Nhưng quả thực, người kia nói hoàn toàn đúng, Tam Muội Chân Hỏa Chi Cương Chí Dương, là kẻ thù không đội trời chung của tất cả ma quỷ.
Còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, tôi đã cảm thấy Tam Muội Chân Hỏa xung quanh lại đột nhiên tăng vọt.
Tôi vẫn vậy, nhưng người đàn ông đứng giữa đống lửa kia thf không.
Tôi nhìn thấy Hỏa Diễm đang nhanh chóng nuốt lấy thân thể của anh ấy, tôi thấy thân thể hắn khẽ run lên, nhưng hắn từ đầu đến cuối không rên rỉ.
Cho đến cuối cùng, chủ nhân giọng nói trong rừng rậm dường như đã hết hứng thú, chỉ vang lên một tiếng nổ kinh hoàng, cả Tam Muội Chân Hỏa đều nổ tung, hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng của người đàn ông này vào biển lửa.
"Đừng!"
Không hiểu vì sao, giây phút nhìn thấy người đàn ông đó bị nuốt chửng như thế này, tôi chỉ cảm thấy tim mình quặn thắt lại, không khỏi đau lòng.
Nhưng khi tôi hét lên, tôi đột nhiên cảm thấy linh hồn mình dường như bị một sức mạnh vô hình kéo đi, lúc này, tôi thậm chí còn bắt đầu lo lắng rằng linh hồn của mình sẽ phân tán và vỡ vụn.
Nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy tâm hồn mình đột nhiên bừng sáng, xoay tròn trong không trung, chôn vùi trong bóng tối!
Ngay sau đó, tôi chỉ cảm thấy mình bị lốc xoáy khuấy động, không ngừng xoay tròn, ngay khi tôi cảm thấy linh hồn của chính mình sắp hoàn toàn bị xé nát, thì đột nhiên thân thể bỗng thoải mái lạ thường, rồi nằm trên mặt đất.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, và những giọng nói lo lắng liên tục phát ra bên tai.
"Chị, chị, chị mau dậy đi!"
Sau đó, ý thức của tôi dường như được kéo ra khỏi vực thẳm tăm tối. Tôi cố gắng mở đôi mi nặng trĩu của mình, phải khó khăn lắm tôi mới mở mắt ra được vì ánh sáng chói lòa. Cuối cùng,tôi hé mắt dần dần, sau khi quen với ánh sáng, tôi thấy mình đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ngay trước mặt.
" Hạ Lẫm?"
Khi tôi nhận ra người trước mặt tôi ai, tôi sững sờ một giây, vẫn chưa hiểu chuyệ gì xảy ra với mình, tôi chỉ cảm thấy vẫn còn choáng váng, tôi cố gắng nhanh chóng đứng thẳng dậy, nhìn xuống thân thể.
Chắc chắn, tôi thấy rằng linh hồn của tôi đã trở lại cơ thể của mình.
Tôi đã trở lại thế giới thực thành công hay chưa?
Tôi vội vàng nhìn quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong mật thất trước đó, bên cạnh là thi thể của Ninh Uyển Uyển, vẫn đang hôn mê.
Nhưng tôi không thấy Tiêt Xán.
Khi Hạ Lẫm thấy tôi tỉnh lại, anh ấy lộ vẻ lo lắng, không nói gì, chỉ ôm lấy tôi.
Khi Hạ Lẫm ôm lấy tôi, tôi mới phát giác toàn thân cậu ấy đang run lên, tôi đã biết tên nhóc này lâu như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy lo lắng nhiều như vậy, tôi cảm thấy có chút áy náy,. Tôi đưa tay vỗ về một cái, run rẩy hỏi lại: "Hạ Lẫm, anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra?"
Hạ Lẫm mới buông tôi ra, bình tĩnh lại một chút, cậu ấy nói cho tôi biết chuyện kinh khủng đã xảy ra kho tôi trở về hiện tại.
"Lúc chị quay quay trở lại đây thì thời gian đột nhiên bị bóp méo, vì vậy chị đã vô tình rơi vào một điểm khác trên dòng chảy thời gian."
"Lúc khác?"
Tôi chợt nhớ tới biển lửa đã từng thấy, người đàn ông có hình xăm Thanh Long trên lưng khẽ nhíu mày.
“Vậy em có biết chị đã mất mấy giờ lúc bị mắc kẹt ở đó không?” Tôi không nhịn được hỏi.
Hạ Lẫm biểu hiện không chắc lắm. “Theo ước lượng của em, chắc là một năm nào đó. Nhưng chị ơi, khi đó chị có thấy gì không?”.
