Lúc này, qua khe cửa, tôi nhìn thấy Phương phu nhân đang liên tục cào vào một cái bàn, trên tay cầm hương trầm, miệng niệm chú.
Nhưng thứ được đặt trên bàn hoàn toàn không phải là một bức tượng, mà là một khung ảnh đen trắng, giống như những bức ảnh của người chết trong đám tang.
Đồng thời, tôi cũng nghe được những gì mà Phương phu nhân đang lẩm bẩm trong miệng.
Phương phu nhân không phải tụng kinh, mà là không ngừng lẩm bẩm một mình, giọng điệu rất lo lắng, thậm chí có chút điên cuồng.
"Lục Yến, xin hãy tha thứ cho chúng ta. Ta không cố ý giết con. Chính Phương Hải đã giết con. Con trai của con được ta chăm sóc rất tốt. Mong con hãy an nghỉ và đi đầu thai để chuyển kiếp. Đừng oán hận ta nữa, ta không có lỗi với con... "
Nghe những gì Phương phu nhân nói, tôi càng thêm sửng sốt.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ thì chợt ngửi thấy mùi khét lẹt trong phòng, do cửa phòng mở ra nên mùi nhang cháy xộc vào mũi.
Trong khoảnh khắc, tôi cuối cùng đã hiểu được sự kỳ lạ của loại hương này là gì.
Hương này đúng là dùng để thờ Quỷ Hồn, nhưng khác ở chỗ, hương thơm này có mùi máu tanh hơn.
Máu trong hương để thờ ma ư?
Tôi chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi bước xuống lầu.
Mãi đến khi đến phòng khách dưới lầu một, tôi mới thả người trên sô pha, cố nén sự chấn động trong lòng, cẩn thận nghĩ kĩ xem vừa rồi Phương phu nhân đã nói những gì.
Rõ ràng là Phương phu nhân không phải dùng hương bái Phật mà là thờ người chết, không những thế còn trộn máu vào hương, nếu tôi đoán không lầm thì máu trong hương phải là máu của người phụ nữ đã chết.
Đây là một huyền thuật tà đạo rất độc ác, được cho là bắt nguồn từ hậu cung thời xưa.
Thời xưa, phụ nữ chốn hậu cung tranh giành sủng ái rất khốc liệt, nhiều phi tần cấu kết nhau để tranh giành sủng ái, không thể thiếu những màn sát hại trực tiếp, một số phi tần vì sợ oan hồn của thê thiếp khác tìm cách trả thù cho mình cho nên họ phong ấn và giết chết những thê thiếp khác bằng một câu thần chú giam cầm linh hồn của đối phương.
Kỹ thuật này là đặt một lá bùa máu lên xác đối phương, sau đó hút máu từ xác chết đó, sau khi thêm một số loại thuốc, máu có thể lưu giữ được lâu,cuối cùng họ nhỏ một giọt máu lên người thê thiếp đã chết. Hàng ngày ở hương án, dùng hương này để thờ người bị hại đã chết, làm như vậy linh hồn kia không thể tùy ý hành động, linh hồn đấy chỉ có thể đi đầu thai, hoặc là bị mắc kẹt ở nơi đẫ chết, không thể đến báo thù người đã hại mình.
Rõ ràng hiện tại Phương phu nhân đang làm chuyện tà đạo này.
Nhưng điều tôi quan tâm là những gì Phương phu nhân vừa nói
Cô ấy nói rằng người phụ nữ đã chết tên là Lục Yến, và cô ấy cũng nói rằng đứa con của Lục Yến đang được một mình nuôi dưỡng rất tốt.
Cho nên, Phương Trạch không phải con ruột của Phương phu nhân, mà là con của Lục Yến đã chết sao?
Vậy thì thân phận của Lục Yến này hiển nhiên rất rõ ràng, lẽ ra đây là món nợ đào hoa của Phương Hải.
Không hiểu vì lý do gì mà Lục Yến chết sau đó lại có ân oán kéo dài khiến Phương phu nhân sợ hãi trong lòng nên đã nuôi nấng con của nàng,lại còn nhốt linh hồn nàng lại, không cho nàng tìm cách trả thù.
Không ngờ rằng Phương phu nhân có vẻ tốt bụng lại làm chuyện quỷ quyệt như vậy, chắc chắn nhà cửa của những gia tộc nổi tiếng này rất phức tạp và bẩn thỉu, nhuốm nhiều máu tanh.
