vai, đi tới đi lui, mặt đen một cục. "Tần Lam chị đừng khóc."
Nàng giữ chặt cổ áo cô, tự mình kiềm lại.
"Bố mẹ còn trong phòng khách..." Cẩn Ngôn hơi mệt, cô liếc mắt vào nhà. "Nếu chị khóc...họ nhất định sẽ tra hỏi."
Tần Lam gật gật.
"Nên là chị giả vờ ngủ..." Cô suy tính. "Tôi cõng chị lên phòng được không?"
Gật gật.
Hai người thống nhất với nhau, Ngô Cẩn Ngôn dốc hết sức để cõng nàng thêm một đoạn, bước lên bậc thang.
"Tiểu Lam, Tiểu Ngôn?" Lâm Phương nhìn thấy trước liền đứng dậy hỏi. Trên tivi còn đang chiếu bộ phim Hàn Quốc dài tập.
Cẩn Ngôn đưa ngón trỏ lên miệng mình, ra dấu im lặng. "Suỵt!"
"Chị ấy ngủ rồi." Cô diễn tròn vai, đáp bằng giọng hơi.
"Ừm ừm..." Lâm Phương cũng mau chóng thả cô đi.
Nhìn con gái mình từng bước cõng con gái nhà người ta đi lên cầu thang, Lâm Phương nhìn theo mà lấy làm lạ. Bà quay sang chồng mình cũng nhận được vẻ mặt y hệt mình.
Làm sao thế nhỉ?
——
Ngô Cẩn Ngôn dùng chân đẩy cửa phòng ra, bên trong cuối cùng cũng nhận được chút ánh sáng từ bên ngoài sau một ngày dài trống vắng.
Sách vở được chủ nhân căn phòng xếp gọn gàng, chăn đệm được ủi phẳng.
Cô phát hiện Tần Lam đã ngủ thật sau khi bước lên được lối đi tầng hai. Cho nên hiện tại cô phải thực sự nhẹ nhàng đỡ cả người nàng nằm ngay ngắn trên giường.
Sau khi hoàn thành, cô ngồi phịch xuống nền thảm, thở dốc.
Cõng người đi bộ là chuyện bình thường nhưng cõng đi lên cầu thang dài như vậy là chuyện hết sức mệt mỏi.
Nhưng cô có thể.
Cô chợt nhận ra, cô cũng có thể làm được việc mà một người đàn ông có thể làm cho nàng. Cô hoàn toàn đủ sức.
Sau một lúc ổn định hơi thở, cô đứng dậy, đi đến gần chỗ người kia đang say giấc.
Phải nói, chứng kiến nàng ngủ say vài lần, cô hoàn toàn có thể khẳng định rằng Tần Lam ngủ rất ngoan, rất an ổn. Hơi thở đều đều, đầu nghiêng sang một bên, hai tay đều đặt thẳng xuống.
Cẩn Ngôn khoanh tay trước ngực, vô thức nở nụ cười.
Cô đi đến, lấy cái gối còn lại đặt một bên chân nàng lên cao cho máu lưu thông. Vết thương cũ hình như có chút sưng nhưng cô không thể chườm đá vì sẽ động đến giấc ngủ của nàng.
Trước đây, có một lần mẹ cô cũng bị hệt vậy nhưng nặng hơn, Cẩn Ngôn cũng rất dụng tâm lên mạng xem cách xoa bóp cho nên lần này có vẻ nên tận dụng lại lần nữa.
Cô ngồi xuống một góc giường, dùng một tay nhẹ nhàng xoa xung quanh chỗ sưng của nàng, tâm trạng không rõ ràng, thêm cả phòng chỉ có một ánh đèn ngủ cho nên khung cảnh trông rất mơ hồ, ảm đạm.
"Tần Lam, chị có cảm giác gì với tôi không?"
Cô mở miệng, nhưng giọng nói rất nhỏ, tựa như tiếng ong ong của những con ruồi bé xíu.
"Tôi không chắc...mình có thể đem lại giá trị gì cho chị nữa."
