Tôi trẻ con, hậm hực, đáng ghét, khó hiểu.
Tôi đã từng có một thời niên thiếu như thế. Nhưng tôi không hối tiếc bởi vì chính bản thân tôi biết rằng, nếu như tôi không thành ra bộ dạng như thế thì chắc có lẽ người ấy đã không trói mình ở bên cạnh tôi.
Ngô Cẩn Ngôn đóng sầm cửa lại, vào phòng tắm cố gắng dùng hết tất cả số nước lạnh chảy siết từ vòi để tát vào mặt mình cho tỉnh táo.
Mày bị làm sao thế?
Mày bị làm sao thế?!
Tiếng gõ cửa e dè vang lên. Khi đầu thì hai tiếng, khi sau lại liên tiếp ba tiếng.
Ngô Cẩn Ngôn trấn tĩnh mình, thuần thục tắt nước, lau khô mặt rồi bước ra ngoài.
Thấy cánh cửa chầm chầm mở ra, Tần Lam mang theo một chút vội vàng hỏi thăm. "Em..." Thế mà mọi thứ lại nghẹn ứ.
"Có việc gì?" Ngô Cẩn Ngôn lạnh giọng.
Nàng chậm chạp như thường lệ khi đứng trước Ngô Cẩn Ngôn: "Chị...Em đừng hiểu lầm..." Nàng lấp ba lấp bấp, trông vô cùng khổ sở.
"Hiểu lầm?" Cô vờ như không có gì, nghiêng đầu hỏi ngược: "Chị muốn nói đến cái gì?"
"Chị và cậu ấy không có gì với nhau hết..." Tần Lam cúi đầu, yếu ớt giải thích. Nhưng trong lòng nàng vẫn không chắc rằng Cẩn Ngôn có tin nàng không.
Cô cười nhạt, vờ như bản thân không quan tâm đến đời tư của nàng: "Chị không cần phải lo tôi mách mẹ. Chuyện tình cảm của mọi người vốn dĩ tôi không để tâm."
"Chị không có..." Oan ức, Tần Lam bé nhỏ muốn rớt nước mắt đến nơi rồi. "Bọn chị chỉ vô tình gặp nhau mà thôi..."
Vô tình?
Cẩn Ngôn thầm cười. Chẳng có cái kiểu vô tình nào mà đưa đến tận cổng như thế này. Vả lại, cô thừa biết gia đình của Nhiếp Viễn hoàn toàn không có điều kiện sống trong khu toàn là biệt thự như thế này.
Nguỵ biện.
"Nếu không có gì nữa thì chị về phòng đi." Cuối cùng, cô cũng không buồn bận phát tiết với nàng, bèn xoay lưng đuổi người.
Chợt, cảm giác như lưng áo mình được giữ lại.
Cẩn Ngôn nhíu mày, thiếu kiên nhẫn: "Chị lại muốn gì nữa đây?"
Bàn tay thon dài đưa đến một phần ăn vặt. Nàng vẫn cúi mặt, mấp mấy môi: "Chị...mua cho em."
"..."
Không biết đã qua bao lâu, Ngô Cẩn Ngôn ngồi thẫn thờ nhìn phần ăn sớm đã nguội nằm trên bàn học của mình. Tần Lam từ lâu đã rời đi. Duy chỉ có nội tâm gợn sóng của cô là ở lại cùng lời ba hoa thao thao bất tuyệt của Khương Tử Tân bên điện thoại.
"Ngươi thích chị ấy à?" Thấy Cẩn Ngôn yên ắng, Tử Tân đánh liều mà hỏi.
Không ngoài dự liệu, Cẩn Ngôn giật mình, chửi lớn: "Ngươi có bị điên hay không?!"
"Ta thấy ngươi điên mới đúng ấy, Cẩn Ngôn ạ." Tử Tân như cười vào mặt cô. "Ngươi quan tâm người ta, để ý người ta, thay đổi vì người ta, thậm chí còn ghen với bạn người ta. Ngươi còn chối không?"
Người kia nhất quyết không phục. Cãi lại: "Ta để ý khi nào? Thay đổi vì chị ấy khi nào?"
"Ta biết hết nhé!" Khương Tử Tân đắc ý. "Lúc lễ hội ngươi thấy chị Lam khó chịu vì đi giày cao gót cho nên đã đổi giày của mình cho chị ấy. Trong khi, ngươi vốn là một tên đầu to trọng bề ngoài mà lại chấp nhận mang dép lê."
"..." Ai đó cứng họng.
"Còn nữa nhé. Nghe nói dạo này ngươi không còn cắm trại ở tiệm game nữa. Thậm chí về nhà khi trời còn chưa tối hẳn. Ngươi nói xem, là điều gì đã khiến ngươi như thế?"
"..."
"Tần Lam vốn dĩ là một cô gái chuẩn mực, xinh đẹp, nhẹ nhàng cho nên khiến ngươi xiêu lòng là điều bình thường. Ngươi đừng xem tình yêu là một điều gì đó đáng sợ, ngươi càng trốn chạy thì nó vẫn sẽ đuổi theo mà thôi."
Lại là cái giọng giáo dục cụ non này. Ngô Cẩn Ngôn tức nhưng chẳng cãi được.