Tuy rằng chuyện của Phương gia làm tôi chấn động, nhưng cũng không liên quan gì đến tôi cả. Tôi nhanh chóng không nghĩ nữa, nhẹ nhàng bước vào phòng khách, trên tấm ván gỗ lúc trước., So với chuyện của Phương phu nhân, việc bộ xương kia khiến tôi hoang mang hơn nhiều, bộ xương đấy là của ai?”
Tôi đập tay vào tấm ván gỗ lúc trước và tấm ván nhanh chóng mở ra, tôi nhanh chóng nhảy vào tầng hầm tối tăm một lần nữa.
Khác với lần trước, lần này thần kinh tôi căng thẳng, linh lực ngưng tụ trong người dâng cao, lúc nào cũng cảnh giác với sự xuất hiện đột ngột của bộ xương kì quái kia.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là khi ngọn lửa trên tay tôi chiếu sáng cả căn hầm chật hẹp này, tôi không hề thấy dấu vết của những bộ xương kia đâu.
Tôi không khỏi tái mặt.
Nó đã biến mất? Nó có thực sự biến mất không?
Suy nghĩ này trào ra trong lòng, tôi không khỏi cảm thấy tim mình sởn cả gai ốc.
Không. Chắc là không thể. Lúc này có hơi hoảng loạn vì bất ngờ, mặc dù vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, nhưng tôi cũng thấy bộ xương trắng đã hơn mười năm rồi, cô ấy đã bị phong ấn trong căn hầm chật hẹp này hơn mười năm rồi. Nếu có thể không thoát ra được trong thời gian lâu như vậy thì giờ đây nó có thể biến đi đâu
Suy nghĩ xong, tôi cầm đèn soi mọi ngóc ngách của tầng hầm cẩn thận hơn nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bộ xương trắng đâu cả.
Mặc dù không tìm thấy xương, nhưng có một vật vụn màu vàng ở góc khiến tôi chú ý.
Tôi nhanh chóng bước tới, cầm nó lên rồi nhìn xuống, tôi không khỏi choáng váng.
Hóa ra đây là một câu thần chú, hơn nữa linh lực dao động trên đó vẫn tồn tại, hiển nhiên là nó vẫn đang hoạt động, nhưng nó đã bị xé nát.
Tôi từ từ mở tấm bùa nhàu nát này ra, và cẩn thận qua ánh lửa, tôi nhìn thấy những biểu tượng và chữ được vẽ trên đó.
Vào lúc này, khuôn mặt của tôi cuối cùng đã thay đổi hoàn toàn.
Nếu như lúc bình thường cái bùa này có lẽ tôi không thể nhận ra nhanh như vậy, nhưng bây giờ nhìn thoáng qua tôi đã có thể nhận ra nó là loại phép thuật gì.
Nó là một câu thần chú dùng để bức chế linh hồn của con người.
Sở dĩ tôi có thể nhận ra câu thần chú trong thời gian nhanh như vậy là vì trước đó tôi đã thấy Phương phu nhân dùng huyết hương trong phòng của mình, bùa chú này là do Phương phu nhân sử dụng, dùng bùa chú để bẫy linh hồn người khác.
Tôi ngay lập tức hiểu ra danh tính của khúc xương trắng mà tôi nhìn thấy vừa rồi.
Nó thuộc về Lục Yến.
Sự tồn tại của lá bùa này cũng giải thích tại sao tôi không nhận ra xương của Lục Yến khi lần đầu tiên đến tầng hầm này.
Bởi vì lá bùa này không chỉ làm cho tâm hồn cô ấy bị giam cầm, mà còn có tác dụng ẩn chứa linh hồn và xương cốt của cô ấy trong đó, cho nên ngay cả tôi, tôi cũng không thể nhìn ra xương cốt của cô ấy ngay lập tức.
Hơn mười năm trước Lục Yến chết ở tầng hầm này, nàng không cam lòng chết nên vẫn bị oan, nhưng Phương phu nhân đã gài bẫy cô ấy, cho nên linh hồn của Lục Yên mới bị giam cầm trong căn hầm chật hẹp này nhiều năm qua.
Hơn mười năm, ân oán trong lòng nàng không cách nào tiêu tan, nên vĩnh viễn không thể đầu thai, chỉ có thể ngày ngày tuyệt vọng chờ đợi trong môi trường tăm tối này.
Điều mà cô ấy không bao giờ ngờ tới là sau hơn mười năm, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy lại là tôi, một người hoàn toàn xa lạ.