"Tôi chỉ mới mười sáu tuổi, tôi chỉ là một đứa trẻ và thậm chí còn lớn lên trong sự bảo ban của một gia đình khá giả."
"Tôi quả thật quen sống như thế này, ai cũng phải dè chừng sắc mặt của tôi."
"Cho nên nếu chị có cảm giác gì với tôi...liệu chị có thể cáng đáng được tính cách tiểu thư này của tôi không?"
"Tần Lam, hiện tại tôi thật sự rất muốn ở bên cạnh chị..."
"Nhưng tôi lại không dám chắc rằng sau này tôi sẽ không tổn thương chị, không dám chắc rằng tôi có thể vì chị mà thay đổi."
"Nếu có một ngày tôi trốn chạy, hay rất nhiều ngày như thế, tôi không biết liệu rằng chị vẫn sẽ như vậy hay không? Hay sẽ dần dần lui về phía sau, nơi mà tôi chẳng thể cứu vãn."
"Tần Lam, tôi phải làm sao đây? Tôi rất muốn ở bên cạnh chị nhưng tôi cũng rất muốn chị đừng đến gần tôi..."
"Giá như tôi lớn hơn một chút nữa..."
Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Cô độc thoại được mười phút thì cũng đứng dậy, dáng người nhỏ bé dần khuất sau ánh đèn vàng, cửa phòng đóng chặt.
——
Trong màn đêm, trăng treo giữa khung cửa sổ, những vì sao toả sáng trên bầu trời rộng lớn. Không ai biết được chúng là vì ai mà hiện diện.
Tần Lam chậm rãi ngồi dậy, lệ quang trượt khỏi khoé mắt, tạo thành một dòng sáng nho nhỏ.
Nàng tựa người vào thành giường, co bên chân vừa được Cẩn Ngôn xoa bóp lên, bên kia vẫn duỗi thẳng.
Nhưng Cẩn Ngôn, chị không tham lam đến vậy, cho dù về sau em chẳng còn muốn làm ngôi sao sáng của chị nữa thì chị vẫn sẽ như vậy, em vẫn sẽ là ngôi sao sáng vĩnh viễn trong lòng chị.
Mười sáu tuổi, mười tám tuổi.
Chúng ta còn quá non nớt để tính chuyện cả đời.
Nhưng làm sao đây, Cẩn Ngôn?
Chị thậm chí đã nghĩ rằng, cả đời chỉ là em.
Nàng sắp phải đi rồi.
Tần Lam siết chặt ga giường, ngăn bản thân mình khóc thành tiếng, ngăn những âm thanh vỡ nát phát ra từ trái tim mình.
Nhưng nàng sắp phải đi rồi.
Một tháng sau, một năm sau hay mười năm sau đó nữa, Ngô Cẩn Ngôn sẽ không còn vì nàng mà khổ sở đến thế.
Nhưng nếu có thể ngăn được trái tim mình.
Nếu có thể ngăn được trái tim mình, nàng chắc rằng sẽ an ổn cùng cô trải qua tháng ngày ngắn ngủi cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến trường, cùng nhau chuyện trò như những người bạn trang lứa.
Nhưng, đó chỉ là nhưng.
Nàng không thể. Nàng không thể ngăn mình mỗi sáng sẽ lướt qua phòng cô, không thể ngăn mình mỗi giờ giải lao sẽ tìm bóng dáng cô giữa căn tin đông người, càng không thể trói chân mình để không thể đến quán game tìm cô vào mỗi buổi tối muộn.
Bởi vì quỹ thời gian của nàng ở nơi đây là có giới hạn, nàng muốn dùng nó để nhìn thấy cô, đi bên cạnh cô hay bâng quơ đôi ba câu cùng cô, an toàn trong sự ấm áp của cô.
Tần Lam ôm lấy bên ngực trái mình, trái tim nàng đau nhức không thôi, mỗi nhịp thở giống như một con cá bị người ta vứt lên bờ, không thể an ổn.