Tôi Hứa Sẽ Bảo Vệ Chị
Ngô Cẩn Ngôn tựa cả thân thể vào cánh cửa phòng, từ từ kéo lê rồi ngồi sụp xuống.
Cô phải trốn, cô muốn một mình.
"Cẩn Ngôn, mẹ đây." Bên ngoài, Lâm Phương kiên nhẫn gõ cửa.
Cô vô thức ôm lấy đầu mình, cắn chặt môi.
"Mẹ để con yên."
Một lúc sau, khi bên ngoài không còn động tĩnh nữa, Cẩn Ngôn mới thực sự buông xuôi, nằm xuống sàn nhà.
Cô gác tay lên trán, nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Ngô Cẩn Ngôn thở hắt một hơi. Đứng dậy, hung hăng mở toang ra, rồi gào lên: "Con đã nói mẹ..."
Chợt, cô sững người. Bởi vì thân ảnh trước cửa không phải là mẹ cô mà là Tần Lam. Tim như chậm đi một nhịp: "Chị...?!"
"Chị xem vết thương của em." Nàng nhỏ giọng nói một hơi.
Vì em đã làm tổn thương một người rất tuyệt vời...
Ngô Cẩn Ngôn buông tay từ trên nắm cửa xuống. "Chị không cần lo."
Vừa dứt câu, đột nhiên có một lực nhẹ đẩy cô lùi về phía sau, cửa phòng đóng lại.
Tần Lam bặm nhẹ môi mình, cứng rắn không cho cô từ chối: "Để chị bôi thuốc. Em đừng như thế mà..."
Chính là đừng cứ lúc xa lúc gần ấy.
###
Giằng co một lúc thì Ngô Cẩn Ngôn cũng ngoan ngoãn để Tần Lam xử lý vết bầm trên mặt mình. Chẳng trách Đàm Trác ai cũng sợ, lực đạo của cô ấy không phải dạng vừa, càng không phải dạng thấy yếu mà nương.
"Đau không?" Trong lúc bôi sát khuẩn, nàng lâu lâu lại lén quan sát biểu cảm của cô.
Chỉ là Cẩn Ngôn trước sau như một. "Không."
Tay nàng run đến độ thuốc sắp bôi sai chỗ trên mặt cô rồi.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Vì tóc lúc này đã cố tình được che mặt nàng cho nên cô không nhìn rõ được rốt cuộc người này bị làm sao cả.
"Ngưng." Cô dứt khoát giữ lấy cổ tay nàng trên không trung rồi vén đi mái tóc bị thấm đầy nước mắt mà dính trên mặt. "Tôi có chết đâu mà chị khóc?"
Nàng mím môi, dùng lực để tách tay mình ra khỏi bàn tay cô.
"Chị xin lỗi..."
Lại là xin lỗi.
Ngô Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn lớn tiếng: "Ngoài việc nhận tất cả lỗi lầm về mình thì chị có cách nào khác hay không? Tại sao sau tất cả chị cứ đinh ninh rằng bản thân làm chưa tốt như thế? Cả đời này, chẳng lẽ đi đến đâu thì cũng phải cúi đầu mãi như thế à?"
"Chị..." Tần Lam nghẹn lại. "Chị sợ rằng mọi người sẽ cứ thế mà rời bỏ chị."
Ngô Cẩn Ngôn cứng họng. Có thứ gì đó hình như làm tắt nghẽn đi máu lên tim cô.
Nhìn những giọt nước mắt của chị ấy rơi xuống từng đợt, lắng nghe thanh âm nghẹn ngào của chị phát ra từng cơn, khoảnh khắc đó, tôi không cách nào quên được.
Tại sao chị lại gồng gánh rồi ôm đồm tất cả khổ sở vào mình như thế?
Cô hít sâu một ngụm khí lạnh vào trong phổi, khiến chúng phồng lên rồi lại nặng nề thở ra. "Thôi được rồi."
Cẩn Ngôn lấy hết dũng khí, mang bờ vai đang run rẩy ấy ôm trọn vào lòng mình: "Dù sao thì tôi cũng sẽ không bỏ rơi chị. Tôi hứa sẽ bảo vệ chị."
Tần Lam kinh ngạc, mở to mắt.
Em...
"Xin lỗi vì tất cả. Xin lỗi."
Mãi đến sau này, khi bước qua mọi gian truân của nhân sinh, tôi mới nhận ra rằng bản thân khi ấy non nớt biết bao nhiêu. Vốn dĩ, tôi chỉ là một cá thể nhỏ bé tồn tại trên trái đất này, tôi không thể thay đổi được nắng mưa, không thể làm cho thời gian chậm trôi, và càng không thể bảo vệ cô ấy qua mọi đau đớn, trầm luân.