Hiếm khi nghe thấy Hạ Lẫm gọi tôi là chị thân mật như vậy, nhưng tôi cũng không có tâm trạng để trêu chọc cậu ấy Tôi cẩn thận nhớ lại người đàn ông mà tôi nhìn thấy trong biển lửa trước đây. Nói một cách logic, tôi không biết người đàn ông nào có tính cách như vậy, và ấn tượng với hình xăm lớn trên lưng.
Nhưng không hiểu sao, người đàn ông đó luôn mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc.
“Không có gì.” Cuối cùng tôi cũng không nghĩ ngợi gì nữa, mà quay về tập trung vào những vấn đề mà chúng tôi thực sự cần quan tâm. Sắc mặt của tôi có chút mất mát. ”Hạ Lẫm, chị thất bại rồ, chị đã không ngăn được Ninh gia đầu độc Tiết Xán, anh ấy vẫn bị trúng sâu GU. "
Tưởng Hạ Lẫm sẽ thất vọng khi nghe những gì tôi nói, nhưng không giống như tôi nghĩ, cậu ấy không ngạc nhiên chút nào, chỉ gật đầu nói: "Em biết."
Hiện tại vẫn không thay đổi, tôi sửng sốt, " Tại sao em biết?"
"Bởi vì..." Vẻ mặt Hạ Lẫm đột nhiên có chút hối lỗi, "Bởi vì kỹ thuật thay đổi lịch sử hoàn toàn không thành công."
Tôi nghe như sét đánh bên tai, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, kinh ngạc nhìn Hạ Lẫm, "Em nói cái gì? Kỹ thuật thay đổi lịch sử không thành công? Ý của em là?"
“Ý của em là, chị hoàn toàn không thể thay đổi quá khứ.” Hạ Lẫm nhẹ giọng nói, “Chị vừa xuyên không, emm đã biết chúng ta thất bại, nhưng chị đã vượt qua thời gian và trở về quá khứ mất rồi nên em không thể nói cho chị biết được. Đó chính là bởi vì kỹ thuật của chúng ta đã thất bại, không những không thay đổi được quá khứ mà còn gây ra sự hỗn loạn của thời gian và không gian, nên khi quay lại, chị đã vô tình lạc đến tương lai. May mắn thay, em đã tìm thấy chị trong dòng thời gian. Em đã kéo nó lại, nếu không linh hồn của chị sẽ bị mắc kẹt trong dòng thời gian. "
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Tôi không ngờ mình sẽ xuyên không về chín trăm năm trước, cố gắng thay đổi quá khứ, nhưng thật ra thì không gì có thể thay đổi được, bởi vì lịch sử là bất biến, và Huyền thuật của Hạ Lẫm cũng không thành công.
"Cho nên..." Vừa nói, tôi đột nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt tái nhợt, "Ý của em là, những điều chị làm trong quá khứ khi chị trở lại là chính là nguyên lai quá khứ."
Câu này tuy hơi phức tạp, nhưng thật ra cũng giống như khi tôi xuyên không về quá khứ là Tiết Vô Song, khi đó Tiết Vô Song mà Ninh Trác thích thật ra là ta, quá khứ này cũng đã sửa rồi.
Nói cách khác, Tiết Xán đã yêu Ninh Uyển Uyển, chính là bới khi đó tôi đang đóng vai Ninh Uyển Uyển?
Sắc mặt tôi nhàn nhạt, tin tức đến quá đột ngột, không biết nên vui hay nên buồn, nhưng đột nhiên tôi cũng nhận ra điều gì đó đồng thời sắc mặt thay đổi, nắm chặt lấy ống tay áo Hạ Lẫm.
"Tiết Xán thì sao? Anh ấy ở đâu?"
"Sau khi chị xuyên không,anh ấy đã ngất đi. Gần đây thân thể anh ấy rất yếu, cảm xúc mãnh liệt sẽ khiến cho độc tố càng phát tác trầm trọng thêm." Hạ Lẫm đáp: "Em để anh ấy nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh."
“Thật sao?” Sắc mặt của tôi đột nhiên tái nhợt, vội vàng đứng lên, “Chị muốn đi gặp anh ấy.”
Nói xong, tôi nhanh chóng đi theo Hạ Lẫm tới phòng bên cạnh mật thất. Tôi thấy Tiết Xán nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
“Tiết Xán!” Tôi chạy tới, nắm lấy tay anh.
Hạ Lẫm ở bên cạnh nhanh chóng lấy ra một ít kim châm cắm vào huyệt cổ tay của Tiết Xán, sau đó anh ấy dần dần tỉnh táo lại.
"Tiết Xán..." nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy ngập tràn niềm vui sướng và hạnh phúc.