Edit by Ngao Thị
Trong video, mặt Hạ Ưu tái mét, hiển nhiên rất sợ con mình sẽ chết như thế này.
Nhưng những thị vệ khác không hề do dự, nhanh chóng tiến vào.
Lúc này, khuôn mặt của Tiểu Điền dường như không phản ứng quá nhiều với ánh sáng, nhưng phần còn lại của cơ thể đã bị bó chặt.
Các lính canh mặc áo khoác trắng và cầm trên tay một chiếc đèn pin rất sáng.
Tiểu Điền bị trói trên ghế đẩu, có chút bối rối, hết sức cố gắng giãy giụa, nhưng dù sao cũng không thoát ra được.
Một trong những thị vệ bước tới, trực tiếp nâng tay cô bé lên, nhanh chóng để lộ cánh tay trắng nõn và mềm mại, nhưng trên cánh tay có vài vết thương.
Ngay khi ánh sáng tiếp xúc với bàn tay của cô ấy, cô ấy lập tức bắt đầu bốc cháy và phân hủy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tôi thấy Tiểu Điền la hét, giãy giụa liên tục, nhưng thân thể lại bị cố định vững vàng trên ghế, không nhúc nhích được chút nào.
Còn một tên thị vệ, đang nhìn cô ấy đau đớn với vẻ mặt đặc biệt thích thú, cầm đèn pin trong tay không ngừng chiếu vào cánh tay của Tiểu Điền.
Tiểu Điền càng ngày càng đau, toàn thân co giật, cánh tay nhanh chóng thối rữa, không bao lâu, thị vệ dừng đèn pin nói với người đang ghi chép: "Tỷ lệ thối rữa cũng tương tự, so với lần trước nhanh gấp đôi. Có vẻ như tốc độ của lời nguyền đang thực sự diễn ra quá nhanh. "
Những thị vệ khác dường như không nhìn thấy Tiểu Điền đau đớn chút nào, cm, thản nhiên hỏi: "Tôi chỉ kiểm tra cánh tay. Cái này không hoàn chỉnh lắm.Nên xé rách quần áo. Tôi sẽ kiểm tra toàn bộ cơ thể? "
“Toàn thân?” Một thị vệ khác cười nhạt.
Vừa nói, bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Điền bên cạnh với ánh mắt khốn khổ.
Tuy rằng Tiểu Điền không biết hai người đang nói cái gì, nhưng hiển nhiên cảm giác được nguy hiểm sắp tới, trong lòng run lên sợ hãi.
Lúc này Hạ Ưu ở bên cạnh nhìn con gái mình bị hành hạ như vậy, rốt cuộc chịu không nổi, vội vàng chạy tới, mắng: "Đồ khốn kiếp! Các người mau dừng tay lại!"
Lúc này, một tên thị vệ bên cạnh đi tới, trực tiếp đấm vào ngực Hạ Ưu, nhếch miệng cười nói: "Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết quan hệ giữa đứa nhỏ này và cô là như thế nào. Cô nghĩ chúng tôi mù sao! "
Nghe xong những lời này, Hạ Ưu tái mặt, khuỵu xuống.
Thị vệ tiếp tục tàn nhẫn nói: "Vậy tôi sec nói cho cô rõ ràng, tôi từ lâu đã biết Tiểu Điền này, là con ruột của cô, cô đã bí mật gửi tới trại giam của chúng ta, nhưng chúng tôi cũng lười nói, nhưng hiện tại con bé đã trực tiếp bị làm thí nghiệm, tôi nhất định sẽ gửi lại cho Hạ gia để báo cáo thí nghiệm này, sau đó Hạ gia sẽ biết được cô lén lút có con với người ngoài, cô sẽ bị trừng phạt! "
Vừa nói, hai tên thị vệ xông thẳng tới tóm lấy Hạ Ưu và Hạ Lãnh, hai người còn lại tiếp tục hành hạ Tiểu Điền.
Tôi phải nói rằng những người thị vệ này thực sự quá tàn nhẫn.