###
Tần Lam thơ thẫn ngồi xuống giường. Ánh đèn vàng hắt lên góc tường, cô đơn đến khó tả. Nhưng nàng lại thấy hạnh phúc, bởi vì đến cuối cùng, ngoài bố ra, vẫn có người vĩnh viễn không rời xa nàng. Cho dù điều đó nghe ra thật hoang đường...
Tôi hứa sẽ bảo vệ chị.
Nàng nhớ quá. Nhớ khoảnh khắc Ngô Cẩn Ngôn ôm nàng vào lòng, bàn tay cứng nhắc kia không biết từ khi nào mà trở nên dịu dàng, vỗ về tấm lưng nhỏ bé. Nhưng khi càng nhớ, Tần Lam nàng lại càng sợ. Sợ rằng mọi thứ đến với nàng nhanh như thế lại như một giấc mơ mà vụt mất. Sợ khi mai tỉnh giấc, Cẩn Ngôn nhìn nàng bằng ánh mắt xa cách rồi lại buông lời thương tổn.
Ngô Cẩn Ngôn tựa như những dòng nước mát lành, chậm rãi len lỏi vào từng thớ cây khô cằn trong trái tim nàng, rồi làm dịu đi chúng. Không biết từ khi nào, Cẩn Ngôn lại trở nên đặc biệt như thế. Hoặc, có lẽ là đã xuất phát từ nhiều năm về trước.
Tần Lam nằm xuống, kéo chăn phủ kín cả thân thể mình. Hạnh phúc và nỗi sợ, nó cứ dai dẳng bám theo nàng, như một người bạn, như một căn bệnh nan y khó chữa.
###
Điện thoại chớp nháy bên giường. Mơ hồ chỉ còn mỗi tiếng chửi rủa cay độc của Khương Tử Tân.
"Rõ ràng các ngươi đều mang tiếng là bạn bè nhưng không hiểu sao lại có thể đánh đập nhau như thế?"
"Ta chẳng phải là bạn của chị ấy." Cẩn Ngôn yếu ớt cười một tiếng. "Ngươi không thấy sao? Ta đáng bị như thế."
Bên kia có vẻ kinh ngạc. "Ngươi..."
"Ngươi từ khi nào mà...hạ thấp mình như thế?"
Trong ký ức của Tử Tân thì Cẩn Ngôn luôn là một ngôi sao, chính là ngôi sao ngạo mạn nhất trên bầu trời.
"Ừ." Cẩn Ngôn thở dài, gác tay lên trán. "Có lẽ ta đã tổn thương Tần Lam quá nhiều cho nên mới bị như thế."
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc.
"Đàm Trác nói rằng, Tần Lam vô cùng trân quý ta, quan tâm ta, vậy mà ta một lòng từ chối. Thậm chí còn giẫm đạp lên ân tình của chị ấy."
Ngô Cẩn Ngôn phức tạp nói tiếp: "Vốn dĩ, ta không quen với sự đường đột của chị ấy, càng không cần cái quan tâm này."
"Nhưng Tử Tân, gần đây ta mới biết, chị ấy thực sự rất khổ sở..."
"Vậy ra là ngươi thương hại chị ấy cho nên mới để ý hay sao?"
"Ừ. Có lẽ vậy, hoặc là không. Chỉ là khoảnh khắc biết mọi thứ, lần đầu tiên ta lại mềm lòng, lần đầu tiên muốn ra sức che chở cho chị ấy."
Điện thoại vang lên tiếng thở dài của Khương Tử Tân.
Dù chỉ mới mười sáu tuổi đầu, nhưng cả hai đều có những tiếng thở dài vô thức như là một điểm chung.
"Ngươi có nghĩ rằng, bản thân ngươi đã phải lòng Tần Lam rồi hay không?"
Cẩn Ngôn nghe xong, cười buồn: "Ta còn chẳng biết được cảm giác thích ai đó là như thế nào. Làm sao ta có thể đặt chị ấy vào trái tim mình được."
"Tử Tân, đây là giúp đỡ, đây là chuyện nên làm. Có thể là do ta rộng lượng."
Mất một lúc sau, bên điện thoại mới lên tiếng: "Ta cũng không rõ thích ai đó là như thế nào nữa. Ta cũng không thể đem suy đoán của mình để quy chụp vào ngươi. Nhưng khuyên chân thành nhé, hãy thử một lần nhìn vào trái tim của chính mình, như cách ngươi nhìn bản thân trong gương mỗi ngày vậy."
"Nhìn xem, trong trái tim ngươi, rốt cuộc xem Tần Lam là gì."
Thử một lần nhìn vào trái tim của chính mình...