Sảnh của cao ốc rộng lớn. Ngô Cẩn Ngôn ngây người một lúc thì mới nhận ra thời gian đã qua lâu như thế nào. Lần cuối cô đến là của nhiều năm về trước. Khi ấy. chỉ lác đác vài nhân viên, gia đình cô thời ấy chỉ mới ổn định công ty, trong toà nhà cũng chỉ thuê được vài văn phòng nhỏ được chia ra để phục vụ công việc. Vậy mà thoáng chốc đây đã trở thành nơi chỉ riêng nhà họ Ngô.
Ngô Cẩn Ngôn bước đến quầy lễ tân, nói vài câu là được nhân viên bảo an tận tình đưa qua khỏi cổng kiểm tra, đến thang máy.
Văn phòng của mẹ cô phải đi qua một khu có nhiều nhân viên đang làm việc. Những cô chú trông có vẻ không nhỏ hơn Lâm Phương là bao, thấy sự xuất hiện của cô liền niềm nở cười.
Thư ký Vương gõ cửa vài cái, đợi sự cho phép rồi mới để Cẩn Ngôn đi vào.
Giữa khung kính đang chiếu lên hình ảnh của phố thị tấp nập, người phụ nữ ăn mặc trang trọng đang khoanh tay, hướng lưng về phía cửa.
Cẩn Ngôn đi vào, dùng chân tiện thể đẩy nhẹ cửa đóng lại.
Cô hít sâu, gọi: "Mẹ."
Phải mất khoảng chừng năm giây sau, Lâm Phương mới quay đầu lại nhìn con gái.
Tuy nhiên, sắc mặt sao mà khó coi quá.
"Con còn dám gọi mẹ?" Lâm Phương đột nhiên với lấy cây chổi quét bụi trên kệ, chuẩn bị tư thế có thể đánh Ngô Cẩn Ngôn một trận nhừ tử bất kì lúc nào. "Mẹ nói con bao nhiêu lần con không nghe? Lại mua điện thoại, lại mua máy chơi game? Sao mẹ chưa từng thấy con mua bất kì quyển sách về học tập nào hết nhỉ?"
Thấy bước chân mẹ sắp đến, Ngô Cẩn Ngôn thuần thục né tránh. "Mẹ, bình tĩnh..." Cô trưng ra dáng vẻ cợt nhả.
"Ngô Cẩn Ngôn!" Lâm Phương tức đến máu dồn hết lên mặt, đỏ choé.
Hai người rượt đuổi nhau cũng được 5 phút, quá mệt mỏi, đồng loạt ngồi xuống sofa trong phòng.
Cũng không phải lần đầu con gái tiêu tiền lớn, nhưng không lần nào Lâm Phương không nổi trận lôi đình.
Cô bình thản đặt túi đựng đồ mình vừa mua lên bàn trà. Không để mẹ tiếp tục mắng, cô nhanh miệng giải thích: "Con mua cho Tần Lam. Ở thành phố như thế này gặp nguy hiểm cũng phải có điện thoại để tiện liên lạc nhờ giúp đỡ."
"..." Lâm Phương kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Cẩn Ngôn suy tư nhìn ngoài cửa kính một lúc rồi tiếp tục nói: "Nhưng con đưa chị ấy có vẻ không phải phép, có chút kì lạ nữa. Cho nên mẹ giúp con nhé?"
Tôi không muốn để mẹ biết việc tôi thích chị ấy, càng không muốn bản thân mình một ngày sẽ thất lễ mà đến tỏ bày cảm xúc của mình cho chị ấy biết. Dù sao tôi đã thông suốt, tôi sẽ vẫn âm thầm bên cạnh chị cho đến khi chúng ta thực sự không thể gặp nhau được nữa.
- -
Ngô Cẩn Ngôn thả mình, lấy sofa làm nơi nâng đỡ, không rõ biểu tình mà nhìn sâu lên trần.
Nơi làm việc của mẹ rất dễ chịu, mùi trà xanh phủ khắp, văn phòng tối giản, còn có vài chậu cây xanh.
Cẩn Ngôn mấp mấy môi, thoạt nhìn suy tư: "Mẹ đoán xem. Nếu với tính cách của Tần Lam, khi biết được sự thật, chị ấy sẽ như thế nào?"
Theo tính cách của Tần Lam thì...
"Con bé sẽ giết chết linh hồn của mình bằng cách tự dày vò vì đã không ở bên cạnh người thân mình lúc tử biệt kéo đến."
Ngô Cẩn Ngôn nhúc nhích, hơi nghiêng người về phía Lâm Phương.
"Bác Tần mất đi, có phải Tần Lam đã mất hi vọng sống của mình rồi không?"
"Chị ấy hình như không còn ai thân thích?"
Lâm Phương thở dài.
Phải. Không còn hi vọng sống ở hiện tại.
Tuy nhiên, cuộc sống muôn màu, con người vẫn có khả năng tự xây dựng niềm tin khác cho chính mình. Điều này sẽ phụ thuộc vào trải nghiệm và tâm lý riêng của mỗi người.