Con người ta yêu nhau bằng khoảnh khắc. Và thực sự không sai, có rất nhiều khoảnh khắc bên cạnh Tần Lam khiến bản thân cô không cầm được lòng mình.
"Ta không biết. Chắc là do ta quen với sự quan tâm của chị ấy hay không?" Ngô Cẩn Ngôn vô lực ôm đầu mình, hơi thở trì trệ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi lạnh lùng chỉ trích: "Đúng là học ngu rồi cái gì cũng ngu cả!"
"Ngươi..."
Cúp rồi.
Ngô Cẩn Ngôn tức muốn đập điện thoại.
Lấy đâu ra cái giọng quá quắc như thế chứ!
###
Dưới phòng khách trở về một khoảng không gian tĩnh mịch, điều hoà cũng tắt, đem lại cảm giác bí bách khó chịu. Ngô Cẩn Ngôn lúc này mới xuất hiện. Phỏng chừng mọi người trong nhà đã trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Vốn định sẽ vào bếp tìm gì đó để ăn nhưng thân ảnh nữ nhân khiến Cẩn Ngôn giật nảy mình.
Cô thét toáng lên: "Mẹ ơi..."
Người kia nghe tiếng thét của cô cũng bị doạ sợ.
"Chị làm gì mà ngồi đây thế?" Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam như hồn ma ngồi trên ghế. "Sao không lên phòng ngủ?"
Nàng cúi đầu, hai tay căng cứng mà cọ vào nhau: "Chị đợi em ăn cơm."
Nghe hết câu, cơ thể của Ngô Cẩn Ngôn dường như trở nên đông cứng.
Chính là những khoảnh khắc như thế này đây.
Chị đã từng bước đi vào cuộc sống của tôi một cách âm thầm nhất. Đến mức bản thân tôi còn không nhận ra được.
Lần đầu tiên, có một người kiên nhẫn ngồi đợi tôi trong hàng giờ đồng hồ mà không một lời oán than.
Đợi tôi đi chơi về, đợi tôi cùng ăn cơm, chịu đựng những cơn thịnh nộ vô căn của tôi rồi chầm chậm dập tắt chúng.
Tần Lam. Chị là ai?
"Chị..." Tiếng chửi vô thức bị nghẹn lại. Cẩn Ngôn lớn tiếng được chữ đầu liền mềm nhũn: "Tại sao lại đợi?"
Vẫn giữ nguyên tư thế, nàng không đáp.
Cô thở dài, kéo ghế ngồi xuống.
"Tôi đã nói rằng chị không có trách nhiệm phải chiều lòng ai, kể cả tôi."
Nàng cắn chặt môi. Lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn cô. Đôi mắt ươn ướt nhưng mà không phải nước mắt gì đâu.
"Là chị tự nguyện. Là chị muốn đợi em."
"Ngoài bố ra thì chị chưa từng chờ đợi ai khác ngoài em cả..."
###
Ngô Cẩn Ngôn thất thần nhìn tấm lưng nhỏ bé đang tất bật hâm nóng lại những món ăn buổi tối. Càng nhìn nàng, cô lại càng muốn nhìn lâu một chút. Và điều đó khiến cô nhớ về một vài khía cạnh đau khổ trong cuộc sống của nàng bị che giấu, cô lại càng cảm thấy trái tim mình như bị ai đó siết chặt.
Đối diện nàng trên một cái bàn ăn lớn. Song, điều đó cũng không kéo dãn khoảng cách của hai người là bao.
Hai người im lặng dùng cơm. Mãi đến một lúc lâu sau, Tần Lam mới nhỏ giọng lên tiếng: "Chị và Nhiếp Viễn không có gì với nhau cả."
Ngô Cẩn Ngôn nghe xong, tay cô khẽ run.
Cô đảo mắt sang hướng khác, tránh né ngại ngùng.
"Chị giải thích với tôi làm gì?"
Tần Lam không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà bổ sung cho lời giải thích của mình: "Chị muốn tìm hiểu cuộc sống của em cho nên mới cùng với cậu ấy trò chuyện."
"Chị cũng có thể hỏi tôi."
"Chị nghĩ rằng thẳng thừng như thế sẽ trở nên thiếu lịch sự. Bản thân chị cũng không muốn ai biết quá nhiều về cuộc sống của mình..."
Ngô Cẩn Ngôn buông đũa. Chén cơm trên tay cô cũng đã sạch sẽ thức ăn. "Nếu có một lý do chính đáng thì sẽ không có gì là thiếu lịch sự cả."
Lý do chính đáng?
Tần Lam rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, tiện tay thu dọn chén bát trên bàn đặt vào chậu rửa.
Cẩn Ngôn hờ hững bước về phía cầu thang, trong không gian rộng của căn bếp, dưới ánh đèn mờ mờ phảng phất chút tư vị của sự bất lực và yếu ớt, cô buông lời:"Cũng khuya rồi. Chị về phòng ngủ đi. Cuộc sống của tôi rất tẻ nhạt."
Thực ra còn có vế sau nữa, vế sau là "nên đừng cố gắng khám phá nó." nhưng không biết tại sao cô lại chẳng nói ra. Hoặc bởi lẽ, cô không muốn có một ngày Tần Lam thực sự không còn tò mò gì về cô nữa.