Họ mở áo choàng lớn trên người Tiểu Điền, chiếu đèn pin vào người con bé.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tiểu Điền, bọn họ liền cười nhạo.
Một lúc sau, dường như là quá đau đớn, Tiểu Điền gào thét, thân thể đột nhiên biến đổi.
Khuôn mặt của cô ta, ở dưới ánh sáng, bắt đầu thối rữa.
Bốn thị vệ thay đổi vẻ mặt, "Chết tiệt, thật sự đã biến dị? Lần này xem ra lời nguyền thật sự càng ngày càng nặng."
Vừa nói xong, một bên thị vệ vội vàng ghi lại, sau đó tiếp tục muốn xem Tiểu Điền phản ứng như thế nào.
Tiếng hét của Tiểu Điền càng ngày càng lớn, Hạ Ưu bên cạnh cũng đã điên lên, không ngừng gào thét: "Tiểu Điền.....! Con gái của mẹ!"
Hạ Lãnh cũng mắt đỏ hoe, quát: "Dừng tay! Đồ đê tiện!"
Nhưng hai người họ đã bị mắc kẹt bởi hai tên vệ mà không thể làm gì được.
Nhìn cảnh này, tôi không thể nào chịu được nữa.
Mặc dù tôi muốn giúp một số người đã chết trong nhà họ Hạ tìm ra sự thật, nhưng tôi phải nói rằng sau khi xem đoạn video này vào lúc này, tôi thực sự cảm thấy rằng bốn người đã chết không hề oan uổng chúy nào.
Hạ Lãnh nhìn thấy suy nghĩ của tôi trên mặt, thì thào: "Tiểu thư, không phải lúc trước cô muốn biết sự thật sao? Không phải muốn lấy lại công bằng cho bọn họ sao? Vậy thì bây giờ cô đã hiểu, Hạ gia căn bản không có công lý. Toàn bộ trại giam đều tàn nhẫn! "
Về lời nói của Hạ Lãnh, tôi không trả lời, mà cứ nhìn băng ghi hình.
Lúc này, tôi nhìn thấy Tiểu Điền đang ở trên băng ghi hình tiếng kêu thảm thiết, trên người đầy vết thương.
Hạ Ưu trong lòng càng phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng đã quá muộn, Tiểu Điền hiển nhiên đã không nghe thấy.
Cùng lúc đó, một tên thị vệ tôi nhìn thấy bóp mặt Tiểu Điền, thương hại nói: "Thật nhàm chán, chết sớm như vậy, tưởng sẽ được vui đùa thêm một chút nữa."
"Được rồi, sư huynh, đừng nói nhảm nữa, mau dán mấy lá bùa này lên mặt nó di."
Trong số đó, người được gọi là anh cả thản nhiên vẫy tay, vẻ mặt lãnh đạm, "Anh thật sự nghĩ rằng những con quái vật này sẽ biến thành Lệ Quỷ và đến tìm anh để giải quyết nếu không đặt bùa cho chúng ư? "
Nhìn thấy anh cả vẻ mặt không đồng ý, người em nhỏ bên cạnh ân cần nói: "Đúng vậy, đại ca nói đúng, bọn nhãi ranh này làm sao....."
Nhưng chưa kịp nói xong, sắc mặt anh ta đột nhiên biến sắc.
Ánh mắt rơi xuống phía sau anh cả, trong lòng đột nhiên run lên.
Người được gọi là anh cả, hiển nhiên không nhận ra sự thay đổi trên sắc mặt của những người xung quanh, trong lòng không ngừng than thở: "Mấy đứa nhỏ này thật kinh tởm. Giờ thì..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì sau lưng đột nhiên phát ra tiếng "rắc".
Anh ta đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Điền rõ ràng đã chết, không biết đã tỉnh từ lúc nào, cô ấy khẽ cúi đầu, khuôn mặt thối rữa, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm thị vệ, thân hình không ngừng rung chuyển dữ dội!