"Mẹ nói xem, chúng ta có thể trở thành hi vọng sống của chị ấy hay không?"
"..."
Ngô Cẩn Ngôn vùi mặt vào cái gối trên ghế, dụi dụi làm bớt đi cơn nóng hổi trên mắt của mình.
"Có phải con đã tiếp tay làm kéo dài nỗi đau của chị ấy không?"
"Có phải con đã cảm tính đến mức quên đi cảm giác của chị ấy rồi không?"
Có phải con đã thích chị ấy đến mức muốn chôn giấu tất cả và rồi để chị ấy nở nụ cười ngốc nghếch mà không biết bản thân mình đáng lẽ phải đối diện với chuyện đau đớn đến cùng cực hay không? - Câu này cô đã giữ trong tim mình.
Thật lâu về sau, cô đã ước rằng, giá như mình đã không ngăn cản.
—
Tần Lam kết thúc giờ tự học của mình vào ráng chiều. Lúc này, như thường lệ thì các cô giúp việc đang tất bật chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Nàng đoán chừng khoảng một tiếng nữa thì gia chủ sẽ trở về.
Bỏ qua cơn chóng mặt của mình, nàng lững thững đi xuống tìm việc phụ giúp.
Vừa đến nửa cầu thang thì trùng hợp nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn đi lên, sắc mặt không tốt cũng không xấu.
"Cẩn Ngôn." Vẫn là nàng lên tiếng trước.
Cô theo âm thanh phát ra mà ngẩn đầu, rồi không mặn không nhạt gật đầu: "Ừ."
Tần Lam cười không nói gì nữa, tiếp tục đi xuống
Vốn dĩ nàng nghĩ hai người sẽ lướt qua nhau nhưng chợt Ngô Cẩn Ngôn lại lên tiếng: "Chị nên ngủ một giấc đi."
Tần Lam: "???"
Thấy khuôn mặt có chút khó hiểu của nàng, cô né tránh, bổ sung: "Sắc mặt chị không tốt."
"..."
Cô lại nói: "Tôi không hiểu được học bá các chị nghĩ gì nhưng mà đôi lúc nên để bản thân thoải mái."
Tần Lam chợt lúng túng. Nàng chợt hiểu ra, thì ra đây là cách Cẩn Ngôn quan tâm nàng.
"Chị không sao..."
"Ừ." Cô lại nhạt giọng.
Nàng lại thêm bối rối: "Cảm ơn em."
"Ừ."
Ngô Cẩn Ngôn lần này nhanh chân đi thẳng. Kì thực nàng không biết được rằng phía trước tấm lưng có phần lạnh lùng ấy là đôi mắt đọng vài giọt nước của cô gái vừa biết chuyện yêu thích.
—
Đến giờ phút này, cơm vừa mới ăn xong chưa kịp tiêu hoá, sự việc trước mặt lại bất ngờ ập đến khiến Tần Lam thơ thẩn không thể nuốt được.
Lý do là vì đột nhiên Lâm Phương đặt trước mặt nàng một cái điện thoại mới, thậm chí seal hộp còn chưa được bóc ra. Rồi sau đó nhẹ nhàng nói rằng cho nàng điện thoại, nhàn nhã uống một cốc nước ép màu xanh xanh mà nàng không rõ được ép từ loại hoa quả gì.
"Con..." Tần Lam nhất thời không biết nói gì. Hai bàn tay nàng nắm vào nhau, các ngón tay trông như sắp bị nàng hành hạ đến tróc da.
Nhà họ Ngô mang nàng từ phương xa về đây, cho nàng chỗ ngủ thoải mái, cho nàng môi trường học tiêu chuẩn cao, cho nàng áo mặc, đồ ăn. Dường như không thiếu thứ gì, mà nếu thiếu thì nàng thực sự chưa từng dám mở miệng.
Thêm một món nợ? Nàng nghĩ như vậy có quá đáng hay không? Mọi chuyện có thực sự chỉ là tạm thời hay không?
Lúc này, Ngô Mặc từ đâu đi đến, nhận lấy tín hiệu cầu cứu từ vợ mình cho nên rất nhanh cầm túi giấy trên bàn, dúi vào tay Tần Lam.
Ông cười cười, xoa đầu cô bé đang cúi thấp: "Không sao đâu con. Hai người chúng ta vốn dĩ không thể lúc nào cũng có thể để con trong tầm mắt cho nên hơi lo lắng một chút."
"Thứ này không quá nhiều, tiện bề liên lạc lẫn nhau cũng để cho con có không gian giải trí."
Lâm Phương vừa hớp ngụm nước ép xong, có vẻ hơi khó uống nhưng mà bà vẫn đưa ngón cái lên biểu thị đồng ý.
Nhưng có lẽ không ai hiểu, khi nàng nhận được sự quan tâm này, nàng lại cảm thấy chua xót và có chút áy náy từ tận đáy lòng.
Đáng lẽ tất cả phải thuộc về Cẩn Ngôn.
Không ai hiểu được cả.